Đào Yêu Ký

Chương 60: Kịch chiến




Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi

Beta ♥ Nhã Vy

“Nhưng ít ra trước khi ông ấy qua đời, ông ấy đã yên lòng mà giao Đào Yêu cho huynh.” Cửu Tiêu nói: “Ông ấy ra đi rất an tâm.”

“Ta?” Mộ Dung Dật Phong cười tự giễu: “Ta là người vô dụng nhất, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa thôi, chọc cười người khác, chung quy lại cũng là người không đứng đắn. Bây giờ còn để Đào Yêu bị nhốt trong hoàng cung, mà một ý nghĩ cũng không có…”

“Chỉ có lúc ở bên huynh Đào Yêu mới vui vẻ.” Cửu Tiêu nói: “Chỉ khi huynh khiến một cô gái cảm thấy vui vẻ, huynh mới có tư cách trở thành trượng phu của nàng.”

“Nghe huynh nói như vậy, lòng tự tin của ta tăng vọt rồi.” Mộ Dung Dật Phong vỗ ngực, hướng về phía bầu trời cười to ba tiếng; “Không sai, ta sẽ cố gắng phấn chấn trở lại, sớm cứu Đào Yêu từ trong tay của tên ma đầu kia ra!”

Vừa dứt lời, phía sau liền truyền tới một giọng nói lành lạnh: “Đáng tiếc, ngươi sẽ không có cơ hội này.”

Mộ Dung Dật Phong kinh hãi, quay đầu lại phát hiện đúng là cái tên Thương Thanh âm hồn bất tán chẳng biết lại xuất hiện từ lúc nào, hơn nữa phía sau y còn có ba gã hắc y nhân mặt mũi âm trầm.

“Vị đại hiệp này, ta cảm thấy huynh hẳn là nên đổi tên thành con ruồi mới đúng. Cả ngày không có chuyện gì cứ quấn quýt lấy chúng ta, có phiền hay không vậy?” Mộ Dung Dật Phong bắt đầu oán trách.

“Đợi ngươi chết rồi cũng sẽ không ngại phiền.” Lời nói lộ ra u ám, trong mắt Thương Thanh lại lộ ra tia sáng khát máu quen thuộc.

“Thương Thanh, lời ngươi nói cũng thật nhiều chỗ hở.” Cửu Tiêu rút kiếm trong tay ra, vẽ ra một ánh sáng lóa mắt trên không trung: “Ai sống ai chết cũng chưa biết được.”

“Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên mất, trên tay ngươi còn có năm ngàn tinh binh. Ngươi cho là chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức sẽ lên núi bầm thây vạn đoạn chúng ta sao?” Khóe miệng Thương Thanh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Đáng tiếc, ta cũng không phải là tay không mà đến.”

Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt nhất thời cứng ngắc lại.

Quân đội của bọn họ tìm nơi ngủ lại ở sườn núi bên trong đáy cốc, mà lúc này, bốn phía bên trên sườn núi lại bị trọng binh mai phục toàn bộ, trong tay mỗi người đều cầm cung tên.

“Trông thấy không?” Khóe miệng Thương Thanh khẽ nhếch lên: “Chỉ cần ta vung tay lên, toàn quân bọn họ liền bị diệt. Cho nên vì an toàn thủ hạ của ngươi, ngươi nên suy nghĩ, ta xin khuyên ngươi không nên tùy tiện hạ lệnh.”

“Rốt cục là ngươi muốn làm gì?” Cửu Tiêu trầm giọng hỏi.

“Phụng theo ý chỉ hoàng thượng, khiến cho các ngươi biến mất trên thế giới này.” Thương Thanh nói.

“Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Bởi vì Hoàng thượng cho là làm như vậy thì trên thế giới này, bên cạnh Đào Yêu sẽ chỉ còn lại có một mình ngài là người gần gũi thân cận nhất, nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại trong hoàng cung làm bạn cùng ngài.” Thương Thanh nói.

Mộ Dung Dật Phong hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Hoàng thượng kia cũng không hiểu Đào Yêu.”

“Vậy sao?” Thương Thanh không quan tâm cười cười: “Nhưng Đào Yêu vĩnh viễn sẽ phải ở lại bên cạnh hắn, không có cách nào có thể thay đổi sự thật này.”

“Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của các ngươi đúng không?” Ánh mắt Cửu Tiêu trầm xuống: “Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn cũng không tính thả chúng ta đi.”

“Thả hổ về rừng, đây cũng không phải là một việc sáng suốt mà một người nên làm.” Thương Thanh không chút lo lắng nói: “Từ khoảnh khắc các ngươi quyết tâm đối nghịch cùng với Hoàng thượng, mạng sống của các ngươi cũng đã chấm dứt. Hoàng thượng cũng biết, dựa vào năm ngàn tinh binh kia, ở kinh đô sẽ không thể chế ngự các ngươi. Cho nên ngài liền lựa chọn nơi này, sớm mai phục trọng binh ở đây, chuẩn bị tiễn các ngươi lên Tây Thiên.”

