Đạo

Quyển 1 - Chương 111: Diệt kim thủy tông




- Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông, theo đó một đệ tử trẻ tuổi vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Kim Thủy Tử mở mắt, thấy vậy trong lòng hiện lên vài phần dự cảm không tốt, vội vàng hỏi.

- Bẩm chưởng môn chân nhân, Trình sư thúc… Trình sư thúc lão nhân gia, ngọc giản thần thức của ông ta đã bị nghiền nát!

Tên đệ tử kia ánh mắt bối rối, trên đầu lấm tấm mồ hôi, hắn cũng không dám đưa tay lau đi.

- Cái gì!

Kim Thủy Tử nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ không dám tin, lập tức vỗ bàn đứng lên, khí tức tu sĩ Giả Đan manh mẽ quét qua, lạnh giọng nói:

- Chuyện xảy ra khi nào, ngươi đã điều tra thực hư chưa?

Tên đệ tử kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:

- Một khắc trước, đệ tử thường xuyên đi trước xem xét canh gác, đột nhiên thần thức ngọc giản của Trần sư thúc vỡ tan, đệ tử không dám có bất cứ chậm trễ gì, lập tức chạy đến đây bẩm báo.

Kim Thủy Tử hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, trầm giọng nói:

- Ngươi nhanh chóng mời Trương Đạc sư thúc đến đây, không nên truyền ra ngoài, nếu không nghiêm trị không tha!

Mắt thấy tên đệ tử kia sợ chết khiếp chật vật chạy ra ngoài, trên mặt Kim Thủy Tử đột nhiên hiện lên sát khí, gầm nhẹ nói:

- Giết trưởng lão của ta, bất kể ngươi là ai, lão phu phải đem ngươi đi rút hồn luyện phách nghiền xương ngươi thành tro!

Sau nửa canh giờ, một đạo độn quang hạ xuống đây. Độn quang tắt đi, một nam tử trung niêm mang sắc mặt âm trầm, vội vàng đi vào trong đó.

- Sư huynh, việc này cẩn phải rất cẩn thận, Trình sư đệ bị người ta giết chết, chưa tìm hiẻu rõ về đối phương, không thể hành động tùy tiện!

Nam tử trung niên có sắc mặt âm trầm ngồi khoanh chân ở một bên, hơi trầm ngâm, chậm rãi nói.

Kim Thủy Tử nghe vậy gật đầu,

- Việc này ta cũng có ý tưởng như vậy, Trình sư đệ đến Tiêu thành, quanh đó ba ngàn dặm chỉ có hai, ba tông nhỏ mà thôi, thực lực bọn chúng lại yếu, tất cả lại biết Trình sư đệ, vậy đương nhiên không phải bọn chúng động thủ.

- Chẳng nhẽ Trình sư đệ trêu chọc phải một vi tu sĩ lợi hại nào đó, nên mới bị người ta giết chết?

Trương Đạc trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng đột nhiên hắn ngẩn ra, nhưng lập tức mắt lóe lên, run giọng nói:

- Tiêu thành?

Kim Thủy Tử thấy thế, trong lòng khẽ biến, nghĩ đến chuyện đang bàn tán sối nổi ở Tu Chân Giới, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ Trình sư đệ đã trêu chọc Tiêu gia!

- Sư huynh không thể không đề phòng, Tiêu gia có Lạc Vân cốc che chở, có thể Trình sư đệ lúc đi cũng không biết chuyện này, nếu thật sự là như vậy, vận nhất Lạc Vân cốc giận lây sang Kim Thủy tông, thế thì chúng ta nguy rồi!

Kim thủy Tử nghe vậy biếc sắc, nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn lại biến đổi, nháy mắt trở nên âm trầm.

- Kim Tử Tử, nhanh chóng đi ra chịu chết đi!

Dưới pháp lực thúc dục, âm thanh ầm ầm phát ra, vang vọng trong sơn cốc này.

Tiêu Thần thu liễm độn quang trên người, dừng trước cửa sơn môn Kim Thủy tông.

- Người nào dám đến Kim Thủy Tông ta dương oai, chán sống!

Khi nói chuyện, một cỗ pháp lực mạnh mẽ dao động phát ra từ trong sơn môn, hai thân ảnh đạo nhân trong độn quang bay đến dừng ngay trước mặt Tiêu Thần.

Thần thức Kim Thủy Tử đảo qua, tu vi cao nhất ba người đối diện bất quá chỉ là cuối Trúc Cơ trung kỳ, trong lòng nhất thời yên tĩnh.

- Ba vị đạo hữu hành sự, nhưng lại đến sơn môn của Kim Thủy tông chúng ta khiêu khích, chẳng nhẽ nghĩ rằng lão phu không dám làm gì các ngươi sao?

Lúc nói chuyện, pháp lực trên người cuồn cuộn, áo bào không gió mà bay, tu sĩ Giả Đan điên cuồng uy áp xuống ba người.

Sắc mặt hai người Tôn, Mã trưởng lão khẽ biến, dưới uy áp đó, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần, thấy sắc mặt người trước không có gì thay đổi, dường như không bị ảnh hưởng gì, trong lòng lúc này mới thầm thở phào.

Kim Thủy Tử nhìn thần sắc của hai người, lúc này mới nhận ra, nguyên lai trong ba người này người thiếu niên không chớp mắt là người cầm đầu, thấy hắn dưới uy áp của mình mà không óc chút dị sắc, không chịu được nhăn mày lại.

