Mộc gia có một cái hồ gọi là Động Hồ, dưới có mạch nước ngầm, bốn mùa trong vắt, có cá có hoa, dùng vài pháp thuật nhỏ đưa chút mây vào, từ xa nhìn lại thật giống tiên cảnh.
Tu sĩ Mộc gia, phàm là khi buồn chán, phần lớn sẽ chậm rãi đi bộ một vòng, tâm tư sẽ bình ổn đi nhiều.
Hiện giờ Tiêu Thần đang tản bộ quanh hồ, phàm là Mộc gia tu sĩ gặp phải, đều kính cẩn thi lễ, ánh mắt hiện vẻ kinh nghi. Mấy ngày gần đây Tiêu Thần đang được lão tổ trợ giúp Trúc Cơ, không biết vì sao tin này được truyền ra khiến rất nhiều tu sĩ Mộc gia khiếp sợ, trong lòng nhịn không được sinh lòng chờ mong. Tiêu Thần chưa đến Trúc Cơ đã có tu vi thần thông bậc ấy, nếu sau khi Trúc Cơ không biết sẽ có năng lực thế nào.
Đối với những ánh mắt ấy, Tiêu Thần vẫn bình thản, châm rãi bước đi. Một lát sau, sau khi đến chỗ một cự thạch, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy không còn có người chú ý, liền bấm ngón tay, đem một túi trữ vật, vô thanh vô thức ném xuống nước.
Làm xong việc này, trong lòng hắn thờ dài một tiếng, xoay người bước ra ngoài. Cùng lúc đó trong ống tay áo đánh ra một đạo pháp quyết.
. . . .
Một phòng trong Linh Thọ cung!
Kẻ điên kia đang nằm sấp, té trên mặt đất, các ngón tay giả làm mười tu sĩ mặc áo bào khác nhau đấu pháp chém giết, trong miệng hô to gọi nhỏ không thôi.
- Xem Đại Phong Vân thuật của ta, huyễn hóa phong vân, rung chuyển trời đất, ép diệt hết thảy.
Giờ phút này, thân thể hắn nghiêng về ben trái, the thé nói.
Nhưng lập tức lại đem thân thể nghiêng về phía bên phải, giả bộ làm tu sĩ áo đen kia, nói đơn giản:
- Hắc hăc, thuật mây gió thì tính làm cái gì, Đại Hỏa Cầu thuật của ta đây có thể nháy mắt hủy người, đốt cháy tất cả.
- Sư huynh không cần nhiều lời với hắn, nhanh nhanh ra tay chém giết bọn hắn.
Lần này lại sắm vai một tu sĩ khác.
- Giết a!
- Đại Bạo Không thuật!
- Đỡ Lưu Tinh chùy của ta!
- A! Đê tiện, người lại dám đánh lén ta!
. . . .
Kẻ điên sắm vai một đống tu sĩ, gầm lên liên tục, hoa chân mùa tay vui sướng, có thể nói điên khùng tới cực điểm.
Sắc mặt tu sĩ Mộc gia trông coi hắn cực kì bình tĩnh, sớm đã không kinh ngạc với chuyển quái dị này, hiện giờ đúng là đang nhắm mặt đả tọa tu hành.
Nhưng vào thời khắc này, trong đôi mắt kẻ điện đang điều khiển người bùn đánh nhau đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, nhưng đã khôi phục lại vẻ mờ đục. Trên tay thoáng dùng sức, một con tượng đất bị bẻ làm hai rơi xuống mặt đất.
- Tiểu Hôi! Tiểu Hôi. Tượng của ta vỡ vụn rồi, nhanh đem đến cho ta một cái, ta còn chưa cho chúng chiến đấu đâu.
Tu sĩ Mộc gia nghe thế mở mắt, trong đó hiện vẻ bất đắc dĩ:
- Thiếu một con thôi mà, ngươi có nhiều như vậy, cứ cho đánh nhau đại là được thôi mà.
- Không đươc! Không được! Vốn thực lực hai bên ngang nhau, chuẩn bị đại chiến vài ngàn hiệp, thi triển muôn vàn thần thông, nếu thiếu một người sao có thể đánh tiếp, ngươi nhanh mang tới, nếu không ta làm loạn luôn khiến người không thể tu luyện được, người nhanh lên đi!
Kẻ điên này khóc lóc om sòm, ngã ngồi xuống đất, khóc rống lên không ngớt.
- Được rồi, được rồi! Thật khó hầu hạ tổ tông ngươi.
Tu sĩ Mộc gia lắc đầu cười khổ, nhưng trước khi đi còn không quên nhắc nhở:
- Ta đi một lát, không cho người chạy ra ngoài một mình, nếu không sau này không cho ngươi kẹo với tượng đất nữa.
