Giờ phút này, trong lòng Tiêu Thần hết sức phiền muộn, ban đầu hắn vốn không có ý định xen vào, đang do dự không biết thế nào thì đột nhiên nhiên sau lưng truyền đến một trận dao động linh lực .
- Hừ!
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, thân ảnh hắn đột nhiên lóe lên, một kiện linh khí giống như là ngô câu nhất thời từ không khí đánh ra, hiện rõ hình dáng.
- Ồ không ngờ ngươi cũng có chút bổn sự, tránh được một kích này, nhưng nếu đã làm hỏng chuyện tốt của ta, thì đừng nghĩ có thể bình yên rời khỏi nơi đây!
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy một kẻ mặc hắc y, tay cầm linh khí dạng ngô câu, vẻ mặt đầy sát khí hướng về phía mình. Người này vừa mới ra tay, rõ ràng là muốn lấy tính mệnh của hắn, ánh mắt Tiêu Thần lóe lên sát khí. Nhưng nghĩ đến người đuổi theo phía sau, hắn liền hơi do dự.
- Hắc, tốt lắm tiểu tử, muốn trách thì trách ngươi số mệnh không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi đến nơi đây.
Hắc y nhân thấy Tiêu Thần do dự lại càng lấn tới, lúc này linh khí trong tay phóng lên cao. Nơi này tuy rằng xa xôi, nhưng cũng thuộc phạm vi tông môn, nếu bị người phát hiện thì hắn thể chết cũng không có chỗ chôn.
Mắt Tiêu Thần lập tức lạn lùng, người này tu vi ít nhất đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy, hơn nữa lại có pháp quyết công kích, hai người giao thủ chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng thất bại, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
- Liều mạng!
Trong lòng Tiêu Thần có chút tàn nhẫn, thần thức tản ra, hóa thành một đạo tiêm trùy lao thẳng đến hắc y nhân.
Thứ Thần trùy!
Hỗn nguyên thần kinh có ghi lại thủ đoạn công kích thần thức sơ cấp, trên đó còn có diệt thần thức, ba loại hình thái hủy diệt, tu luyện tới cực hạn được có thể trọng thương được bất trụy tu sĩ! Nhưng trước mắt Tiêu Thần thực lực yếu kém, diệt thần thứ cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, lấy cường độ thần thức của hắn, trải qua năm lần nhân lên của Kim ấn, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bất ngờ không phòng ngự, bị công kích cũng sẽ chịu trọng thương, vốn là thủ đoạn để giải quyết người phía sau, nhưng đến lúc này không thể không lấy ra dùng, bằng không nếu dây dưa chỉ sợ càng phiền toái hơn.
Ông!
Thần thức vô thanh vô tức công kích, thân hình hắc y nhân chấn động, trên người liền xuất hiện một quang mang màu xanh nhạt, bao học toàn bộ cơ thể hắn, Tiêu Thần cảm giác thần thức như đánh vào bông, truyền đến cảm giác vô lực.
- Thần thức công kích của Trúc Cơ kỳ
Hắc y nhân nhất thời lộ vẻ hoảng sợ, liên tục cầu xin:
- Vãn bối có mắt không tròng, mạo phạm tiền bối, không biết là vị sư thúc nào? Vãn bối chính là chân truyền đệ tử của Khuê Thủy sư tôn, xin sư thúc nể mặt gia sư tha cho đệ tử một mạng.
Luyện Khí kỳ tầng năm có thể làm được thần thức ly thể, nhưng muốn là thần thức công kích, không đến Trúc Cơ tuyệt không có khả năng!
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, người này không thể không chết, nếu không tuyệt đối không thể kinh sợ người sau lưng, như vậy hắn có thể gặp nguy hiểm.
Chết!
Quát khẽ một tiếng, tiếng từ hắc bào truyền ra, thứ thần trùy điên cuồng đánh tới, bên ngoài hắc y nhân lục sắc hộ tráo nhấy mắt phát ra dày đặc âm thanh rắc rắc, vết rạn dầy đặc như vậy.
A! Người không thể giết ta, nếu không sư tôn nhất định sẽ báo thù. Hắc y nhân hoảng loạn quát, thấy Tiêu Thần không hề có ý tứ thu tay trong mắt hiện lên vẻ oán độc
- Hôm nay giết ta, chờ đợi ngươi sẽ là việc Mạc Ly sư tôn vĩnh viễn đuổi giết.
Rắc!
Trên người hắc y nhân, khối ngọc bội nháy mắt vỡ vụn, lục sắc hộ tráo theo đó thoát phá, thứ thần trùy xuyên qua, nhập vào cơ thể, vẻ oán độc trong mắt dần tiêu tán, bất quá trong lúc diệt vong, một đạo ô quang trong cơ thể bay ra nháy mắt tiến vào cở thể Tiêu Thần.
