Đào Yêu Ký

Chương 56: Thái hậu




Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi

Beta ♥ Lặng Thầm

Trong điện, Đào Yêu nhìn thấy cái người vừa quen thuộc vừa lạ lẫm kia.

Hai người đối mặt với nhau, giống như muốn tìm ra một thứ gì đó trong mắt đối phương nhưng chỉ phí công vô ích.

Bây giờ giữa bọn họ đã có khoảng cách.

Cuối cùng Hàn Ly cũng mở miệng: “Có lẽ nàng có rất nhiều điều muốn hỏi ta.”

Đào Yêu gật gật đầu nhưng không có lên tiếng.

Hàn Ly chủ động giải thích: “Lúc trước, khi mẫu hậu biết được nàng vẫn còn sống, còn ở khắp nơi tìm kiếm tin tức của cha mình, nên đã quyết định giết nàng để diệt trừ hậu họa về sau. Trên đường nàng đi tìm tin tức, bà ấy đã phái rất nhiều sát thủ đến đuổi giết các người, nhưng nhiều lần đã bị Luật Vương gia phái Cửu Tiêu đến cứu giúp. Lúc mới bắt đầu người ta muốn giết cũng chính là nàng, nhưng trong cạm bẫy trên núi Mộ Vân ấy ta phát hiện nàng là một người rất thú vị, cho nên ta quyết định buông tha cho nàng. Về sau tại Trường Phong sơn trang ta đã chính thức gặp mặt nàng, khoảng thời gian cùng nàng dưỡng thương ở rừng trúc kia, nàng là người đầu tiên khiến cho đáy lòng ta trở nên vui vẻ. Từ đó trở đi, ta đã quyết định sẽ để nàng ở lại bên cạnh ta vĩnh viễn.”

“Những người kia là ai giết?” Đào Yêu hỏi.

“Về Vạn Trường Phong là do ta bố trí cạm bẫy, nhưng hắn là do mẫu hậu ta giết.” Hàn Ly nói.

“Như vậy, còn vợ chồng Hầu gia thì sao?” Đào Yêu hỏi.

“Đó cũng là do mẫu hậu ta hạ lệnh giết.” Hàn Ly nói.

“ Nhưng huynh cũng không ngăn cản.” Đào Yêu chỉ rõ

“Đúng vậy.” Hàn Ly thản nhiên thừa nhận.

“Vì cái gì?” Đào Yêu hỏi: “Vì cái gì mà huynh muốn bọn họ chết?”

“Ta không muốn nàng biết quá nhiều về chân tướng này, bởi vì nếu như nàng biết quan hệ của chúng ta càng thêm phức tạp.” Hàn Ly khẽ nói “Ta không muốn giữa hai chúng ta mang nhiều thù cũ hận mới như vậy.”

“Nhưng huynh không ngờ Hầu gia trước khi chết đã nói cho ta biết rõ chân tướng sự việc.” Đào Yêu hỏi.

“Đúng vậy.” Hàn Ly dừng lại một chút rồi chuyển chủ đề hỏi “ Vừa rồi trong Ngự y quán nàng đã tra được điều gì rồi?”

Đào Yêu chậm chạp nói: “Tiên đế chết là do người ta hạ độc.”

“Vì sao nàng lại cho là như vậy?” Hàn Ly hỏi.

“Ông ấy bị bệnh một tháng, dưới sự nỗ lực không ngừng của ngự y, nhưng cũng không có chuyển biến tốt đẹp cuối cùng qua đời.” Đào Yêu giải thích “Loại độc này theo ta được biết là do Ân gia chế tạo ra, chỉ cần ông ấy ăn một chút về sau…Độc đó sẽ yên lặng ăn mòn lục phủ ngũ tạng của ông ấy. Cuối cùng, thân thể sẽ suy yếu chịu không nổi một kích từ bên ngoài. Nói cách khác, nguyên nhân cái chết của Tiên đế không phải là độc, mà độc làm cho thân thể suy yếu, đây cũng là lý do năm đó ngự y không cách nào tra ra được nguyên nhân.”

“Vì sao nàng lại biết rõ ràng như vậy?” Hàn Ly hỏi.

