Đạo

Quyển 2 - Chương 117: Tính toán sai lầm, rơi vào ma chưởng (1) (Chương 229)




Đại lộ tu chân, khó khăn chồng chất, tu sĩ tu hành như các nghịch dòng nước mà lên, mỗi bước phải trai qua phưu lưu, có thể nói là cửu tử nhất sinh, số người thành công trên đại lộ tu chân không đủ để bấm đốt ngón tay!

Chỉ khi nào cá nhảy vào long môn, được nghịch thiên cải mệnh, hóa thành rồng, hưởng vô số phép màu, được hương tuổi thọ lâu dài!

Cảnh giới Kim Đan kỳ, tuổi thọ dài năm trăm năm, phất tay cái phong vân biến đổi, xưng là Tôn Giả!

Đại lộ Nguyên Anh kỳ, tuổi thọ dài ngàn năm, hành động lúc đó là linh khí hóa hình, thiến sinh dị tượng, mạnh mẽ trong trời đất như thần tiên giữa loài người, chỉ một cái giơ tay nhấc chân đều có uy lực rất lớn – uy lực pháp lực cực mạnh, lật núi lấp biển thì không còn phải bàn! Đứng đầu Nhân Gian Giới, xưng là Chân Quân!

Từ trước đến nay trong lòng Tiêu Thần đều mang sự kính sợ đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, xác định mình tuyệt đối không phải đối thủ, nhưng nếu hắn thật sự cảm ứng được khí tức cuồng bạo đang tới nhanh như chớp kia, trên mặt toát ra vẻ khổ sở, nháy mắt sinh ra vẻ chua xót.

Ma Phong Độn chính là do Ngu Cơ truyền thụ cho hắn, tốc độ cực nhanh, toàn lực thi triển không kém gì tu sĩ Kim Đan kỳ độn tốc.

Đà Sâm Huyết Độn, là do lúc trước hắn tiêu diệt Kim Thủy tông đoạt được, tuy rằng mỗi lần thi triển cần tiêu hao máu trong cơ thể, nhưng tốc độ nhanh vô cùng, chỉ chốc lát đã ở cách xa trăm dặm.

Bằng vào hai loại độn pháp, dù có là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ toàn lực đuổi giết, Tiêu Thần vẫn nắm chắc cơ hội chạy thoát. Nhưng giờ phút này, cảm ứng được khí tức nhanh chóng đến gần, trong lòng hắn dần dần sinh ra ý tuyệt vọng.

Ba!

Huyết quang biến mất, sắc mặt Tiêu Thần hơi tái nhợt, thân ảnh đứng giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cả bầu trời giống như chia làm hai nửa, phía trước hướng chân trời thì trời xanh nắng ấm, cảnh sắc tươi đẹp, phía sau mây đen dày đặc, sấm sét ầm vang, cuồng phong gào thét không dứt!

Nguyên Anh tu sĩ uy lực không bố vo cùng, dưới sự giận dữ, phong vân biến đổi, trờ sinh dị tượng!

Đột Nhiên, sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, một cỗ thâm thuy cuồn cuồn giống như biển cả mạnh mẽ vô hạn chảy vào thần thức hắn, nháy mắt khiến hắn gắt gao tập trung, mỉm cười nghĩ chỉ cần có thể dung nguyên thần nháy mắt diệt sát, không mảnh may khoan nhượng.

Nhưng thần sắc hắn cũng cực kỳ bình tĩnh, khoonglooj lại một chút sợ hãi nào, nếu lựa chọn đứng lại, hắn sẽ chuẩn bị bị uy hiếp đến tử vong. Huống chi giờ phút này hắn không có sức để phản kháng, một khi gặp phải tuyệt cảnh, hắn sẽ dung tự bạo để uy hiếp, sẽ khiến Mộc lão quỷ phải băn khoăn, buộc phải thả hắn rời đi.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng hắn đã an tâm một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Vào đúng lúc này, phía xa xa đằng chân trời đang đạp hư không mà tới, bên người có linh khí hóa hình, dạng khô lâu, cười kiệt kiệt quái dị, quát chói tai liên tục, sắt khí khôn cùng. Phía sau phong vân gào thét, mây đen đầy trời, cùng với sấm sét vang dọi, dáng vẻ kiêu ngạo xông tới, giống như thần tiên thượng cổ, từng bước đi tới!

