Đào Yêu Ký

Chương 18: Chuẩn bị




Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

_____________________________________________

Mặc dù tích cóp cả trí khôn của bốn người nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ra được chiêu cũ — đêm khuya thám thính Bạch Nhận Đường.

Đào Yêu, Mộ Dung Dật Phong và Liễu Tiểu Ngâm buổi tối giờ Sửu đi tới cửa sau Bạch Nhận Đường, Bạch Tùng Ngữ mở cửa cho bọn họ, mọi người trong ứng ngoài hợp, nhất định có thể đi vào hậu viện, tìm được Bạch Chí Quang, đạt được mục đích riêng của mình.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~!!!!!” Mộ Dung Dật Phong đắc ý cười, nếu như Bạch Chí Quang không nhận Đào Yêu, hắn sẽ lập tức mang Đào Yêu đi khỏi nơi này; nếu như Bạch Chí Quang nhận Đào Yêu, hắn lập tức quỳ xuống xin lão nhân gia gả nàng cho hắn. Tóm lại, tên nam nhân thích ăn đậu hũ kia tuyệt đối không có hy vọng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha~~~~!!!!!” Bạch Tùng Ngữ mặt lì trơ tráo cũng cười, mười năm nghi ngờ rốt cục tối nay cũng có kết quả.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha~~~~!!!!!” Liễu Tiểu Ngâm che bụng, nín nhịn ham muốn lăn lộn trên mặt đất. Hai nam nhân trước mặt thật sự là quá ngu, người làm sao có thể vô duyên vô cớ cười thành như vậy chứ? Ha ha ha ha, chết cười nàng!

Yên lặng ở trong tiếng cười, Đào Yêu hỏi: “Tại sao là giờ Sửu?”

Bạch Tùng Ngữ thu hồi nụ cười: “Bởi vì khi đó ta vừa lúc hết bận rộn.”

“Bận rộn cái gì?” Liễu Tiểu Ngâm tò mò.

Bạch Tùng Ngữ ngửa đầu cười nói: “Ta có bốn phòng cơ thiếp, ngươi nói ta bận rộn cái gì.”

Mộ Dung Dật Phong và Liễu Tiểu Ngâm gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Quả nhiên là cầm thú.”

“Các ngươi là đang đố kỵ, lộ rõ chân tướng trò hề, lộ đố kỵ!” Bạch Tùng Ngữ phản bác.

“Cẩn thận tinh tẫn mạng vong(*)!” Liễu Tiểu Ngâm nguyền rủa.

(*)Tinh tẫn mạng vong: Tinh thì ai cũng biết rồi ạ. =.=. ý là cạn tinh người cũng tèo.

“Đa tạ quan tâm, chỉ là tiểu sinh thiên phú dị bẩm, nơi đó đủ hùng tráng, không cần lo lắng vấn đề này.” Bạch Tùng Ngữ ngoắc ngoắc khóe miệng.

Liễu Tiểu Ngâm hừ mũi: “Trăm nghe không bằng gặp mặt, móc ra chúng ta xem một chút.”

“Đúng vậy, không che giấu, lấy ra chúng ta luận bàn một chút.” Mộ Dung Dật Phong ồn ào.

“Ta cũng chưa xem bao giờ, đa tạ Bạch nhị công tử chỉ giáo .” Đào Yêu cũng sáp đến .

Bạch Tùng Ngữ hai má hồng như sung máu, đám lưu manh này đến tột cùng là từ đâu chui ra?

Hắn hắng giọng, đánh lạc hướng chuyển đề tài: “Làm chính sự quan trọng hơn, thời gian không còn sớm, các ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, nhớ kỹ, giờ Sửu gặp.”

Nói xong, hắn vội vàng nhanh như chớp chạy về Bạch phủ, để tránh bị cưỡng ép cởi quần xuống, trưng bày tiểu điểu miễn phí.

“Tốt lắm, chúng ta nhanh đi mua y phục dạ hành .” Liễu Tiểu Ngâm xoa lưng mỏi.

“Mua? Triều đình không phải là đã cấm bán cái này vào mười năm trước rồi sao?” Mộ Dung Dật Phong cau mày: “Ngươi đi đâu mà mua?”

“Ngươi đúng là đồ nhà quê thiếu kinh nghiệm sống.” Liễu Tiểu Ngâm khinh bỉlắc đầu; “Chưa từng nghe qua trên có chính sách, dưới có đối sách sao? Chỉ cần có nhu cầu, sẽ có cung ứng, đi theo ta, đừng lạc mất.”

Cho nên, Liễu Tiểu Ngâm mang bọn họ tới phường nhuộm quần áo lớn nhất Đồng Thành.