“Có thể được đãi ngộ long trọng như vậy, thật đúng là làm cho chúng ta thụ sủng nhược kinh.” Trong giọng nói của Mộ Dung Dật Phong mang theo châm chọc: “Đúng rồi, ba vị mặt mày không chút biểu cảm sau lưng ngươi còn sống không vậy? Bọn họ đến xem náo nhiệt hay là đến đánh nhau ?”

“Bọn họ là hai sát thủ số một trong hoàng cung.” Thương Thanh lạnh lùng cười một tiếng: “Đồng thời cũng là người tới để lấy tính mạng các ngươi.”

“Thật ra thì đối phó với chúng ta, một mình ngươi cũng đã đủ rồi, cần gì phải làm phiền nhiều vị đại hiệp như vậy đâu?” Mộ Dung Dật Phong cười cười.

“Bởi vì Hoàng thượng muốn các ngươi chết vô cùng sạch sẽ, muốn hoàn toàn biến mất.” Thương Thanh trả lời.

“Tốt, chúng ta quyết chiến sinh tử cùng với các ngươi, nhưng những binh lính phía dưới kia, không nên tổn thương bọn họ.” Cửu Tiêu khẩn cầu.

“Yên tâm, ta chỉ muốn ngươi chết đi, rắn mất đầu, bọn họ chỉ có thể quy hàng.” Trong lúc nói chuyện, kiếm của Thương Thanh cũng được rút ra khỏi vỏ, tản ra ánh sáng băng lãnh dưới ánh trăng: “Vậy cũng đừng làm chậm trễ thời gian nữa.”

Nói xong, bốn bóng đen xông thẳng về phía Mộ Dung Dật Phong và Cửu Tiêu.

Nhưng khi đến trước mặt, Thương Thanh và ba vị đại nội sát thủ khác không để ý đến Mộ Dung Dật Phong mà trực tiếp lướt qua hắn, cùng tiến lên vây quanh đánh nhau với Cửu Tiêu.

Đây quả thực là khing thường trần trụi mà! Nghĩ mỗ Mộ Dung là rễ hành hả.

Mộ Dung Dật Phong kích động, nổi giận, bộc phát hét lớn: “Các ngươi tốt xấu cũng phái người tới giết ta đi, cho ta chút thể diện biết không?”

Thương Thanh mỉm cười: “Không được.”

Sát thủ Giáp khinh bỉ: “Cái này có cần thiết sao?”

Sát thủ Ất phỉ nhổ: “Giết ngươi sẽ làm ô uế đao ta.”

Sát thủ Đinh an ủi: “Tiểu tử ngươi yên tâm, sau khi giết chết hắn, chúng ta sẽ tới đem ngươi băm thành thịt vụn.”

Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong cười cứng đờ: “Ta chỉ nói chơi thôi, các ngươi đừng để ý.”

Trên trán Cửu Tiêu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: tại sao mình lại có bằng hữu như vậy chứ? Thật mất thể diện.

Nhưng lời nói ra cũng không thu trở lại được, tên sát thủ cầm ngân thương thối lui ra khỏi hàng ngũ vây đánh Cửu Tiêu, chuẩn bị tiêu diệt cái người lắm mồm Mộ Dung Dật Phong này.

Mộ Dung Dật Phong tránh trái tránh phải, nhiều lần suýt nữa thì bị trường thương đâm trúng nhưng dựa vào thân thể linh hoạt nên tránh thoát được tập kích trí mạng.

Sát thủ hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử, đừng có ra vẻ ta đây, mau lấy vũ khí của ngươi ra.”

“Ta không có dùng vũ khí.” Mộ Dung Dật Phong nói.

“Đùa quài, hành tẩu giang hồ sao có thể không mang theo vũ khí?” Sát thủ không tin.

“Ta quên mua.” Mộ Dung Dật Phong liên tục cười khổ, vì sợ Đào Yêu ghét bỏ mình mang cây quạt quê mùa, mấy ngày hôm trước hắn liền ném nó đi. Vốn là tính dành chút thời gian ra ngoài cửa hàng chọn một thanh kiếm oai phong, nhưng bởi vì bình thường lúc động tới võ đều là việc của Cửu Tiêu, không cần hắn phải quan tâm, dần dần, hắn cũng quên chuyện này đi. Bây giờ nhìn lại, hắn quả thật là ngại mình chết không đủ nhanh mà.

“Nếu như vũ khí mình dùng là đi mua chẳng phải rất mất mặt hay sao?” Giọng nói của Sát thủ lạnh như băng: “Vũ khí phát đoạt từ tay đối thủ mình giết chết mới là đồ tốt.”

Mộ Dung Dật Phong nuốt nước miếng: “Nói vậy vũ khí của ngươi cũng là…”

“Không sai.” Sát thủ vuốt ve ngân thương của mình, trong mắt mang theo máu lạnh: “Lại nói về chủ nhân của ngân thương này, ngươi cũng biết đấy.”