“Năm đó ta cũng không ở trong sự việc đó, cho nên đây chỉ là một loại giả thiết mà thôi.” Đào Yêu giải thích: “Nhưng chỉ khi có giả thuyết này, những chuyện phát sinh hàng loạt ở phía sau mới có sức thuyết phục.”

“Ta xin rửa tai lắng nghe.” Hàn Ly nói.

Đào Yêu nhìn hắn: “Vì sao huynh không tự xưng là trẫm?”

Hàn Ly cười cười, nụ cười dịu dàng trong suốt: “Bởi vì chỉ ở trước mặt nàng ta mới là chính mình.”

Đào Yêu dừng một chút sau đó tiếp tục nói những suy đoán của mình về toàn bộ sự thật “Năm đó, Thái hậu phái cha ta đi đến Ân gia xin thuốc. Sau khi đã lấy được vì sợ Ân gia sẽ nói ra bí mật đã diệt môn toàn thể Ân gia. Sau đó, nàng hạ độc Tiên đế, chậm rãi chứng kiến trượng phu của mình chết đi. Cuối cùng sắp đặt, thiết kế để huynh đoạt được ngôi vị hoàng đế…Trước mắt ta mới chỉ có thể chắp vá lại tất cả những sự thật mà ta biết được thành câu chuyện như vậy.”

Trong điện yên tĩnh không một tiếng động.

Ánh trăng yếu ớt chiếu vào trong in lên bóng dáng của chấn song cửa sổ trên mặt đất.

“Là như thế vậy có phải không?” Đào Yêu nhẹ giọng hỏi.

Hàn Ly đang muốn mở miệng nói chuyện, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng thay hắn trả lời: “Mọi chuyện đúng là như vậy.”

Theo giọng nói vang lên, Thái hậu từ từ đi đến, đi theo phía sau của nàng là một đội thị vệ, mà người dẫn đầu đám thị vệ đó, trên tay đang bưng một cái khay màu đỏ sậm, bên trên đặt một bầu rượu.

Thái hậu ngồi xuống ghế, sau đó nhìn Đào Yêu thật sâu, loại ánh mắt này như tìm tòi nghiên cứu, lãnh đạm xa cách.

“Ai gia nên gọi ngươi một tiếng chất nữ mới đúng.” Thái hậu nói.

Đào Yêu nhìn thẳng vào nàng, nhưng không lên tiếng.

“Những gì ngươi suy đoán, tất cả đều rất chính xác.” Thái hậu chậm rãi ngước mắt lên: “Nhưng còn nhỏ, mà biết được nhiều chuyện như vậy cũng không phải là chuyện tốt.”

Đào Yêu nhìn gương mặt của nàng, khuôn mặt xinh đẹp kia dịu dàng, thùy mị, nhìn thật lâu như muốn tìm trên khuôn mặt kia được một dấu vết của cha mình, nàng hỏi: “Cha ta chính là Luật Vương gia đúng không?”

“Đúng vậy.” Thái hậu cũng không dấu diếm nàng nữa: “Cổ Luật Lưu chính là cha của ngươi, đồng thời cũng là người dẫn đầu những thuộc hạ thân tín đem người của Ân gia diệt môn, cũng là người muốn tự tay hạ độc giết mẹ con các ngươi.”

Đào Yêu cũng không tiếp tục nói nữa, ánh nến ở trên người nàng tỏa ra tầng tầng lớp lớp mờ ảo.

“Tự mình nghe thấy được chân tướng như vậy, ngươi nhất định sẽ rất khổ sở.” Trong mắt Thái hậu hiện lên một chút vui vẻ mờ nhạt không rõ “Nhưng mà không sao cô cô sẽ giúp ngươi xóa đi những đau khổ đó.”

Nói xong Thái hậu đến trước khay màu đỏ sậm, cầm bầu rượu lên, chậm rãi đem rượu đổ vào trong chén.

Nàng bưng rượu mỉm cười: “Chất nữ ngoan, tới đây uống nó đi. Từ nay về sau ngươi sẽ không còn phải đau khổ, vĩnh viễn cũng sẽ không đau khổ như vậy nữa.”

Nói xong nàng bước từng bước về phía Đào Yêu.

Nhưng Hàn Ly đã đứng chắn trước mặt nàng, nhẹ giọng tuyên bố “Mẫu hậu, Đào Yêu không lâu nữa sẽ trở thành Hoàng hậu của trẫm.”

