Đạo

Quyển 2 - Chương 100: Bái sư hiển linh, nổi danh thiên hạ (2) (Chương 212)




Doanh Châu Tam Thiên Đạo môn.

Trong một mật thất đó, một lão già mặc đạo bào Nhật Nguyệt Tinh thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trên tay nắm giữ một ngọc giản truyền tin. Thần sắc trên mặt bất định, một lúc sau tay hơi hơi dùng sức đem ngọc giản nháy mắt bóp nát thành mảnh vụn, lạnh giọng nói:

- Đánh đệ tử ta bị thương, hủy hai đại chí bảo của tông môn ta, phá hư thanh danh của Tam Thiên Đao môn. Tên tiểu tạp chủng chết tiệt, vốn lão phu muốn đích thân đem ngươi ra băm thây thành vạn đoạn, nhưng giờ phút này ngươi đã …. Hắc hắc, ta không ngại cho người hưởng thêm chút hào quang, nhưng chung quy người là do người khác làm giá, lão phu thật muốn xem xem ngươi tiêu dao tự tại được đến bao giờ. Truyền lệnh ta, truyền Cửu trưởng lão mang lễ vật đi đến Bắc Hoa Châu, chúc mừng Tiêu Thần kia bái làm đệ tử của Mộc gia lão tổ!

Trong động phủ đen như mực, một lão già gầy như que củi ánh mắt u ám ngồi khoanh chân. Hắn gầy như que củi hình như chỉ có làn da khô héo bọc lên xương mà thôi. Giờ phút này trong tay hắn đang nắm một khối ngọc giản truyền tin.

- Hoắc hoắc hoắc hoắc! Lão già kia đã không nhịn được lại muốn ra tay rồi a. Bất quá tính ra khoảng cách với thời hạn lần này là hai mươi năm nữa, xem ra đã nghiêm trọng hơn rồi…. Bất quá ta rất tò mò, rốt cuộc tiểu tử này xuất chúng ở điểm nào, mà được lão già kia coi trọng đến thế. Ngươi đã muốn hoàn mỹ vậy ta sẽ giúp ngươi một lần. Truyền lệnh xuống, cử thất trưởng lão dẫn người đi đến Bắc Hoa Châu, chúc mừng tiểu tử đó đã bái lão già kia làm sư phụ. Bất quá…. Hoắc hoắc, cuối cùng chỉ sợ tiểu tử kia cũng sẽ không nguyện ý chứng kiến thôi…

Âm thanh dần dần chìm xuống, trong động phủ khôi phục yên tĩnh thêm lần nữa, chỉ có thân ảnh gầy như que củi kia vẫn ngồi trên bồ đoàn, từ xa nhìn lại hệt như một pho tượng hình khung xương vậy.

. . . . .

- Tiêu Thần của Lạc Vân Cốc, bái nhập làm đồ đệ hiển linh chân quân!

Trên mặt tông chủ Ngự Thú tông Cát Ưu Tử lộ ra vài phần âm trầm chua xót, thấp giọng nói:

- Tuy rằng ta cũng không ủng hộ hoặc có thể nói là chán ghét việc này, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng ta là người có lợi trong chuyện này. Cho nên, cho dù trong lòng ta không muốn nhưng lại không thể bác bỏ, ai bảo trời cao lại sinh tại gia tộc ma quỷ này.

Ít lâu sau sắc mặt hắn khôi phục lại bình tĩnh, lấy ra tờ truyền phù âm, thấp giọng phân phối nói:

- Chuẩn bị lễ vật đi đến Bắc Hoa Châu, chúc mừng Tiêu Thân bái hiển linh chân nhân làm sư phụ.

. . . . .

- Tiêu Thần đệ tử của Lạc Vân Cốc thuộc Bắc Hoa Châu đã bái lão tổ Nguyên Anh kỳ hiển linh làm sư phụ, tiền đồ về sau tất nhiên sẽ vô hạn lượng! Bọn ngươi cấp tốc chuẩn bị lễ vật, bẩn tôn cần đi đến Lạc Vân Cốc chúc mừng!

. . . .

- Chúng ta cấp tốc xuất phát, ta ở cách Bắc Hoa Châu khá xa, đừng để chậm trễ giờ nào để tránh bị người ta mất hứng.

. . . . .

Trong lúc đó, theo ngọc giản của lão tổ Mộc gia truyền tin ra, cả Tu Chân Giới của Triệu quốc trong thời gian ngắn phong vân bắt đầu khởi động.

Bắc Hoa Châu, Lạc Vân Cốc!

Tiểu Thất là một đệ tử chân truyền của Lạc Vân Cốc, hôm nay dựa theo lệ thường, hắn cùng mấy vị sư huynh đi tuần tra tông môn.

- Nhất mạch của Hứa sư tổ là sư đệ, tu vi đệ tiến triển có thể nói là cực kỳ nhanh, bái nhập tông môn có gần hai tháng, tu vi đã đạt tới cuối Luyện Khí tầng hai, tốc độ như thế làm cho ta thật xấu hổ.