Sao, ngươi không biết sao?” Sát thủ dường như rất hài lòng khi thấy sự khác thường của Mộ Dung Dật Phong, hắn chậm rãi nói: “Ngày đó vào ban đêm, chính là chúng ta đã huyết tẩy Bột Hải Hầu phủ. Ta đích thân đâm chết Bột Hải hầu, nhìn hắn ngã trên mặt đất, sau đó ta giẫm lên đầu của hắn, nhấn xuống từng chút một, buộc hắn gọi ta là gia gia…”

“Câm mồm.” Mộ Dung Dật Phong khẽ cúi thấp đầu, giọng nói rất nhẹ.

“Ngươi còn chưa nghe thấy phần đặc sắc đâu.” Sát thủ ác ý mà tiếp tục nói: “Hắn không chịu, cho nên ta liền túm lấy trường thương của hắn mà đâm trúng vào lồng ngực của hắn…”

“Câm miệng.” Con ngươi Mộ Dung Dật Phong bắt đầu co rút lại.

Nhưng tên sát thủ kia vẫn nhớ lại chuyện máu tanh xưa cũ mà kể ra: “Ta đâm thương vào cơ thể hắn, cứ đâm vào rút ra, loại cảm giác này quả thật rất tuyệt vời…”

Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hàn băng bắn bốn phía, hắn nhanh như tia chớp, nhanh chóng đánh tới kẻ đã sát hại sư phụ mình. Chỉ thấy hắn phất ống tay trái một cái, gọn gàng mà linh hoạt đoạt ngân thương lại.

“Tiểu tử, nhìn không ra công phu của ngươi cũng không tệ.” Sát thủ híp mắt lại: “Nhưng ngươi làm như vậy quả là muốn tìm chết.”

Mộ Dung Dật Phong một thân bạch y bị gió thổi tung, bay nhẹ nhàng như hoa lê.

Ngân thương trong tay hắn lóe ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng dưới ánh trăng.

Cả người hắn tỏa ra một loại hơi thở lạnh lùng băng tuyết.

Hắn yên lặng mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn tên sát thủ kia đang vọt tới phía mình…

Phía bên này, Cửu Tiêu đang đánh nhau kịch liệt cùng ba người kia, lại nghe thấy bên kia phát ra một tiếng hét thảm thiết, như một cây đao phá vỡ đêm yên tĩnh.

Trong lòng Cửu Tiêu cả kinh, cho là Mộ Dung Dật Phong đã xảy ra chuyện, liền ra sức đánh ra khỏi vòng vây, chuẩn bị đi cứu hắn.

Nhưng xoay người lại phát hiện Mộ Dung Dật Phong đang cầm một cây ngân thương, từ từ hướng vọt sang bên này.

Dưới ánh trăng, áo trắng của hắn nhuộm đầy máu, là máu của người khác.

Mà phía sau hắn, tên sát thủ kia lặng im nằm, không nhúc nhích nữa.

“Huynh giết hắn?” Cửu Tiêu lẩm bẩm nói.

Mộ Dung Dật Phong lau máu trên cán thương, nhẹ giọng nói: “Ta rốt cục cũng báo thù được cho sư phụ.”

“Thì ra ngươi cũng không đơn giản.” Thương Thanh nhướng lông mày: “Chỉ có điều tối hôm nay các ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!”

Nói xong, y bỏ Cửu Tiêu lại, quyết định trừ bỏ Mộ Dung Dật Phong trước.

Mộ Dung Dật Phong cũng không sợ hãi, hắn giơ ngân thương lên, dùng toàn lực của mình sử dụng Hách Liên thương pháp đánh ra, bắt đầu nghênh chiến.

Ngân thương và kiếm sắc bén va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang boong boong, thỉnh thoảng cũng ma sát ra những tia lửa nhỏ.

Hai người giao chiến mấy hiệp còn chưa phân ra thắng bại.

Trên mặt Thương Thanh cũng không còn ung dung như lúc đầu.

Đúng lúc này, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên đánh ra một chiêu, dùng xu thế nhanh chóng đâm về phía dưới xương sườn của Thương Thanh. Thương Thanh cũng không khinh thường, thân thể chuyển động nhanh hơn, tránh thoát nguy hiểm, ai ngờ đấy là hư chiêu, chỉ thấy Mộ Dung Dật Phong xoay người một cái, quay thương lại, dây tua màu trắng dây vung lên một vòng tròn hư ảo, sau đó thẳng tắp đâm tới hướng mà Thương Thanh tránh né.

Thân thể Thương Thanh chấn động, vội vàng không ngừng biến hóa thế đi của thân thể nhưng vẫn không tránh né kịp, bên hai má bị đâm ra một vết máu.

Thương Thanh chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng lên, đưa tay lên sờ nhẹ, trên tay tràn đầy chất lỏng sền sệt, nhuộm đầy đường vân.