Tiểu nhị lập tức đi lên chào hỏi: “Các vị xem cái này đi, đây, đây là Tô Hàng tơ lụa thượng hạng hôm nay mới đến…”

Mộ Dung Dật Phong cắt lời hắn, nhỏ giọng nói: “Có y phục dạ hành không?”

Tiểu Nhị lập tức nhảy ra xa ba thước: “Khách quan, cửa hàng của chúng tôi cho tới bây giờ luôn tuân thủ luật pháp, sẽ không buôn lậu loại vật phẩm vi phạm lệnh cấm này.”

Liễu Tiểu Ngâm đẩy Mộ Dung Dật Phong ra, nói: “Ngươi nghe lầm, chúng ta muốn dạ miêu tử.”

Tiểu Nhị nhìn kỹ một lượt, sau đó ngoắc tay, ý bảo bọn họ đi theo mình. Cho nên, đoàn người đi theo hắn đi đến kho hàng tơ lụa sau tiểu viện.

Mở ra, chỉ thấy bên trong treo rất nhiều y phục dạ hành.

Mộ Dung Dật Phong cau mày: “Đây không phải là y phục dạ hành sao? Sao ngươi nói không có?”

Tiểu Nhị cười hắc hắc: “Công tử, những y phục này gọi là dạ miêu tử, nếu như có giống với y phục dạ hành mà triều đình cấm, vậy cũng chỉ do trùng hợp, chúng ta không phụ trách.”

Mộ Dung Dật Phong bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi không cảm trí khôn khổng lồ của khái quần chúng.

Liễu Tiểu Ngâm việc làm quen dễ chào hỏi: “Hai người các ngươi, mau tới chọn một bộ đi”

Tiểu Nhị ân cần giới thiệu nói: “Xin hỏi ba vị mua dạ miêu tử để làm gì? Giết người, hay là phóng hỏa?”

“Hỏi cái này làm chi?” Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ.

“Công tử đừng vội trách móc, hiểu rõ cách dùng các ngươi, tiểu nhân mới có thể đề cử vài bộ tốt.” Tiểu Nhị chỉ vào bộ trong cùng, nói: ” Bộ kia chất liệu không thấm nước, coi như là nhảy vào biển máu cũng sẽ không ướt áo. Vì vậy, thích hợp nhất là sử dụng để diệt trang, hoặc là diệt thành.”

“Bộ kia,” Tiểu Nhị tiếp tục đề cử: “Vải dày, kỹ thuật của Tây Vực, có chức năng phòng cháy. Ba vị nếu muốn đi phóng hỏa thì nên chọn bộ này, như vậy cho dù không cẩn thận đốt tới mình cũng sẽ không bị phỏng.”

“Đây, còn có cái này xa hoa hơn,” Tiểu Nhị tận lực giới thiệu: “Bộ này thích hợp nhất sử dụng lúc ước hẹn, nhìn xem, phía trên là đóa hoa, tất cả đều là thêu tơ vàng, công tử ngài mặc vào tuyệt đối là càng thêm ngọc thụ Lâm Phong, phong thần như ngọc. Mặc dù giá tiền hơi đắt chút, nhưng là vật đã qua thử nghiệm, hiệu quả tựa như ở phía sau ót có khắc mấy chữ to [ta là người có tiền], cô nương nhìn xem, cho dù chưa yêu thương nhung nhớ, nhưng hảo cảm đảm bảo cũng sẽ tăng mạnh.”

“A, rốt cục đến cái này , đây chính là chi bảo của chúng ta, “ Tiểu Nhị tung ra môn võ văng nước miếng lung tung: “Cái này quả thực là tập hợp tinh hoa của đất trời, phòng cháy, không thấm nước, phòng ám toán, giết người cướp của, biếu tặng thân hữu, đúng là hàng cao cấp.”

Nói đến đây, Tiểu Nhị móc ra một quyển tập tranh từ trong lồng ngực, chớp chớp mắt với Mộ Dung Dật Phong: “Công tử, bây giờ mua còn được tặng bốn cuốn đông cung đồ, cơ hội khó được nha.”

“Đây là cái đồ bát nháo gì?” Mộ Dung Dật Phong phất tay một cái.

Ai ngờ Liễu Tiểu Ngâm lao tới đoạt lấy, nhanh chóng mở ra nhìn, tán thán nói: “Oa, quả nhiên là nó.”

“Ngươi xem qua rồi?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Cái này giống đúc cái cha ta giấu.” Liễu Tiểu Ngâm nói: “Chớ xem thường quyển sách này, kể từ khi cha ta học tập chiêu trong này, mỗi lần mẹ ta nổi giận hóa thân làm cọp mẹ, ông cũng có thể túm bà về phóng, thu thập như một con mèo nhỏ.”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Dật Phong lập tức đoạt quyển sách kia, nhét một nén bạc vào tay Tiểu Nhị: “Sách này, không, dạ miêu tử này ta muốn.”