- Sư huynh nói không sai, nhưng lại có nhất mạch của Lý sư tổ là Phương sư huynh, tu vi cũng tiến bộ thần tốc, nghe nói hiện giờ đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu! Chậc chậc, nếu là ta để tu luyện đạt đến mức đó, cần ít nhất là một năm.

- Không sai không sai, so sánh với bọn họ làm gì, thật sự là tức chết mà.

Tuần tra sơn môn cực kỳ thỏa mái, dù sao nếu không phải là lúc tông môn khai chiến, sẽ rất ít tu sĩ có gan khiêu chiến uy nghiêm của tông môn. Cho nên đám người Tiểu Thất cũng đều rất thả lỏng, trong lúc độn quang tuần tra không ngừng nói chuyện phiếm.

- Hắc hắc, các ngươi đừng có đề cao uy phong người khác, mà hạ thấp chí khí của mình. Tiểu Thất không giống chúng ta có thiên tư tuyệt vời, lúc này mới chính thức trở thành đệ tử chân truyền trong vòng nửa năm qua, tu vi đã lên đến Luyện Khí tầng bốn, về sau tiền đồ quả thực vô hạn.

Giờ phút này, đột nhiên có một người đến vỗ vỗ vai Tiểu Thất, cười nói.

Tiểu Thất nghe vậy, mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, vội vàng khoát tay nói:

- Sư huynh chớ lấy đệ ra nói giỡn, Tiểu Thất đệ chỉ siêng năng hơn so với người khác thôi, đừng coi là không có giới hạn.

Nói đến đây, trên mặt hắn nóng bừng lên, nhẹ giọng nói:

- Tuy rằng Lạc Vân Cốc ta có rất nhiều sư huynh đệ có thiên tư siêu đẳng, nhưng nếu muốn nói là thiên tài đệ nhất, không có người thứ hai nào khác ngoài một người, đó là Tiêu Thần sư thúc!

Vài tên đệ tử Lạc Vân Cốc nghe vậy, sắc mặt đều trở nên kính cẩn, trong mắt đều lộ ra vẻ lo sợ, gật đầu nói:

- Sư đệ nói có lý, nếu lấy Tiêu Thần thúc thúc ra so sánh thì thiên tư bọn họ quả thật bình thường.

Mọi người nghe vậy đều gật đầu. Nhưng vào đúng lúc này, phía xa nơi chân trời xuất hiện hai luồng độn quang, bay đến chỗ bọn họ với tốc độ cực nhanh.

- Phía trước là ai, đã vào tông môn Lạc Vân Cốc, xin đạo hữu hãy báo danh!

Tiểu Thất thấy thế sắc mặt tức thì biến đổi, lập tức bước lên từng bước, trầm giọng quát.

Cùng lúc đó, vài đệ tử của Lạc Vân Cốc đều nhanh chóng đưa tay đến túi trữ vật, nếu có gì không ổn thì sẽ ra tay ngăn địch lại.

Nhưng bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại khi thấy chủ nhân độn quang đã giảm tốc độ lại. Như vậy thì khả năng đột kích đã hạ đến mức thấp nhất.

Sau mấy nhịp thở, độn quang dừng trước mặt mấy người cách vài trượng, lập tức tu liễm độn quang lộ ra hai thân ảnh.

Người cầm đầu lộ vẻ mặt phức tạp, đó chính là chưởng môn Minh Sát của Đại Sát môn. Tu sĩ đứng bên cạnh hắn, đó chính là Hỏa Vân chân nhân.

Ánh mắt Tiểu Thất dừng trên người Minh Sát, đồng tử kịch liệt co rút lại, vội vàng khom lưng thi lễ:

- Đệ tử tên Tiểu Thất của Lạc Vân Cốc, tham kiến Minh Sát chưởng môn, tham kiến tiền bối!

Có để đi song song với Minh Sát, pháp lực dao động không lường được, hiển nhên cũng là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

Hai tu sĩ Kim Đan ở Bắc Hoa châu mà nói dĩ nhiên là có năng lực cực kỳ mạnh mẽ, hai người này không liên lạc gì mà có thể đến cùng nhau, trong lòng Tiểu Thất hơi khó hiểu.

Minh Sát nghe vậy khẽ mỉm cười. Nhưng sắc mặt của hắn ngay sau đó lập tức cứng đờ, ngữ khí chậm rãi nói:

- Phiền tiểu hữu vào bẩm báo với hai người đạo hữu Thanh Vân Tử, Dược Đường là bản tôn cùng Hỏa Vân tôn giả đến bái kiến.

- Vâng, xin tiền bối chờ một chút!

Tiểu Thất nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên. Cũng không dám có chút khinh thường, liếc nhìn qua vài sư huynh phía sau. Lập tức trên người lóe độn quang chợt lóe bay nhanh vào trong sơn môn.

Một lát sau, Tiểu Thất thở hổn hển quay lại, thi lễ nói:

- Chương môn mời hai vị tiền bối vào trong đại điện tông môn.

Minh Sát nghe vậy gật đầu, cùng Hỏa Vân chân nhân liếc nhìn nhau, trên thân hai người chợt lóe độn quang gào rít bay vào trong Lạc Vân Cốc.