“Mộ Dung Dật Phong, ta quả thật là đã xem thường ngươi.” Thương Thanh dùng bàn tay nhuộm đầy máu của mình nắm chặt chuôi kiếm: “Bây giờ sẽ chính thức đến lượt ta chiếu cố ngươi.”

Nói xong, ánh mắt của y trầm xuống, tụ hết sức lực toàn thân trên kiếm trong tay, sát khí lạnh thấu xương, khiến cho cỏ cây chung quanh cũng phải run rẩy.

Tối nay, trăng cuối tháng vẫn tàn như trước, bị vài đám mây lạnh lẽo bịt kín, càng đượm phần ảm đạm.

Mộ Dung Dật Phong dùng ngân thương chặn trước người, toàn bộ tinh thần cảnh giác, bây giờ hắn giống như là một người khác, người được sinh ra trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Nhưng trong lúc không khí vô cùng khẩn trương, Mộ Dung Dật Phong giống như nghe thấy giọng nói của Đào Yêu đang gọi tên của hắn.

Mộ Dung, Mộ Dung, Mộ Dung…

Mộ Dung Dật Phong hiểu rõ, giọng nói kia không phải là thật, nhưng trong lòng lại có một loại mừng rỡ.

Giống như Đào Yêu nói, chỉ cần biết được tâm ý của nhau, như vậy cho dù chia cắt hai nơi thì cũng vui vẻ.

Hắn chỉ cần biết Đào Yêu cũng nghĩ tới mình, như vậy, tất cả mọi việc còn lại đều không quan trọng nữa.

Chuyện nên đến cũng đã đến, rốt cục Thương Thanh đánh ra một kiếm kia, kiếm khí bí mật mang theo xu thế kinh sợ, trên mặt đất vẽ ra một dấu vết thật sâu, nhanh chóng đánh tới phía Mộ Dung Dật Phong.

Không có cách nào tránh khỏi một kiếm kia, Mộ Dung Dật Phong bị kiếm khí làm cho lui thẳng về phía sau, mắt thấy phía sau chính là vách núi, hắn vội cắm ngân thương vào bên trong núi đá, ngừng thế di chuyển của thân thể. Nhưng cái này cũng không thể kiên trì được lâu, cán ngân thương dần dần từ thẳng tắp biến thành cong, biến thành hình trăng rằm.

Mộ Dung Dật Phong gắng sức nỗ lực chống đỡ, trên trán phủ đầy mồ hôi, mà mu bàn tay cũng bị kiếm khí vẽ ra rất nhiều vết thương, máu tươi như hoa đào loại bay tán loạn trong không khí, nhuộm dần ra mùi ngọt tanh mà nguy hiểm.

Bỗng nhiên, một tiếng “Răng rắc” vang lên, ngân thương không chịu đựng được mà gãy ở chính giữa. Mà Mộ Dung Dật Phong cũng thuận thế ngửa về phía sau, chân giẫm lên khoảng không, ngã xuống vực sâu không thấy đáy.

Đúng lúc này, một cánh tay cường tráng mà mạnh mẽ giữ chặt hắn lại.

Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu liền nhìn thấy Cửu Tiêu. Mà phía sau Cửu Tiêu, Thương Thanh và hai gã sát thủ khác đang từ từ đi tới gần.

“Buông tay đi!”Mộ Dung Dật Phong hô to: “Đừng để ý đến ta, huynh mau chạy đi!”

Cửu Tiêu đưa lưng về phía ánh sáng, không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng cặp mắt kia lại lóe lên ánh sáng kiên định: “Huynh cho rằng ta sẽ làm như vậy sao?”

“Cửu Tiêu, huynh nhất định phải trốn thoát!” Mộ Dung Dật Phong nhìn hắn: “Nếu huynh cũng chết đi, còn có ai có thể đi cứu Đào Yêu đây!”

Hai người đang nói chuyện, Thương Thanh và hai gã sát thủ khác đã đứng lại sau lưng Cửu Tiêu.

Một gã sát thủ trong đó giơ đao lên, đang chuẩn bị chém xuống cổ Cửu Tiêu, lại bị Thương Thanh giơ tay lên ngăn lại: “Hai vị, ta và sư đệ còn có rất nhiều ân oán chưa kết thúc, có thể để ta động thủ trước hay không?”

Hai gã sát thủ gật đầu, lui về phía sau một bước.

Thương Thanh đi tới phía sau lưng Cửu Tiêu, trong mắt từ từ hiện ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó hắn giơ kiếm lên, đâm xuyên qua vai trái của Cửu Tiêu.

Thân thể Cửu Tiêu run lên, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, nhưng cánh tay kia vẫn nắm lấy tay Mộ Dung Dật Phong, từ đầu đến cuối vẫn không buông lỏng.

Máu theo cánh tay của Cửu Tiêu chảy xuôi đến trên lòng bàn tay Mộ Dung Dật Phong, thiêu đốt ánh mắt của hắn, hắn gào lớn: “Cửu Tiêu, mau buông tay, đi mau, tên ngu ngốc này! Hai người chúng ta không thể cùng thoát được đâu!”