Động tác Mộc Hiển Linh cực chậm, tằng bước giống như người thường đi lại, lại hình như là đang xuyên thấu giới hạn không gian, một bước hạ xuống đã đi hơn trăm ngàn trượng. Sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, chỉ nhíu mày, nhưng cũng đủ cho sát khí của hắn lan ra vô tận, làm lòng người sinh ra ý sợ hãi vô tận!

Mộc Hiển Linh Dừng ở phía trước Tiêu Thần cách mười trượng, ánh mắt quét qua như nháy mắt có thể nhìn thấu Tiêu Thần, thản nhiên hỏi:

- Tiêu Thần đồ nhi, đi khỏi Mộc gia nhanh vậy, sao khi đi lại không có một lời từ biệt?

Dưới ánh mắt kia sắc mặt Tiêu Thần càng tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn lộ giọng mỉa mai nói:

- Việc đã đến nước này, sư tôn còn làm bộ làm tịch làm gì. Nếu sư tôn thành tâm đối đãi ta, để tử nhất định tận lực báo đáp, cho dù thịt nát xương tan cũng không một câu oán thán

Nói đến đây ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ sắc bén, giống như hai đạo lưỡi kiếm sắc bén đâm giữa không trung.

- Con kiến còn sống tạm bợ, hương chi Tiêu Thần ta thân là tu sĩ, vốn nghịch thiên mà đi, gặp phải tuyệt cảnh nếu không phải bắt buộc phải liều chết, cho dù bị sư tôn bắt gặp bất quá cũng chỉ có chết, chung quy còn hơn là bị chịu người ta mạnh mẽ cắn nuốt, chết không minh bạch!

Mộc Hiển Linh nghe vậy sắc mặt trở nên âm trầm, linh khí bên người biến ảo thành Khô Lâu lại càng bay lên bay xuống. Chốc lát, hắn đột nhiên mỉm cười, nói:

- Ngươi đã biết rồi, bổn quân sẽ không chấp nhặt với ngươi. Nói vậy chuyện này chắc là do ngươi biết được từ trong miệng Thẩm Ngự rồi. Người này đúng là hạng người nhẫn lại, mấy năm nay tuy rằng lão phu hoài nghi nhưng không thể xác nhận hắn có điên hay không, không nghĩ rằng hắn lại tìm cơ hội chạy trốn, hơn nữa có thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của lão phu.

Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra vẻ cười lạnh, nói:

- Người này e rằng có thâm ý khác nếu không hắn chẳng phải hắn đang động tay chân lên Toái Tâm Linh, e rằng đến tận bây giờ sư tôn cũng không cách nào phát hiện ta đã thoát khỏi Mộc gia.

Mộc Hiển Linh nghe vậy khẽ nhíu mày, lập tức khoát tay nói:

- Việc này ta cũng không rõ, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu ta là hắn sau khi thoát được sẽ im hơi lặng tiếng, để tránh khiến bổn quân đuổi giết, cho nên chuyện Mộc gia ta đương nhiên không bị truyền ra ngoài, đồ nhi ngươi có cho là vậy không?

- Không sai, nếu không có thâm cừu đại hận gì, lấy tâm cơ người này, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá khích.

Trên mặt Mộc Hiển Linh lộ ra vẻ thú vị, liếc nhìn Tiêu Thần một cái nói:

- Ngươi đã biết sự tình gì, vì sao đến bây giờ vân duy trì được sự bình tĩnh như vậy, chẳng nhẽ ngươi còn có gì để dựa vao? Nêu nhe vậy thì bổn quân sẽ cho ngươi cơ hội được nói ra, nếu không một khi ta đá ra tay, ngươi sẽ không có chút cơ hội nào.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, trầm giọng nói:

- Có!