Tiêu Thân bây giờ mới ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng, đưa tay chỉ về trước, khẽ quát một tiếng:

- Đi!

Ngươi tất chết, Tiêu Thần không có tâm tư nhiều lời với hắn, động thủ trực tiếp sử dụng đái sát khí đan Bảo! Vật ấy có thể phát ra một phần uy lực của pháp bảo của tu sĩ Kim Đan kỳ, có nó trong tay, tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong mắt Tiêu Thần không chịu nổi một kích.

- Không tốt!

Tiêu Thần ngang nhiên ra tay, Kim Thủy chỉ thấy trước mắt hiện lên hai đạo ánh sáng, trong lòng sinh ra nguy cơ đến sinh tử! Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, năm đó hắn thăm dò ở động phủ của thượng cổ tu sĩ, lúc đó hắn đã bị vài tên tu sĩ có tu vi tương đối mạnh đuổi giết mãnh liệt nhiều lần không dứt.

- Đi!

Người này từ nhỏ đã tự tu luyện, mà đã đạt Giả Đan chi cảnh, lại đã khai mở Kim Thủy tông nhất mạch, đương nhiên không phải là hạng người đơn giản, cả đời chém giết vô số, trong lúc sinh tử phản ứng vô cùng mau lẹ. Tay tung một vật, đây là một viên Thổ Hoàng Sắc châu, sau khi rời khỏi tay tỏa ra ánh hào quang mênh mông, cũng có mùi bùn đất truyền đến.

Mắt thấy hạt châu bay ra, trong mắt Kim Thủy Tử hiện lên vẻ thỏa mái. Vật đó chính là do hắn cơ duyên xảo hợp khi giết một con Quy Thủ cấp hai luyện chế nội đan mà thành, chỗ này trần ngập hoàng sắc quang trở thành cái lồng để phòng thủ, nó đã từng nhiều lần giúp hắn giữ được tính mạng ở cảnh không lối thoát.

Ba!

Một âm thanh rất nhỏ vang giòn truyền đến, trong đầu Kim Thủy Tử hiện lên vài phần nghi hoặc, ý niệm hắn còn chưa kịp truyển qua, một cảm giác đau đớn mãnh liệt, sau đó trước mắt tối sầm, ý thức hoàn toàn tiêu tán.

Ở phía trên màn hào quang, xuất hiện một mảnh Tú Hoa Trâm nhỏ bé yếu ớt, nó ở ngay vị trí mi tâm của Kim Thủy Tử, cái còn lại xuất hiện trên chút mảnh Tiểu Hồng, khí tức trên người nhanh chóng biến mất như thủy triều, thân thể vặn vẹo hạ xuống, té trên mặt đất.

Một cái phất tay, tu sĩ Giả Đan, chết!

Mà Tôn trưởng lão và Mã trưởng lão liếc nhìn nhau, trong mắt lộ re vẻ hoảng sợ, tuy rằng từ lúc trên Linh Tiên đài, hai người đã biết tiêu Thần có một vật sánh ngang với pháp bảo, cũng chính thứ đó đã đánh Mạc Ly lão trưởng bị thươmng nặng. Nhưng bay giờ hai người mới hiểu được, tất cả mọi người đều coi thường Tiêu Thần, bằng vào vật ấy, sợ rằng dưới Kim Đan kỳ, sẽ không phải là đối thủ của người này.

Châm giả Đan bảo đánh chết Kim Thủy Tử, sau đó nhanh chóng bay trở lại bên trong đan điền Tiêu Thần, hình dạng ngày càng mờ đi, xem ra dùng trên một hai lần, sẽ hoàn toàn tiêu tán.

Tiêu Thần ngang nhiên ra tay, trực tiếp giết chết Kim Thủy Tử, xem ra Giả Đan đã sớm bị dọa cho bể mật, ánh mắt Tiêu Thần quét tới, trong miệng nhất thời thét lên một tiếng kinh hãi, trên người độn quang thoáng hiện, đúng là không đánh mà chạy.

- Hai vị trưởng lão, người này giao cho hai vị xử lý!

Tiêu Thân khi nói chuyện, trên người chợt hiện độn quang, bay thẳng vào trong Kim Thủy tông, nếu diệt có không diệt tận gốc, xuân phong xuy hựu(*1), nhớ đến sư kiện Thanh Linh tông trả thù với Lý Tiểu Nghệ, sát khí trong lòng Tiêu Thần tăng vọt.

Chưởng môn nháy mắt bị giết, nhị trưởng lão bỏ mạng mà chạy, cả Kim Thủy tông nháy mắt sụp đổ, vô số người liều mạng bỏ chạy ra ngoài.

- Ân!

Đang lúc bay Tiêu Thần bỗng níu mày, ánh mắt tập trung vào một người chừng hai mươi tuổi, nam tử hiện vẻ kích động.

Người nọ mắt thấy bị Tiêu Thần tập trung nhìn, mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nghiến chặt răng, trên người lóe lên độn quang, điên cuồng bỏ chạy ra ngoài. Bất quá hắn chỉ có thể bay về phía trước mấy chục thước, cả người run lên, lập tức nghiêng đầu đập xuống đất , sinh cơ trong cơ thể đã tiêu tán không còn.