Cửu Tiêu cắn chặt môi dưới, nhẹ giọng nói: “Huynh chết rồi, ta làm sao ăn nói với Đào Yêu đây, hơn nữa… Ta không thể cứ như vậy nhìn bằng hữu của ta chết đi.”

Một trận đêm gió thổi tới, đâm vào ánh mắt Mộ Dung Dật Phong đau đớn.

“Thật là làm cho người cảm động.” Đáy mắt lạnh băng của Thương Thanh không chút thay đổi: “Ta xem ngươi rốt cục có thể kiên trì tới khi nào!”

Nói xong, thanh kiếm dính đầy máu kia lại đâm vào vai phải của Cửu Tiêu.

Cửu Tiêu rên lên một tiếng, thân thể nhất thời nằm rạp trên trên mặt đất, bắt đầu dùng hai tay kéo Mộ Dung Dật Phong.

Một dòng máu sền sệt chảy xuống tay của Mộ Dung Dật Phong, nhỏ trên mặt của hắn, tiến vào trong mắt của hắn.

Mộ Dung Dật Phong cắn răng, cười to nói: “Cửu Tiêu, buông tay cho ta, ai xem ngươi là bằng hữu chứ, ta và Đào Yêu xem ngươi như hộ vệ miễn phí, gặp nguy hiểm lại bắt ngươi tiến lên mà thôi. Chỉ là một câu nói giỡn, ngươi lại cho là thật, thật là buồn cười, ngươi cũng không soi gương mà nhìn một chút, ngươi xứng làm bằng hữu của chúng ta sao?”

Nghe vậy, trên mặt Cửu Tiêu hoàn toàn bình tĩnh, mà tay hắn vẫn chặt chẽ kéo Mộ Dung Dật Phong.

Có phải bằng hữu hay không cũng không phải ra từ miệng, là dùng tâm cảm giác, suốt con đường này, hắn thật sự cảm nhận được rõ ràng tình bằng hữu giữa bọn họ.

Thấy Cửu Tiêu không mắc mưu, Mộ Dung Dật Phong nóng nảy, vội nói: “Cửu Tiêu, huynh làm như vậy là vì quan tâm ta, ừ ừ, ta biết rồi, huynh nhất định là đã yêu ta. Nói mau, người mỗi ngày nhìn lén ta tắm rửa có phải là huynh không, còn có cái quần lót nhỏ của ta cũng là do huynh trộm có đúng không?”

Trên trán Cửu Tiêu nổi gân xanh: “Mộ Dung Dật Phong, huynh câm miệng cho ta!”

“Quả thật là huynh đệ tình thâm.” Thương Thanh châm chọc nói.

“Đây là ngươi hâm mộ không được đấy.” Mộ Dung Dật Phong trừng hắn một cái: “Loại người như ngươi nhất định cả đời cũng sẽ không có bằng hữu!”

“Tốt lắm, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, xuống âm phủ cả đời làm bằng hữu!”

Nói xong, Thương Thanh giơ kiếm lên, một đường kiếm nhanh chóng loáng lên, kiếm xuyên vào từ sau lưng Cửu Tiêu, sau đó lại đâm ra từ ngực.

Thời gian như dừng lại.

Một dòng máu uốn lượn một đường thê lương trên thân kiếm, in một vết sinh mạng lên vách đá

Thương Thanh dùng lực lần nữa, “Chà” một tiếng rút kiếm ra, máu từ miệng vết thương phun ra đầy trời trong nháy mắt, bị ánh trăng nhuộm thành trong trẻo lạnh lùng.

Đến bây giờ, Cửu Tiêu vẫn không buông cánh tay đang kéo tay Mộ Dung Dật Phong ra, nhưng thân thể của hắn đã không còn bất kỳ sức lực nào. Chỉ thấy thân thể hắn lay động, sau đó cả hai cùng rơi xuống vách núi

Thương Thanh đứng ở trên vách đá, tùy ý để gió đêm thổi loạn tóc mình, đôi mắt màu xanh biếc kia lộ ra một ánh sáng bình tĩnh.

“Sư đệ, tạm biệt.”

Đào Yêu chợt mở mắt ra.

Trong phòng u ám, ánh trăng mỏng manh chui vào in lên mặt đất một bóng hình trong suốt của khung cửa sổ

Tuy là đầu mùa hè nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Gió bí mật mang theo mùi hoa lê thơm ngát trong sân mà đến, lay động cả lụa mỏng trong phòng, lung lay theo chiều gió.

Tất cả đều yên tĩnh, nhưng tâm của Đào Yêu lại kịch liệt nảy lên, không rõ nguyên nhân.

Loại cảm giác bất an này càng ngày càng mãnh liệt, tiếng tim đập nhanh chấn động khiến cho màng nhĩ nàng phát đau.

Nàng nhắm mắt lại, cố gắng ổn định hô hấp.

Đang lúc ấy, một cái tay lành lạnh xoa lên trán nàng, giọng nói Hàn Ly dịu dàng vang lên: “Nàng chảy mồ hôi lạnh nhiều quá, sao vậy?”