Khóe miệng của Thái hậu vẫn vui vẻ không đổi: “Không sao, Ai gia sẽ cố hết sức giúp Hoàng Thượng tìm kiếm một người phù hợp có đủ tư cách trở thành Hoàng hậu.”

Giọng nói Hàn Ly vẫn nhẹ như trước, nhưng đã thêm phần kiên định “Mẫu hậu không nghe thấy tiếng gì sao? Trẫm đã từng nói qua, Đào Yêu chính là người sẽ lập tức trở thành Hoàng hậu.”

“Vậy sao?” Thái hậu híp mắt: “Nhưng mà Hoàng Thượng người chết làm sao có thể trở thành Hoàng hậu được đây?”

Hàn Ly chậm rãi nói “Nhưng nàng sẽ không chết, dưới sự bảo vệ của trẫm, nàng sẽ không chết.”

“Tuy ngươi là Hoàng Thượng, nhưng có một số chuyện ngươi cũng không thể làm chủ được.” Trên gương mặt Thái hậu một lần nữa sự nghiêm túc.

Trên mặt Hàn Ly bình tĩnh không một chút thay đổi, nhưng sự bình tĩnh này lại cất giấu sự trầm trọng, nặng nề bên trong trước khi bão tố nổi lên “Mẫu hậu lại không biết rằng, bắt đầu từ đêm hôm nay tất cả quốc gia này sẽ do trẫm tiếp quản sao.”

Thái hậu nhìn mặt hắn đã ý thức được điều gì đó, trong mắt nàng lướt qua một tia khác thường, nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng một lần nữa khôi phục trấn định: “Hoàng Thượng có mấy lời vẫn không nên nói chắc chắn tuyệt đối như vậy…Bây giờ xung quanh điện đều là người của Ai gia.”

“Vậy sao?”Trên mặt Hàn Ly vui vẻ quái dị: “Là như thế này phải không? Mẫu hậu?”

Thái hậu chán ghét cái cảm giác không xác định này, nàng chán ghét đêm tối, đêm tối sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nàng quyết định phải hành động thật nhanh, nàng muốn tận mắt chứng kiến nữ tử trước mắt chết đi, mang theo tất cả những bí mật xuống mồ.

Nàng bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy cằm Đào Yêu ép nàng mở miệng. Tay phải của nàng bưng lấy chén rượu độc kia đem tới gần miệng Đào Yêu.

Chỉ cần chất lỏng này tiến vào trong thân thể Đào Yêu, nàng có thể yên giấc ngủ ngon không cần phải lo nghĩ chuyện gì và tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng lúc chén rượu đến gần môi Đào Yêu, tay phải của thái hậu đã bị Hàn Ly giữ chặt.

Sức lực của hắn rất lớn nàng không có cách nào nhúc nhích được.

Thái hậu trợn trừng mắt nhìn con của mình, nàng đang ra sức giãy dụa.

Hàn Ly không buông tay cứ như vậy giam cầm nàng.

Hai người ngầm dùng sức nhưng chén rượu kia có thể quyết định vận mệnh sống hay chết của một người, bên ngoài rất yên tĩnh nhưng chỉ cần một chút rung động họ sẽ tiến đến gần mục tiêu.

Rốt cục, trong mắt Hàn Ly hiện lên một tia khát máu, hắn tăng thêm sức lực đem Thái hậu kéo ra khỏi Đào Yêu .

Tay thái hậu nắm chặt hai bên má Đào Yêu, móng tay sắc nhọn của nàng tạo một dấu thật sâu trên cổ Đào Yêu.

Đào Yêu chỉ cảm thấy dưới cổ nóng rực, đưa tay khẽ chạm tất cả đầu là máu, nàng sợ hãi.

Hàn Ly túm lấy chén rượu nắm ngược lại cằm Thái hậu, chậm chạp nói “Mẫu hậu để nhi thần hầu hạ người uống hết chén rượu này nha.”

Thái hậu cả kinh, vội vàng gọi tên thị vệ bên người đến cứu.

Giọng nói của nàng vang lên, xung quanh đại điện vắng vẻ khác thường.