Kẻ điên kia nghe thế, vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô. Nhưng đợi sau khi tu sĩ Mộc gia rời đi, ý cười trên mặt người này nháy mắt thu liễm, trên mặt lộ vẻ âm trầm.
Giờ phút này hắn đã trở lại thành một Thẩm Ngự ẩn nhẫn mấy năm liền.
Chỉ thấy hắn biến nhanh đến cái giường đen kịt thoáng phát ra mùi hơi thiu thiu, phất tay vạch đệm chăn, lộ ra một tòa trận pháp lớn gần một trượng. Trận pháp này tuy nhỏ nhưng đường vân phức tạp tới cực điểm, khẽ vạch uyển chuyển tự nhiên, liên tục tản phát ra hơi thở kỳ dị.
Người này khoanh chân ngồi trong trận, bấm tay, một tia pháp lực tiến vào bên trong, lấy hắn làm trung tâm từng đường nét phức tạp thoe thứ tự sáng lên, cuối cùng hình thành một đại trận huyền ảo dày đặc căn phòng. Sau khi kích thích trận nay, sắc mặt Thầm Ngự khẽ buông lỏng, chợt đưa tay chỉ xuống mặt đất.
- Đi!
Trên mặt đất, hai khối đá đột nhiên vô thanh vô tức trượt ra hai bên, lộ một mạch nước ngầm phía dưới. Người này đưa tay vào trong thăm dò, hơi hơi nhắm mắt, một đạo thần thức giống như tơ tằm uốn lượn phát ra.
Một lát sau người này mở hai mắt, lộ ra vẻ mừng như điên, bên trong dòng nước lấy ra được một túi trữ vật. Thần thức thăm dò vào trong, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
- Đi!
Khi nói chuyện, ngón tay lần thứ hai chỉ xuống, hai phiến đá kia nhất thời hợp thành một thể.
- Tán!
Đi lại, hơi hơi phất tay, đường vân dày đặc trong căn phòng theo thứ tự tự biến mất. Đợi cho Thẩm Ngự sắp lại đệm, hết thảy đều khôi phục bình thường.
- Rốt cục cũng lấy được tài liệu, Toái Tâm Linh liền có thể luyện chế rồi. hi vọng ngươi không gạt ta, nếu là ta rơi vào tay lão tổ Mộc gia, ngươi cũng đã đoán được kết cục rồi.
Người này đem túi trữ vật thu vào trong, tay cầm tượng đất, miệng lẩm nhẩm
- Hừ hừ, ngươi yên tâm, vốn ta cũng muốn thoát khỏi Mộc gia, hại ngươi ta cũng không được lợi ích gì.
- Ngươi đã trở lại sao? xem ra ta lại phải giả ngây ngô mấy ngày nữa, bất quá cũng may, tình hình này cũng không còn lâu nữa.
Thẩm Ngự nói xong, mắt lần nữa mờ đục trở lại, trong miệng hô to gọi nhỏ, nói:
- Các ngươi chờ, sư huynh của ta lập tức có thể chữa thương trở về, đến lúc đó chúng ta tái chiến ba ngàn hiệp tiếp.
Cùng lúc đó, tu sĩ Mộc gia đẩy cửa bước vào.
. . . . .
Linh Thọ cung, chỗ lão quỷ Hiển Thánh tu luyện
Mộc Mộc mang vẻ mặt kính cẩn, nói:
- Lão tổ, ta đã sai người hỏi, ngày đó Thâm Ngự cùng Tiêu Thần tiến vào sân, các đệ tử liền tách ra luôn, đối với việc hai người tiếp xúc không biết gì cả, việc này có chút kì quặc.
- Mặt khác, ta thấy Tiêu Thần đến thương khố lãnh vật phẩm, tuy rằng không có bất cứ dị thường, nhưng ta vẫn cảm giác được kẻ này đã nhận ra một số sự việc, bắt đầu sinh lòng phong bị với chúng ta.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy, khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ thẫn thờ, nói:
- Tiêu Thần này vô luận tư chất hay tâm tính đều là hạng người tốt nhất, nếu xuất thân ở Mộc gia, có lão phu dốc lòng dạy dỗ thậm chí có khả năng trong hai trăm năm kết Anh thành công trở thành tu sĩ Nguyên Anh thứ hai của Mộc gia. Đáng tiếc, thực đáng tiếc!
Tạm dừng một lát, hắn nói tiếp.
- Bằng vào tâm trí hắn, giờ phút này không có nửa điểm hoài nghi thì lại khiến lão phu thất vọng rồi. bất quá các ngươi không cần lo lắng ta đã cho Ma Linh nhớ khí tức của hắn, cho dù hắn có ý thoái lui, chỉ sợ không theo ý hắn được.
- Lão tổ anh minh, như vậy có thể đảm bảo chắc chắn không có sơ hở!
Mộc Mộc nghe xong, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Tế phẩm chuẩn bị thế nào rồi?