- Trong tay đồ nhi có một đạo khí, hiện giờ đang ở Mộc gia, nếu sư tôn để đồ nhi bình yên rời đi, hơn nữa sau này cũng không làm khó đồ nhi khó xử, đệ tử tuyệt đối có thể phát ra lời thề tâm ma tuyệt đối không đem chuyện này tiết lộ ra nửa câu! Nếu không một khi đệ tử đã xác địng không có đường sông nào, tâm niệm chỉ cần động là đạo khí đó lập tức tự bạo! Lấy kiên thức của sư tôn, chắc hiểu được uy lực của đạo khí tự bạo, đến lúc đó đệ tử sẽ chắc chắn sẽ chết, nhưng hơn phân nửa tu sĩ Mộc gia cũng sẽ chôn cùng với đồ nhi! Huống chi ngoại trừ việc đó, tất nhiên sẽ khiến gây ra vô số chú ý, nếu Mộc gia âm thầm làm việc gì dẽ dàng làm người ta phát hiện, e rằng kể cả có sư tôn chấn thủ, thì Mộc gia vẫn sẽ bị suy vong!

Mộc Hiển Linh nghe vậy sắc mặt biến đổi, trong hiện lên vẻ nghi ngờ, nếu lời Tiêu Thần nói là thực, hắn tất nhiên không dám hạ sát thủ! Trầm mặc một lúc, hắn trầm giọng nói:

- Nếu lời nói của người là thực, bổn quân hôm nay vẫn chưa thả ngươi đi, nhưng nếu người không đưa đạo khí đó chi bổn quân xem, thì ta làm sau mà tin được người!

Tiêu Thần trong lòng mỉm cười vui vẻ, nếu hắn có thể an toàn thoát được, hắn đương nhiên cũng không muốn cung Mộc gia đồng vu quy tận.

- Vật ấy vốn thuộc về Mộc gia ngươi, nhưng đệ tử trong lúc thí luyện đã có cơ duyên chiếm được chín Thanh Ngọc Kiếm! Cho nên, theo lời nói thì Thanh Ngọc Điện trong đại điện của Mộc gia do đệ tử làm chủ! Chỉ cần sư tôn thả đồ nhi đi, nguyên thần đồ nhi sẽ phát động bảo vật rời đi, nếu khi thì ngọc đá cũng nát!

Mộc Hiển Linh mỉm cười ngay ngốc, lập tức lộ vẻ âm trầm, lạnh giọng nói:

- Bổn quân không muốn lãng phí thời gian với ngươi, ngươi đã không thể xuất ra vật làm bổn quân kiêng kị, vậy hãy theo ta trở về!

Nói xong, ngón tya hắn khẽ nhấc lên, thân thể Tiêu Thần nhất thời cứng đờ, rơi vào trong tay hắn!

Trong lòng tiêu Thần đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn, mộc Hiển Linh này sao khi nghe được câu cuối lại không sợ hãi, chẳng nhẽ trong chuyện này có sự tình gì mà hắn chưa biết?

- Sư tôn, đệ tử còn một việc không hiểu, vì sao người biết Thanh NGọc Kiếm là thứ bộc hậu cho đồ nhi, trong lòng liền không băn khoăn gì nữa?

Mộc Hiển Linh lạnh lùng cười, ánh amwts thàn nhiên liếc nhìn Tiêu Thần một cái nói:

- Tập hợp đủ chín Thanh Ngọc Kiếm đương nhiên sẽ là chủ của Thanh Ngọc điện, nhưng nó vốn lại là thủ đoạn để hấp dẫn tu sĩ các phái. Thanh Ngọc điện linh thần thật sự đã bị tổ tiên Mộc ra rút ra luyện hóa trong chiến trường cổ đại rồi, hiện giờ ngươi làm sao có thể làm chủ Thanh Ngọc Điện! Nếu như ngươi tùy ý đổi vật khác, trong lòng bổn quan có lẽ còn băn khoăn, nhưng ngươi lại bị chính trí thppng minh của ngươi làm hại, khiến bổn quân không còn chút băn khoăn nào nữa!