Biến cố như thế, sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống, thần thức đảo qua, quả nhiên bên trong nguyên thần tìm được một ấn kí màu đen tản ra dao động quỷ dị. Đây là dấu hiện để cho Mạc Ly nào đó nhận ra, như vậy có thể tim ra hung thủ giết người. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thần càng tối tăm.
- Đa tạ. Đa tạ sư thúc ra tay cứu giúp
Vẻ mặt Lâm Dao Nhi hoảng sợ, vị tiền bối sư môn trước mặt ra tay rất tàn nhẫn, trở tay là diệt sát hắc y nhân kia khiến nàng trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu là người này muốn giữ bí mật có đem nàng diệt khẩu luôn không?
- Tốt lắm, nơi mày không còn chuyện của ngươi, rời đi thôi
Tiêu Thần cải biến thanh tuyến nghe giống như một gã đàn ông trung niên ba mươi tuổi, xua tay nói.
Lâm Dao Nhi nghe thế mừng rỡ, kính cẩn thi lễ định rời đi
- Đợi đã!
Tiêu Thần đột nhiên gọi giật lại. Lâm Dao Nhi nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng vẫn thành thành thật thật xoay người lại, đáng thương nhìn lên vị này:
- Sư thúc!
Tiêu Thần do dự, nếu còn thừa năng lượng hắn không ngại giết nốt người này, dù sao lưu lại nàng, có thể nguy cơ hắn bị phát hiện tăng thêm rất nhiều. Nhưng sử dụng Thứ thần trùy thần thức tiêu hao nghiêm trọng, chỉ bằng thủ đoạn này khó làm nàng lưu lại, hơn nữa phía sau còn người, nếu bị hắn nhìn ra khác thường, vậy là có nguy hiểm, cho nên cuối cùng hắn quyết định để nàng đi.
- Cái linh khí này vốn là vật ngươi đổi lấy, cũng nên đem đi cùng đi.
Lâm Dao Nhi nghe vậy sửng sốt, trên mặt lộ vẻ cảm kích, đối với Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, đem kiện linh khí ngô câu thu vào túi trữ vật.
- Sư thúc yên tâm, vãn bối hướng tâm ma mà thề, sự việc hôm nay tuyệt đối không tiết lộ cho bất kì ai.
Nhìn thấy màng rời đi, Tiêu Thần thở phào nhẹ nhõm, hắn thi ân như vậy chính là muốn đối phương cảm kích trong lòng, sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, không nghĩ tới nàng thề luôn với tâm ma, tự nhiên cảm thấy yên tâm.
Lời thề tâm ma đối với Tu chân giả cực kì linh nghiệm, nếu làm trái lời thề tất nhiên rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma, hóa thành tro bụi.
Tiêu Thần đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đợi cho sau khi Lâm Dao Nhi đi xa, lúc này mới xoay người lại, đối với một chỗ đất phía sau hơn mười thước, thản nhiên nói:
- Vị đạo hữu này còn cần xem tới khi nào, chẳng lẽ muốn ta mời ra sao?
Không gian dao động một hồi, Sở Cuồng vẻ sợ hãi đi ra, kính cẩn thi lễ:
- Đệ tử Sở Cuồng bái kiến sư thúc.
Tiêu Thần không nói một lời nhìn thấy Sở Cuồng, trên người chưa từng lộ ra một điểm khí tức, nhưng như thế càng bí hiểm, Trên mặt Sở Cuồng mồ hôi lấm tấm.
- Sư thúc đừng trách trách tội, đệ tử tuyệt đối không có ác ý, hôm nay đệ tử có thể hướng tâm ma thề, chắc chắn sẽ không bảo là biết người, sư thúc không nên trách tội.
Tiêu Thần bình thản không nói gì, vẫn đứng yên nhìn hắn. Trán Sở Cuồng đẫm mồ hôi:
- Sư thúc, đệ tử theo đuôi tới đây, tuyệt đối không có… chút ác ý nào, chỉ trong lòng có chút tò mò với tàn cuốn thôi, xin sư thúc vạn lần đừng nên trách cứ.
- Hả, thật sao?
Tiêu Phàm chậm rãi nói..
Sắc mặt Sở Cuồng càng tái nhợt, thấy bộ dáng Tiêu Thần không quan tâm liền cắn răng nói:
- Đệ tử đối văn tự trên đại sâm la tự tàn cuốn kia cũng biết một ít, nhưng cũng có hạn. Nửa năm trước đệ tử ngẫu nhiên tìm được một tấm bản đồ lưu truyềng từ thượng cổ tới nay, phỏng đoán là một di chỉ của một vị tu sĩ thượng cổ, đệ tử đến đó nhưng không có thực lực đi tới cuối cùng, cho nên hôm nay thấy sư thúc để ý tàn cuốn nàn, chính là muốn xác định ngài có biết loại văn tự này hay không?