Nhưng những thị vệ phía sau nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

Lúc này, sắc mặt Thái hậu trở nên nhợt nhạt.

Nàng hiểu rõ mình đã chủ quan, nàng thua rồi.

Thật sự không cam lòng, kiếp này nàng trải qua nhiều lần cung biến như vậy, sống qua bao nhiêu cuộc giết chóc như vậy, cuối cùng lại phải chết trong tay con mình.

Ngược lại lúc này nàng rất bình tĩnh, trải qua nhiều năm đấu đá tranh giành với nhau, những âm mưu, máu đỏ nhuộm hai tay, nàng đã bình tĩnh lại, khóe miệng tràn đầy châm chọc: “Xem như ta bị báo ứng?”

“Nếu như điều này người có thể chịu đựng được, vậy thì cứ như vậy đi.” Đối mặt với cảnh tượng giết chóc này, giọng nói của Cửu Tiêu không một chút tình cảm nào.

“Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn một mực nghĩ đến chuyện làm như thế nào để giết ta sao?” Thái hậu nhìn Hàn Ly, đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn cùng với ánh mắt của mình thật giống nhau, bên trong vĩnh viễn là một mảnh băng giá: “Ngươi muốn báo thù vì lúc trước ta muốn đánh hạ Hồng Quý Phi và Tam hoàng tử mà tình nguyện hy sinh ngươi…Bởi vì vậy mà ngươi hận ta, hận ta tới thấu xương sao.”

“Không! nhi thần không hận người.” Hàn Ly chậm rãi lắc đầu: “Muốn sống được trong hoàng cung này, nhất định phải mất đi rất nhiều thứ. Giống như ta, vì sống sót cũng đem một bàn bánh ngọt đầy độc kia tặng cho hoàng huynh mà hắn lại không biết. Ta nhìn hắn ăn chúng bởi vì ta biết rõ, chỉ khi huynh ấy chết đi, ta mới có thể trở thành đứa con duy nhất của người, là người duy nhất có thể làm cho người ngồi lên ngôi vị Thái hậu, chỉ có như vậy thì người mới bảo hộ cho ta… Ta nhìn hoàng huynh đau khổ lăn lộn trên mặt đất điên cuồng, nhìn máu hắn chảy, ta giết hắn chỉ vì muốn được sống sót, mà cũng từ đó trở đi ta hiểu được nếu muốn tồn tại trong hoàng cung này phải trở thành người có quyền lực cao nhất, để trở thành người như vậy người nhất định phải tiêu diệt tất cả những kẻ có khả năng uy hiếp tới người, giống như ta đêm nay sẽ làm như vậy đối với mẫu hậu.”

“Xem ra ngươi tính toán đã lâu rồi.” Thái hậu nhìn quanh bốn phía.

“Đúng vậy! Ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Hàn Ly chậm rãi nói: “ Ta từ từ đổi người đi theo bên cạnh người, quá tình này rất mệt nhưng cũng thật đáng giá…Từ tối hôm nay trở đi, chỉ có ta là chủ nhân duy nhất trong hoàng cung này.”

“Ngươi đã quên Cổ Luật Lưu.” Thái hậu cười lạnh một tiếng: “Hoàng Thượng muốn tự mình làm chủ, chỉ sợ còn hơi sớm đó.”

“Mẫu hậu,” Hàn Ly không chút hoang mang nói: “Xem ra, người cũng không biết rõ đệ đệ của mình.”

Thái hậu cũng không chống cự, nàng thấy Hàn Ly khẽ nói: “ Người cho là một mình ta đến.”

Hàn Ly buông tay, cầm chén rượu đưa cho nàng.

Rượu kia đặc biệt thanh tịnh, nhưng lại cất giấu một câu chuyện xấu xa nhất thiên hạ.

Thái hậu nhắm mắt, đem chén rượu bạch ngọc lạnh buốt chạm vào môi mình.

Nàng không dừng lại, bởi vì nàng hiểu sẽ không có người tới cứu mình. Từ trước cho tới bây giờ đều như vậy, có thể cứu nàng cũng chỉ có bản thân nàng.

Nàng ngửa cổ đem toàn bộ rượu nuốt xuống không còn một giọt.

Nàng híp mắt, như là một sự giải thoát, thật thoải mái.