Ngoài đại điện, hai người Thanh Vân Tử và Dược Đường sóng vai đứng cạnh nhau. Hai người đều nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, hiển nhiên với việc hai người này tới chơi cực kỳ khó hiểu.

- Đến rồi đây.

Thanh Vân Tử thản nhiên nói, ánh mắt khẽ nhìn lên, trên không trung hai luồng độn quang bắn cực nhanh, dừng ở đối diện cách mấy trượng.

Thanh Vân tử cùng hai người của Dược Đường tươi cười chào đón, hàn huyên một lát, sau đó vô chủ đề chính.

- Không biết hôm nay hai vị đạo hữu đến Lạc Vân Cốc ta có việc gì cần làm?

Mắt Thanh Vân tử khẽ chớp, vờ như lơ đãng hỏi.

Hai người Minh Sát và Hỏa Vân chân nhân liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ các vị còn chưa nhận được ngọc giản truyền tin đến tử Mộc gia?

- Doanh Châu Mộc gia!

Hai người Thanh Vân Tử cung Dược Đường Tử nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, sau đó trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng, gấp giọng nói:

- Hai vị đạo hữu xin hãy giải thích qua chuyện này một chút, vì sao Doanh Châu Mộc gia lại hướng Lạc Vân Cốc ta phát ngọc giản truyền tin? Chằng lẽ có quan hệ với Tiêu Thần đồ nhi?

Sắc mặt Thanh Vân tử trở nên cực kỳ âm trầm, Tiêu Thần có thể nói chính là đệ tử có thiên tư tốt nhất của Lạc Vân Cốc trong ngàn năm qua, nếu không phải cơ thể không có linh căn nên không lên được Trúc Cơ, hắn cũng khôn định cho tới Mộc gia. Dù sao mỗi lần thánh địa thí luyện mở gia, đều có gần một nửa tu sĩ phải bỏ mạng!

- Chẳng lẽ Mộc gia truyền tin đến là vì muốn báo chuyện này?

Trong lòng sinh ra ý nghĩ này, hắn sắc mặt nhất thời càng thêm âm trầm.

Thấy sắc mặt hai người đại biến không giống giả bộ, hai người Minh Sát lúc này mới tin tưởng. Nguyên lai là do hai người còn chưa nhận được tin tức từ Mộc gia truyền đến. Nhưng vào đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên xẹt qua một đạo lưu quang, một ngọc giản màu xanh giống hình lá cây gào rít bay đến dừng trước mặt mấy người.

Minh Sát thấy thế trong lòng chua xót cười, lập tức chắp tay đối với hai người nói:

- Hai vị đạo hữu không cần lo lắng, đệ tử các người không những không xảy ra sự cố, ngược lại có một cơ hội lớn, sau đây nhị vị sẽ lập tức biết ngay thôi.

Lời nói vừa dứt, ngọc giản hình lá cây đột nhiên vỡ ra bộc phát ra một đạo thanh quang, sau đó ngưng tụ thanh một bóng người hư ảo, khí tức trong cơ thể lúc ẩn lúc hiện nhè nhẹ truyền ra, nhưng khiến cả bốn tu sĩ Kim Đan kỳ biến sắc.

Khí tức rộng lớn cuồn cuộn như sóng biển lờ mờ tán ra, dù nó chỉ rất nhỏ, nhưng bốn người không có một chút ngờ rằng nếu khí tức dùng để công kích, nó thậm chí có thể đủ để tạo thành tổn thương cực kỳ nghiêm trọng!

Ánh mắt hư ảnh kia đảo qua mấy người, lập tức mỉm cười, nói:

- Xem ra bổn quân có hơi muộn, đúng là có người biết được tin tức này nên chạy đến đây.

Hư ảnh này vừa mới mở miệng nói, khiến cả bốn người đều chấn động, nháy mắt hiểu được đây không chỉ là hư ảnh truyền âm, chỉ sợ đã được lão tổ Nguyên Anh kỳ của mộc cho một ít nguyên thần vô!

- Thanh Vân Tử của lạc Vân Cốc cùng Dược Đường tham kiến chân quân!

- Minh Sát của Địa Sát môn cùng Hỏa vân của Đông Lâm tông bái kiến chân quân!

Sắc mặt bốn người đều đại biến, nháy mắt lộ ra vẻ vô cùng kính cẩn, hướng hư ảnh kia thi lễ thật sâu.

- Bọn ngươi không cần câu nệ quá mức, hôm nay ta phân thần đến đây là vì việc của Tiêu Thần đồ nhi.

Hư ảnh Hiển Linh chân quân thản nhiên xua tay, không thấy lão không có bất kỳ động tác gì khác, bốn người cảm giác ở dưới thân đều cảm truyền đến một cỗ lực, khiến bọn họ nháy mắt đứng thằng lên!

Bất quá chỉ là một phân thần, mà khiến cả bôn người Kim Đan Tôn Giả không có chút lực phản kháng nào, uy lực lại mạnh mẽ như vậy! Vẻ trong mắt bốn người càng nồng đậm thêm, sắc mạt lại càng thêm vẻ kính cẩn cùng kính sợ.