Đào Yêu không mở mắt, hồi lâu sau mới nhẹ giọng chất vấn: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Ta tới thăm nàng một chút.” Hàn Ly hỏi lại vấn đề vừa rồi: “Nàng mơ thấy ác mộng sao?”

Đào Yêu mấp máy đôi môi: “Ta mơ thấy… Mộ Dung và Cửu Tiêu gặp phải bất trắc.”

“Vậy sao?” Khóe miệng Hàn Ly khẽ giương lên, tay hắn khẽ vuốt trán Đào Yêu như cũ, khẽ nhích xuống một chút.

“Hình như nàng rất quan tâm đến bọn họ.” Hàn Ly thì thầm.

“Đúng vây.” Đào Yêu đưa hai tay lên đặt trên ngực: “Bọn họ là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta.”

“Vậy còn ta thì sao?” Hàn Ly hỏi: “Ta là cái gì của nàng?”

“Ngươi bạn tốt của ta, nếu ngươi chịu thả ta đi theo lời ta đã nói.” Đào Yêu nói.

“Đào Yêu,” Tay Hàn Ly ngừng lại, giọng nói của hắn rất nhẹ: “Nàng biết không? Ta đã mất hết kiên nhẫn rồi.”

“Trong mắt ta,”Đào Yêu nói: “Đây là một chuyện tốt.”

“Không, nàng không biết ta sẽ làm ra cái gì đâu,” Giọng nói Hàn Ly trầm xuống, cuối cùng như lẩm bẩm tự nói: “Có đôi khi, ngay cả ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”

Đào Yêu yên lặng nghe, không hề lên tiếng.

“Đào Yêu,” Hàn Ly hỏi: “Nếu lúc ta và Mộ Dung Dật Phong đối đầu với nhau, nàng sẽ chọn ai?”

“Mộ Dung.” Đào Yêu nhẹ nhàng mà trả lời, giọng nói kiên định.

Hàn Ly yên lặng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại lụa mỏng bị gió thổi bay khẽ phát ra tiếng vang.

Thật lâu sau, giọng nói lành lạnh của Hàn Ly theo gió thổi tới: “Đào Yêu, ta nhớ ta đã từng nói qua với nàng, ta không thích bị lựa chọn.”

“Đã như vậy, ngươi không nên làm chuyện cần phải lựa chọn này.” Đào Yêu bình tĩnh mà phản bác.

“Ta cũng nghĩ vậy… Nhưng chuyện này lại không cách nào tránh khỏi.” Hàn Ly nhẹ giọng nói.

“Quả thật là rất mâu thuẫn.” Đào Yêu chậm giọng.

“Vì ta không muốn bị lựa chọn nên chỉ có một cách.” Hàn Ly dùng giọng nói ôn hòa không sợ hãi không chút gợn sóng nói: “Chỉ cần khiến cho đối thủ biến mất thì ta vĩnh viễn sẽ không bị nàng vứt bỏ.”

Một tiếng “cạch”, gió lạnh từ từ đẩy cửa sổ ra, mùi hoa lê thanh nhã tràn ngập cả gian phòng.

Đào Yêu đứng dậy, cầm một cây trâm kề vào cổ họng Hàn Ly.

“Ngươi đã làm cái gì?” Trên khuôn mặt Đào Yêu lần đầu tiên xuất hiện lửa giận: “Rốt cục ngươi đã làm gì bọn họ?”

Cây trâm sắc nhọn cắt vào da làm máu rỉ ra, chậm rãi ngấm vào long bào màu vàng.

Hàn Ly mỉm cười: “Bọn họ đã biến mất trên thế giới này, vĩnh viễn biến mất.”

Ánh mắt Đào Yêu bỗng nhiên tan rã, dường như linh hồn đã không còn tồn tại.

Hàn Ly đoạt lấy cây trâm, ném xuống đất, kim loại tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy vang vọng trong căn phòng.

Hàn Ly kéo Đào Yêu đang thất hồn lạc phách vào ngực mình, lưu luyến nhìn nàng, dịu dàng nói: “Bây giờ rốt cục chỉ còn lại có hai người chúng ta, Đào Yêu, từ nay về sau, nàng chỉ có thể ỷ lại vào ta.”

Hắn nhìn ánh mắt của nàng, cho dù nơi đó đã trống rỗng, cái gì cũng không còn nữa. Nhưng ít ra, trong ánh mắt đục ngầu mơ hồ đó đang phản chiếu khuôn mặt của hắn.

Như vậy là đủ rồi, đối với hắn mà nói, như thế này là đủ rồi.

Hàn Ly cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Giờ phút này, môi Đào Yêu lạnh như băng, nhưng nàng không còn kháng cự nữa.

Hàn Ly hôn nàng thật sâu, nhẹ nhàng mà gặm cắn cánh môi hoa đào của nàng, hưởng thụ tư vị lạnh mà non mềm, sau đó, lưỡi của hắn bắt đầu cạy mở hàm răng của nàng, quấn chặt lấy lưỡi nàng.