Sắc mặt lão quỷ Hiển Thánh nguy hiểm chăm chú hỏi.
- Toàn bộ đồ tế đều là nam chiếu quốc mua, bởi vì người thế tục ra mặt cho nên động tác chậm chạp. Nhưng con đã hạ lệnh cho bọn chúng nhanh hơn, chậm nhất sáu ngày nữa là có thể đưa đến.
Mộc Mộc nhìn Hiển Thánh một cái, thấy trên mặt không có dị sắc, lúc này mới cẩn thận đáp lại.
- Ân, việc này người phân phó để bọn hắn cẩn thận một chút, chấp nhận chậm vài ngày cũng tuyệt đối không được để lộ tin tức
Hiển Thánh trầm mặc chốc lát. Trậm giọng nói.
Lão tổ yên tâm, trong lòng con từ có chừng mực.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy gật đầu, hoi hơi xua tay, Mộc Mộc kia cũng không dám nhiều lời, chỉ dừng lại, sau khi kính cẩn thi lễ xoay người bước ra ngoài.
. . . . .
- Kiếp nạn ở Mộc gia lần này, tuyệt đối là nguy cơ lớn nhất từ khi đặt chân trên Tu chân giới, lão tổ Mộc gia kia thân là Nguyên Anh tu sĩ, nếu ta bị phát hiện chạy trốn, tất phải thập tử vô sinh.
- Giờ phút này tiểu điện đang liều mạng cùng bản thể dung hợp, một khi không thể hoàn thành việc chạy trốn, ta chỉ có thể dùng cái này làm thủ đoạn cuối cùng. Nếu lão quỷ Hiển Thánh thật sự hạ sát thủ đối với ta, ta liền tự bảo đem một đống đệ tử Mộc gia lót đường trước.
- Nhưng mặc dù cho là chạy trốn thành công, cũng là hoàn toàn đặc tội với Mộc gia, để che dấu hành vi của mình, chỉ sợ cả Mộc gia đều hành động, không từ thủ đoạn đem ta diệt sát. Nếu ta trở lại Bắc Hoa châu, tất sẽ dính ma chưởng Mộc gia hắn.
- Xem ra lần này tính kế, phải chọn con đường tha hương rồi, đợi khii có được thực lực tự bảo vệ mình trước Mộc gia, thì mới phản hồi Triệu Quốc.
Đang đi, Tiêu Thần nhịn không được mày nhăn thật chặt, hàn quan trong mắt lóe ra. Hắn chủ ý tới Mộc gia để xin giúp đỡ, đã hao hết thủ đoạn, trải qua sinh tử, mắt thấy chỉ còn một bước cuối cùng là thành công, lại phát hiện đây bất quá chỉ là một cái bẫy.
- Thu ta làm đồ đệ, tuyên cáo bốn phương, náo động Triệu quốc, liền khiến mọi người lầm tưởng Mộc gia cực kì coi trọng ta.
- Thật cẩn thận, nói rõ gần đây lão tổ Mộc gia giúp ta Trúc Cơ để tung hỏa mù trước, về phần sau khi ta chết thì tuyên bố là vì ngoài ý muốn nên Trúc Cơ thất bại mà ngã xuống.
- Thậm chí, trăm năm một lần Mộc gia Doanh châu bày ra ơn trạch, cho phép tu sĩ bát châu tiến đến tu hành ba năm, cũng là chọn người có tư chất linh căn tốt, thi triển thủ đoạn đem thôn phệ, duy trì huyết mạch.
- Tại thí luyện giới, ta liều chết đánh nhau, trong mắt lão tổ Mộc gia lại là chuyện cười rồi! đáng thương vô số tu sĩ Triệu Quốc trăm ngàn năm qua không ai nhìn thấu việc này.
- Đáng thương, đáng thương! Buồn cười, buồn cười!
Tiêu Thần khẽ mỉa một tiếng, trên mặt không nhịn được lộ ra ý chua sót, nhưng đôi mắt cũng lóe ra hàn quang, sát khí tung hoành.
- Tiêu Thần ta tự cho là mình cũng không phải chính nhân quân tử thánh nhân thánh nhiếc gì đó, có thất tình lục dục, yêu ghét buồn vui. Nhưng hành vi độc ác như Mộc gia lấy tính mạng tu sĩ Triệu Quốc làm chất dinh dưỡng, duy trì thịnh vượng gia tộc thì không thể chấp nhận được.
- Xảo diêu cho ta, nếu không có cơ duyên biết được chân tướng chổ Thầm Ngự kia, Tiêu Thần ta tất chạy trời không khỏi nắng, chết mà không biết hận ai rồi.
- Tiêu Thần ta hôm nay thề với trời, nếu một ngày kia tu vi cường đại đủ chống lại Mộc gia, sẽ cầm kiếm chém đầu ác nhân, đem toàn bộ đánh nát, trấn áp vạn năm không thể mở mặt.