Nàng đặt chén rượu xuống, mỉm cười nhìn về phía Hàn Ly khẽ nói: “Hoàng Thượng, từ nay về sau một mình ngươi sẽ hưởng thụ sự tịch mịch này.”

Sau đó, nàng duy trì nụ cười này ngã trên mặt đất mắt cũng không mở to như lúc đầu.

Hàn Ly ra hiệu những thị vệ kia tiến lên, mang thi thể của Thái hậu đi, vết máu trên mặt đất cũng được xử lý sạch sẽ.

Trên điện, khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nhưng trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tanh.

Đào Yêu vẫn ngửi thấy được.

Hàn Ly xoay người, chậm rãi đến trước mặt Đào Yêu dùng ống tay áo của mình giúp nàng lau miệng vết thương.

Động tác của hắn rất ôn nhu nhưng ngón tay lại lạnh buốt, xuyên thấu qua vải vóc truyền đến mặt nàng.

Cái lạnh này, như một tầng băng nặng nề không còn thuộc về độ ấm của con người.

Đào Yêu bất giác lùi về phía sau một bước.

Nhưng Hàn Ly giữ tay nàng lại không cho nàng rời đi.

“Đừng sợ,” hắn nói: “Ta sẽ không làm tổn thương đến nàng.”

Đào Yêu nhớ lúc nàng tới Kinh thành là ban đêm, Hàn Ly ở trên nóc nhà giải thích cho nàng về câu chuyện kia, giọng nói của hắn lúc đó rất bình tĩnh, như đang xem một vở kịch của người khác.

Mà lúc này hắn cũng như vậy tất cả những chuyện phát sinh vừa rồi đối với hắn cũng chỉ là một vở kịch.

Hàn Ly nhẹ nhàng thay nàng cầm máu, giúp nàng thoa dược lên miệng vết thương.

“Năm đó, mẫu hậu ta sau khi hạ độc giết chết phụ hoàng, vì để cho đại ca thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, đã quyết định hi sinh ta, cũng đem cái chết của ta giá họa cho Hồng Quý Phi. Nhưng ta ở ngoài cửu sổ nghe thấy hết kế hoạch của bọn họ, trong đêm đó ta không thể ngủ, thân thể ta lạnh run. Ta nghĩ có lẽ ta nên chạy chốn, thế nhưng khi trời vừa sáng, ta nhìn bốn phía tường thành trong cung, bỗng nhiên hiểu được, ta không thể trốn thoát được. Đi khỏi nơi này, ta cái gì cũng đều không có mà điều duy nhất ta có là bỏ qua tất cả mọi thứ để được sống sót.”

“Đào Yêu đây là hoàng cung, việc giết chóc mỗi ngày đều có thể phát sinh.” Trong đêm trăng thanh gió mát như thế này giọng nói Hàn Ly trong suốt: “Ta chán ghét ở nơi này, nhưng ta cũng không rời đi. Cho nên, ta hy vọng nàng có thể ở lại cùng ta.”

Đào Yêu lắc đầu: “Không có khả năng.”

“Vì sao?” Hàn Ly hỏi giọng nói cũng không nóng vội.

“Ta chán ghét ở nơi này.” Đào Yêu nói: “Có lẽ đây không phải là nơi ta nên đến.”

“Bây giờ nơi này là Hoàng cung, có ta ở đây không ai có thể làm tổn thương nàng.” Hàn Ly cầm chặt tay của nàng: “Đào Yêu! hãy ở lại đây.”

“Không” Đào Yêu đem tay rút ra, không có chút lưu luyến nào: “Đây là Hoàng cung của huynh, không phải của ta.”

Hàn Ly nhìn nàng, đôi mắt kia tĩnh lặng lạnh lẽo giống như băng: “Ta lại cho rằng, nàng cũng có một chút tình cảm đối với ta.”

“Yêu thích một người chính là muốn cả đời cùng với người ấy ở chung một chỗ, nguyện ý theo người ấy đi đến chân trời góc biển, dù cho cùng người ấy ở trong thiên lao cũng cảm thấy vui vẻ.” Đào Yêu nhẹ giọng nói lại những điều mà mình vừa nghe thấy: “Thế nhưng ta lại không muốn cùng huynh ở lại nơi này.”