Hắn ôm lấy nàng thật chặt, dường như muốn nhập cả cơ thể nàng vào lòng, hắn muốn nàng trở thành máu của mình.

Nụ hôn này thô bạo, kịch liệt, là một loại biểu thị công khai, là đoạt lấy.

Từ nay về sau, hắn chính thức có được nữ nhân trong ngực mình.

Ánh trăng chiếu vào trên giường, phủ lên trên thân thể hai người một tầng trắng muốt.

Bỗng nhiên, Hàn Ly giật mình ngẩn ra dời người đi, sau đó hắn mãnh liệt đẩy Đào Yêu ra, vuốt cổ họng mình, trầm giọng nói: “Vừa rồi nàng cho ta ăn cái gì?”

“Đoạn trường tán.” Đào Yêu bình tĩnh đọc tên độc dược.

“Nàng muốn giết ta?” Hàn Ly không tin nổi mà nhìn nàng: “Cho dù Mộ Dung Dật Phong đã chết, nàng vẫn không chịu lựa chọn ta?”

“Không biết.” Giọng Đào Yêu như có như không: “Mộ Dung là người duy nhất mà ta lựa chọn.”

“Thì ra là, là như vậy.” Hàn Ly buông tay đang che cổ xuống, mà trên mặt không hiện ra bất kì thống khổ nào cả.

Trong nháy mắt Đào Yêu hiểu được: “Trước đó ngươi đã ăn giải dược?”

“Không sai.” Hàn Ly mỉm cười, chẳng qua là nụ cười này đã không còn có bất kỳ tình cảm chân thật nào: “Đào Yêu, nàng phải hiểu, cho tới bây giờ ta vẫn không tin tưởng bất kì ai… Bao gồm cả nàng.”

“Chuyện này quả thật quá đau khổ.” Đào Yêu lẩm bẩm nói.

“Đau khổ hơn chính là ta không ngờ nàng lại có thể giết ta.” Hàn Ly nhắm mắt lại: “Đào Yêu, nói cho ta biết, đây chỉ là do nàng nhất thời xúc động.”

“Không,” Đào Yêu lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi giết Mộ Dung, cho nên chỉ cần ta còn sống trên thế giới này một ngày, ta sẽ dùng tất cả các cách để giết ngươi.”

“Đào Yêu, nàng không nên nói những lời thế này.” Hàn Ly cầm tay nàng, mà ngón tay thì vẽ ra những vòng tròn không có quy luật trong lòng bàn tay của nàng, cảm thụ được những đường vân huyền bí biểu thị số phận: “Ta nói rồi, nàng cứ cố chấp như vậy, ta sẽ tổn thương nàng.”

Đêm còn rất dài, nhưng giờ phút này, trong gian phòng được vô số ánh nến chiếu rọi sáng choang.

Đào Yêu mặc quần áo, chải tóc xong, an tĩnh mà ngồi ở bàn gỗ trước cây hoa lê.

Trên bàn là chén rượu Bạch Ngọc, một chén rượu trong vắt, không có bất kỳ tạp chất nào.

Đào Yêu cúi đầu, nhìn bóng dáng của mình trong ly, trong nháy mắt liền hiểu rõ tất cả.

“Đào Yêu,” Hàn Ly ngồi xuống đối diện nàng: “Bây giờ nàng thay đổi chủ ý vẫn còn kịp.”

“Hàn Ly,” Đào Yêu cũng nhìn hắn: “Ngươi thật sự không hiểu ta.”

Hàn Ly rũ ánh mắt xuống: “Lúc trước, khi ta gặp nàng, ta thật sự rất vui… Không ngờ cuối cùng chuyện lại biến thành thế này.”

“Không ai có thể ngờ đến.” Đào Yêu nâng chén rượu kia lên, đảo đảo trong tay, nàng hỏi: “Hàn Ly, ngươi có thể trả lời ta một chuyện không?”

“Nàng nói đi.” Hàn Ly nói.

“Tại sao ngươi lại là chủ nhân của cáp bang?” Đào Yêu hỏi.

“Cáp bang là do triều đình sáng lập ra, mục đích là để biết rõ bí mật của những vị quan trong triều đình và các cao thủ trên giang hồ, dùng nó khống chế bọn họ, ngăn chặn bọn họ tạo phản.” Hàn Ly giải thích.

“Nói cách khác, ngươi biết rõ mỗi người, mỗi chuyện xảy ra hàng ngày trên thế gian này?” Đào Yêu hỏi.

“Không sai, đúng là như vậy.” Hàn Ly nói.

“Vậy rốt cục là các ngươi làm cách nào có thể dò xét thám thính được những tin tức này?” Đào Yêu hỏi.

“Cáp bang có số người vượt xa những gì mà nàng có thể tưởng tượng, bọn họ phần lớn mai phục ở bên cạnh nàng, len lén quan sát việc mỗi ngày ngươi làm. Bọn họ có thể là bạn của ngươi, có thể là hàng xóm của ngươi, thậm chí là thân nhân của ngươi.” Hàn Ly trả lời.

