Đạo

Quyển 1 - Chương 105: Lộ chân tướng




- Bẩm báo chưởng môn, sự tình trải qua như vậy….

Tiêu Thần sắc mặt trầm ổn, thoáng suy nghĩ, liền đem chuyện ngày đó thuật lại một lần, trọng yếu là đoạn có liên quan với Sở Cuồng còn lại là bị lược bỏ bớt.

- Nói bậy, Tôn nhi ta đã bị ngươi giết hại, ngươi đừng nghĩ ở chổ này mà hủy danh dự nó!

Mạc Ly trong lòng tuy rằng rõ ràng việc này có lẽ đúng là như vậy, nhưng ngoài miệng cũng mảy may không cho là đúng

- Huống hồ tất cả chuyện này bất quá chỉ là lời nói phiến diện của một mình ngươi, không thể làm chứng!

Tiêu Thần nghe vậy nhíu mày, trở tay xuất ra một ảnh tượng thạch (biên: kiểu như video cầm tay bây giờ :88:),

- Trong này ghi lại chuyện đã xảy ra ngày đó, ai đúng ai sai, vừa nhìn là biết.

Nói xong, Tiêu Thần đó là hướng trong đó đưa vào một cỗ pháp lực.

Ngay khi pháp lực rót vào hình ảnh thạch đột nhiên tản ra một ánh huỳnh quang, hình ảnh lưu chuyển đúng là chuyện diệt sát Mạc Thiên Thành ở sau núi Lạc Vân Cốc. Từ khi hắn âm thầm gia hại đồng môn đến khi Tiêu Thần ra tay cuối cùng là bị giết.

- Mạc Ly, giờ ngươi còn gì để nói?

Thanh Vân tử trong lòng nhẹ nhỏm giờ phút này nhìn Mạc Ly, sắc mặt không tốt, lạnh lùng nói.

Mạc Ly sắc mặt hơi tái nhợt, trên đầu toát ra mồ hôi, nhưng vẫn già mồm át lẽ nói:

- Trong phường thị có người giỏi tay nghề có thể làm giả hình ảnh Thạch, việc này cũng không hiếm thấy, bằng vào cái hình ảnh Thạch này cũng không đủ để nói lên điều gì.

Thanh Vân Tử nghe vậy mày tiếp tục nhíu lại, tuy rằng lời ấy có chút già mồm át lẽ phải, nhưng làm giả hình ảnh Thạch việc này quả thật tồn tại, hắn không thể làm gì khác hơm là xoay lại hỏi.

Tiêu trưởng lão, không biết ngươi còn chứng cứ khác có thể chứng minh việc này hay không, nếu không thì chỉ có thể ủy khuất ngươi tạm thời ở lại tông môn đợi điều tra rõ việc này rồi hãy về nhà.

Tiêu Thần trên mặt hiện lên vài phần bất mãn, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói gì, nhưng vào thời khắc này, một thanh âm yếu ớt đột nhiên truyền đến từ trong đám đệ tử Lạc Vân cốc.

- Bẩm chưởng môn chân nhân, đệ tử Linh Xảo nhi, có thể làm chứng, việc này quả thật đúng như lời Tiêu Thần sư thúc nói.

Đang nói chuyện là một nữ đệ tử mặc váy màu xanh bước ra kính cẩn quỳ xuống.

- Nga, ngươi nói ngươi có thể làm chứng cho Tiêu trưởng lão?

Đáy mắt Thanh Vân Tử hiện lên vài phần sắc mặt vui mừng, khoát tay nói:

- Ngươi trước tiên, đem sự tình thuật một lần, nếu là có nửa điểm dối trá, bản tôn nhất định không tha!

- Vâng, đệ tử tuân mệnh!

Linh Xảo Nhi hơi run nhẹ bờ vai, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, đứng dậy thoáng dừng lại một lúc , lúc này mới đem sự tình ngày đó khi tham gia tông môn trao đổi hội, sau đó lại bị người đuổi giết rồi được Tiêu Thần cứu như thế nào từ từ thuật lại một lần, tuy rằng không hoàn toàn giống như lời Tiêu Thần nhưng cùng hình ảnh trong hình ảnh Thạch thì hoàn toàn ăn khớp.

- Lúc trước đệ tử không biết người ngày đó cứu đệ tử là Tiêu Thần sư thúc, đến khi nãy nhìn thấy nội dung trong hình ảnh Thạch mối biết được, đệ tử Linh Xảo Nhi lấy tâm mà thề, tất cả những điều tôi nói đều là sự thật, nếu có nữa lời nói dối, xin cho tu vi không được tiến thêm, hồn phách vĩnh đọa lạc luân hồi!

- Được, ngươi hãy lui ra sau.

Thanh Vân tử trên mặt lộ ra vài phần hàn ý, ánh mắt nhìn trên người Mạc Ly, lớn tiếng quát:

- Đây chính là tôn tử tốt` của ngươi, trước đây bổn tôn còn từng vì ngươi mà hao tổn tâm lực truy tìm hung thủ. Giết hại đồng môn làm bại hoại tu đạo giới như vậy quả thực chết không có gì đáng tiếc! Ngươi đối với người dưới quản giáo không nghiêm, hôm nay hành vi lại càng vô lý, kể từ hôm nay tước đoạt danh hiệu trưởng lão, phạt đi diện bích một năm, không có bản tôn cho phép không được bước ra ngoài nửa bước!