Đào Yêu và Liễu Tiểu Ngâm cũng tùy tiện chọn lấy hai bộ nhẹ nhàng, đoàn người hài lòng rời đi.

Vì muốn buổi tối có đầy đủ tinh lực, ba người trở lại khách điếm, bắt đầu ngủ, bổ túc tinh thần.

Đào Yêu không có tâm sự gì, vừa nhắm mắt liền ngủ đến buổi tối, mở mắt ra, lắc lắc đầu, đang chuẩn bị xuống giường lại phát hiện trong phòng khác thường.

Bên cạnh bàn, nam nhân từng cứu nàng đang ngồi đó, mà dưới chân hắn là ba hắc y nhân đang nằm.

Đào Yêu mở miệng: “Bọn họ…”

Người nọ trả lời: “Vừa mới chết.”

Đào Yêu trầm ngâm đoán chuyện đã xảy ra: “Bọn họ là tới giết ta, lại bị ngươi giết… Ngươi lại cứu ta một lần.”

“Tiếng bọn ta đánh nhau rất lớn, nhưng ngươi vẫn không tỉnh.” Người nọ cầm lấy mảnh lụa trắng lau chùi kiếm của mình, trên mảnh lụa có vết máu mới in, lau một lượt, chỉ còn lại dấu vết của binh khí lạnh thấu xương.

“Ta một khi đã ngủ sẽ rất khó bị đánh thức.” Đào Yêu nhàn nhạt giải thích.

Thân kiếm phản chiếu một đôi mắt như hồ tĩnh lặng: “Như ngươi rất nguy hiểm.”

“Xin hỏi, ngươi tên là gì?” Đào Yêu hỏi.

Người nọ giống như không nghe thấy, chẳng qua chỉ là lẳng lặng lau chùi kiếm, ngón tay của hắn khớp xương rõ ràng.

Đang ở Đào Yêu định hỏi lần nữa, hắn lại mở miệng: “Cửu Tiêu.”

“Cám ơn ngươi.” Đào Yêu lẳng lặng nhìn hắn: “Nhưngtại sao ngươi phải cứu ta?”

“Ta nói rồi, mạng của ngươi, chỉ có thể do một mình ngươi, những người còn lại, ai cũng không thể cướp.” Cửu Tiêu vẫn tiếp tục lau như cũ, hắn làm một động tác, không hơn.

“Nhưng ngươi một mực theo dõi chúng ta.” Đào Yêu nhìn hắn: “Cửu Tiêu, những tên muốn giết ta là ai, ngươi là người như thế nào?”

Đôi tay kia rốt cục cũng ngừng lại. Cửu Tiêu xoay đầu lại, cặp mắt đen nhánh thâm thúy, ngay cả ánh nến cũng không cách nào tiến vào, hắn nói: “Ta sẽ không tổn thương ngươi… Vĩnh viễn cũng không.”

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh nến thiêu đốt thanh âm. Ánh đèn phản chiếu lên mặt, chiếu thành những mảng bóng nhấp nhô.

Rốt cục, Đào Yêu mở miệng: “Ta nghĩ, chúng ta hẳn là nên xử lý những thi thể này.”

“Ta làm được rồi, ngươi đi Bạch phủ.” Giọng nói Cửu Tiêu bình tĩnh, không có bất kỳ tình cảm gì.

“Làm sao ngươi biết ta muốn đi Bạch phủ?” Đào Yêu nghi ngờ.

“Vừa rồi ngươi nói mớ trong lúc ngủ.” Cửu Tiêu trả lời như vậy

Đào Yêu cũng không hỏi nữa, nàng hiểu có hỏi thêm cũng phí công, cho nên nàng kéo màn che xuống, bắt đầu thay y phục dạ hành.

Lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, Mộ Dung Dật Phong nói: “Đào Yêu,…”

Hắn lời còn chưa dứt đã nín nghẹn, bởi vì hắn nhìn thấy Cửu Tiêu.

Mộ Dung Dật Phong ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, thời gian chừng nửa nén hương sau, hắn phục hồi tinh thần, lập tức xông lên phía trước, kéo Cửu Tiêu ngoài cửa.

Rất rõ ràng công phu của mình không bằng nam đậu hũ này, cứng đối cứng mình cũng không có lợi, cho nên Mộ Dung Dật Phong quyết định dùng nhu: “Huynh đệ, chúng ta ở trên giang hồ quan trọng nhất là giảng đạo nghĩa phải không, Đào Yêu là ta coi trọng trước, sao ngươi có thể tùy tiện cắn vậy chưa? Có biết loại hành vi này đáng xấu hổ đến đáng khinh không.”