“Nói cách khác, suốt dọc đường đi, mỗi việc ta làm đều có người chuyên phụ trách theo dõi?” Đào Yêu hỏi.

“Đúng vậy!” Hàn Ly nói.

“Chẳng trách suốt đường đi ta quả thật có cảm giác bị theo dõi.” Đào Yêu nói: “Ví dụ như vài ngày trước, trên đường ta đi trân bảo trai mua đồ đã cảm thấy người bán mứt quả kia cứ một mực nhìn ta, thì ra là hắn là người của cáp bang.”

“Không phải.” Hàn Ly giải thích: “Người kia đúng là người bán mứt quả, người bán cá bên cạnh hắn mới là người chịu trách nhiệm theo dõi các người.”

“Biết được bí mật của người khác khiến ngươi vui vẻ sao?” Đào Yêu hỏi.

“Sẽ không vui, nhưng ít ra sẽ khiến ta yên tâm.” Hàn Ly nói.

“Cho dù ngươi biết hết mọi chuyện bọn họ làm, mỗi một câu bọn họ nói, nhưng ngươi vĩnh viễn không biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì.” Đào Yêu nói.

“Nàng cho rằng ta thật đáng thương đúng không?” Hàn Ly hỏi.

“Không, ta cảm thấy ngươi rất đáng sợ.” Đào Yêu nói: “Cả giang hồ, tất cả mọi người trên đời này, ngươi đều nắm trong lòng bàn tay, chúng ta thoạt nhìn như tự do nhưng thật ra chỉ là con cờ trong tay ngươi.”

“Nàng có thể cùng ta khống chế ván cờ này, chỉ cần nàng đồng ý.” Hàn Ly cất lời khuyên.

“Không,” Đào Yêu lắc đầu: “Ta vĩnh viễn không có hứng thú với chuyện đấy.”

“Đào Yêu,” Hàn Ly thở dài: “Chẳng lẽ nàng thật sự không nhớ khoảng thời gian chúng ta cùng chung sống trong rừng trúc sao?”

Đào Yêu rũ ánh mắt xuống: “Ta nhớ rõ, vĩnh viễn nhớ rõ… Nhưng Hàn Ly khi đó vĩnh viễn cũng sẽ không quay về nữa rồi.”

Hàn Ly nhắm mắt lại: “Nhưng trong mắt ta, là nàng thay đổi, nàng bây giờ đã biết được toàn bộ con người thật của ta. Đào Yêu, nếu như nàng vẫn không biết toàn bộ sự thật thì tốt biết bao.”

Đào Yêu lắc đầu, buồn bã nói: “Khoảng thời gian kia cũng sẽ không trở về nữa.”

Sau đó, Đào Yêu đặt chén rượu Bạch Ngọc bên môi, nhẹ nhàng thở ra một hơi trong miệng, trên mặt chén rượu lập tức nổi lên một vòng rung động, mà bóng dáng nàng cũng mờ nhạt, “Hàn Ly, ngươi có thể đáp ứng một nguyện vọng cuối cùng của ta không?”

“Bất cứ chuyện gì cũng có thể.” Hàn Ly nói.

“Cầu xin ngươi hãy bỏ qua cho người nhà của Mộ Dung, cùng với tất cả những người vô tội có liên quan đến chuyện này được không?” Đào Yêu khẩn cầu.

“Ta nói rồi, ta sẽ đáp ứng bất cứ chuyện gì nàng nói.” Hàn Ly bằng lòng hứa hẹn.

Đào Yêu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó không còn một chút do dự nào, nàng uống hết chén rượu này.

Hàn Ly chậm rãi đến phía sau Đào Yêu, đưa tay vòng qua cổ nàng: “Đào Yêu, đừng sợ, đây chỉ là đi về cõi thần tiên, nàng sẽ không chảy máu, sẽ không đau khổ, chỉ như là ngủ một giấc… Nàng sẽ không đau khổ.”

Đào Yêu đã nghe không rõ hắn đang nói gì, nàng chậm rãi tựa người vào Hàn Ly, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Hàn Ly ôm Đào Yêu, nữ nhân mà hắn thích nhất trong cuộc đời này, tự mình cảm nhận được sinh mệnh của nàng dần dần biến mất.

Hắn cầm lấy một lọn tóc của nàng, lần cuối cùng đặt bên môi khẽ hôn: “Đào Yêu, ta phải làm như vậy, chỉ có như vậy, nàng mới có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn không bỏ đi.”

Gió lại một lần nữa mở tung cửa sổ khắc hoa ra, một mảnh hoa lê trắng thuần chậm rãi bay vào trong phòng.

Chân trời, ánh sáng ban mai đã xuất hiện.

Ba ngày sau, linh cữu Đào Yêu được chôn cất vào hoàng lăng, tôn sùng là văn hiền hoàng hậu.