Tiêu Thần nghe vậy đông tử co rút lại, nếu lời Mộc Hiển Linh nói là thật, vậy vật kia là vật gì?

- Hừ hừ! nếu trong tay ngươi thực sự nắm Thanh Ngọc Điện, lúc này lão phu bắt ngươi, chẳng lẽ ngươi không liều mạng tự bạo.

Mộc Hiển Linh khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Thần một cái, cười lạnh nói.

- Tiểu Điếm, rốt cuộc ngươi có đúng là Thanh Ngọc Diện linh thần hay không?

Tiêu Thần trầm mặc, nguyên thần cũng tản ra một cỗ ý niệm.

Trong giây lát, Tiểu Điếm hơi chọt dạ truyền âm thanh đến:

- Ngươi… ngươi có phải đã biết được cái gì?

Tiêu thần nghe vậy nhất trong lòng nhất thời trầm xuống, lấp tức sinh ra ý chua xót vô tận, không nghĩ con bài tẩy cuối cùng hắn chưa lật, nhưng đó lại là một chuyện cười. Hiện gời rơi vào tay Mộc Hiển Linh, hắn e rằng chạy đâu cho thoát giờ!

Như là cảm ứng được chua xót, tuyệt vọng trong nguyên thần Tiêu Thần truyền đến,Tiểu Điếm đột nhiên gắt lớn:

- Không sai , Thanh Ngọc Điện linh thần quả thật đã bị ngươi ta rút ra luyện hóa hàng ngàn năm trước, chết đến nỗi không thể chết lại! Nhưng Bổn thần chính là ý chí của Thanh Ngọc Điện linh thần từ từ tớ mạnh từ chín Thanh Ngọc Kiếm, trên lý thuyết mà nói ta cũng là Thanh Ngọc Điện linh thần! điểm ấy Bổn thần căn bản không nói dối!

- Vậy bây giờ ngươi có thể điều khiển Thanh Ngọc Ddienj kia phóng thích uy lực không? Ta đã ở trong tay Mộc Hiển Linh, nếu ngươi không làm được , ta chắc chắn sẽ phải chết!

- Có thể! Bổn thần nhất định có thể, nhưng ta cần một chút thời gian, chủ nhân hãy tin tưởng ta, cho ta thêm thời gian, ta sẽ có thể lập tức hoàn toàn không chế nó!

- Bao lâu?

- …. Nhanh thì nửa ngày, chậm thì hai ngày…

- Ta không có thời gian.

Tiêu Thàn nghe vậy trầm mặc cả nửa ngày. Lúc sau, cắt đứt liên hệ giữa hai người.

- Không có thời gian sao?

Tiểu Điếm thấy mất đi cảm ứng khí tức, trong lòng đột nhiên ngây ngốc, tuy rằng nó có mang theo một chút ký ức của Thanh Ngcoj Điện lunh thần, nhưng nghiêm chỉnh mà nói thì Tiêu Thần là tu sĩ đầu tiên nó nhìn thấy. Chẳng biết tại sao Tiêu Thần đột nhiên cắt đứt liện hệ, khiến nó nháy sinh ra ý sợ hãi vô tận.

- Đáng chết! Đáng chết! tại sao có thể như vậy, Bổn Thần không cho phép ngươi chết, hãy lập tức kiên trì, ta lập tức có thể hoàn thành xong!

Tiểu Điếm liên tục gào rít, hắn đột nhiên hơi hơi ngẩn ngơ, lúc trước có cảm ứng được một tia khí tức của Tiêu Thần lúc có lúc không, hiện giờ đã hoàn toàn biến mất.