Mạc Ly nghe vậy khóe miệng giật giật, khí thế nháy mắt hạ xuống, khuôn mặt nhất thời trở nên già nua đầy nếp nhăn.

- Cẩn tuân chưởng môn pháp chỉ!

Ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Thần liếc mắt một cái, trên người độn quang thoáng hiện, liền thẳng ra ngoài linh tiên thai mà đi.

- Đa tạ chưởng môn chân nhân giúp ta lấy lại công đạo.

Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, ánh mắt hướng về Dược Đạo Tử, người này trong mắt vẫn còn ý vui mừng.

- Chuyện hôm nay ta không mở miệng, là vì tránh hiềm nghi, dù sao ngươi là đệ tử của ta, nếu ta nhúng tay, bất kể như thế nào cũng sẽ có người nói ra nói vào. Nhưng chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, vi sư sẽ bằn mọi giá giúp ngươi đòi lại công đạo.

- Đệ tử hiểu, sư tôn làm hết thảy đều là suy nghĩ cho đệ tử.

Tiêu Thần nghe vậy kính cẩn trả lời.

Dược Đạo Tử gật gật đầu, trên mặt càng lộ vẽ vui mừng.

- Ngươi có thể thấu hiểu như vậy, vi sư rất an tâm. Hôm nay ngươi liền tuyển nhân tuyển rồi về nhà đi, ta cùng với chưởng môn chân nhân còn cần tiếp tục tìm kiếm phương pháp giải quyết, đên khi ngươi trở về có thể cũng có chút tiến triển.

- Cung tiễn chưởng môn chân nhân, cung tiễn sư tôn!-

- Cung tiễn chưởng môn chân nhân, cung tiễn Dược sư tổ!

Trong lúc mấy người Tiêu Thần cung tiển trên người hai lão độn quang chợt lóe liền biến mất.

- Tiểu tạp chủng chết tiệc, không cần đắc ý, ngày sau nếu là lão phu Ngưng Đan thành công, tất nhiên phải nghiền ngươi thành tro, báo thù cho tôn nhi ta.

Đi về phía trước, Mạc Ly sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đem Tiêu Thần hận đến tận xương tủy, hận không thể đem rút gân lột da trừu hồn luyện phách, để cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh!

Vào thời khắc này, phía sau đột nhiên đi tới một đoàn độn quang, Mạc Ly ngậm miệng, trong lòng buồn bực chuẩn bị chạy đi.

- Đệ tử Đoạn Hoa Minh, bái kiến Mạc Ly trưởng lão.

Ngay khi độn quang vừa tắc, lộ ra bóng người trong đó, đối phương liền hướng lão kính cẩn thi lễ nói.

Mạc Ly trong mũi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trên mặt lộ ra vài phần cười lạnh, nói:

- Như thế nào, thấy lão phu chật vật như thế, chẳng lẽ đám tiểu bối các ngươi cũng muốn đến chế giễu ta sao?

Khi đang nói chuyện, người trước trên người liền bộc phát ra một cỗ phát lực mạnh mẽ, Đoạn Hoa sắc mắt trắng bệch, lui về phía sau mấy trượng liên tục khoát tay nói:

- Mạc Ly trưởng lão hiểu lầm, đệ tử tuyệt không có ý này. Trước đây Mạc Ly trưởng lão hẳn là cũng có nghe thấy, ta cùng với Tiêu Thần có thù oán sâu đậm, hôm nay đến đây là muốn cùng trưởng lão thương nghị làm thế nào đối phó người này!

- Ồ?

Mạc Ly nghe vậy sắc mặt hơi dãn ra, do dự nửa ngày, vẫn là lắc đầu nói:

- Tôn nhi ta hành vi không đứng đắn mưu toan giết hại đồng môn, cho dù không bị Tiêu Thần trưởng lão giết chết, lão phu biết được việc này cũng tuyệt đối sẽ quân pháp bất vị thân. Giờ phút này lão phu trong lòng đối Tiêu trưởng lão tuyệt không một chút oán hận, cho nên việc nghị mưu hại người này ngươi vẫn là nên tìm người khác đi, lão phu cáo từ!

Nói xong, trên người độn quang chợt lóe làm bộ muốn đi.

- Mạc Ly trưởng lão xin hãy nghĩ lại, đệ tử trước đây nhiều lần làm khó Tiêu Thần, nếu người này được thế, sau tất nhiên là bị hắn bị chèn ép, cho nên mới đến tìm trưởng lão cùng thương nghị, tuyệt không hai lòng!

Mắt thấy Mạc Ly chuẩn bị rời đi, Đoạn Hoa Minh nhất thời bối rối lên, gấp giọng nói:

- Trước mắt có một cơ hội tốt, ta chỉ cần giở chút thủ đoạn, không cần tốn nhiều công sức vẩn có thể khiến Tiêu Thần chết không có chổ chôn, xin Mạc Ly trưởng lão hãy suy nghĩ kỹ càng.

Mạc Ly nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần giận dữ, xoay người quát:

- Lén cấu kết đâm sau lưng đồng môn, thực là đáng giận! Cho dù lão phu giờ phút này đang mang tội trên mình, cũng muốn trừng phạt ngươi!

Khi đang nói chuyện, liên phất tay đánh ra một đạo pháp lực, đem Đoạn Hoa Minh đánh ra xa, liền quay đầu bay đi.