Cuối cùng, nương chỉ bị cảm lạnh thông thường, còn ta lại chính thức nhiễm bệnh. Thật sự là cuộc đời lắm cái bất ngờ, nhưng thôi, ít ra người bệnh là ta.
Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cách ly khỏi mọi người, dù sao chuyện này cũng là tất yếu.
Ai ngờ, lúc này, ta lại đang ở đây.
Tuyết gia trang.
Ngẩn người ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, cảm giác giống như đang mơ. Tuyết gia trang ơi là Tuyết gia trang, đời trước ta chỉ mong một lần được ngắm hoa đào nở phía sau núi Tuyết, đời này chẳng chút cầu mong, vậy mà hôm nay ở lại trong chính viện, chỉ cách nơi người kia làm việc vài bước chân.
Kì lạ thay, ta lại chẳng cảm thấy chút vui vẻ nào. Có phải trong lòng đã biết rằng cho dù cách nhau thật gần, bản thân vẫn là không bao giờ có thể chạm đến?
Rèm cửa trắng bị gió lay động, vài bông tuyết rơi xuống bục gỗ, tan chảy dưới hơi nóng của ấm lô. Ta thở dài một tiếng, kéo ra chăn lông cừu dày nặng, loay hoay mang giày vào chân. Áo bào trắng toát rộng rãi, chất vải là lụa thượng đẳng, đáng tiếc chẳng thể ngăn được gió lạnh lùa vào người.
Vừa bước tới bàn trà, tiếng nói trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến: “Cô nương, dưới đất rất lạnh, không tốt cho bệnh tình của người.”
Ta quay đầu nhìn người vừa tới, ngại ngùng cười: “Ta biết... Chỉ là muốn đi ra đóng lại cửa sổ.”
Nữ tử lạnh lùng đứng trước cửa, áo trắng làm nổi bật tóc đen như suối thả dài trên lưng, khuôn mặt đẹp không lộ chút cảm xúc. Thật khó tin người này lại mang phận nô tài, hoặc theo ta cảm thấy mà nói, người hầu ở đây thoạt nhìn còn cao cao tại thượng hơn đám công tử tiểu thư trong kinh thành.
Vì thế, ta thật sự không quen nhìn nàng mà sai bảo này nọ.
“Cô nương chỉ cần gọi ta một tiếng là được rồi.”
Đã nói không quen mà.
Ta thẹn thùng chui vào trong chăn, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Bạch Ngân cũng không nói nhiều, nàng nhẹ nhàng ghém lại góc chăn cho gọn gàng, ta nhìn đôi tay như ngọc của nàng, sực nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi: “Tuyết công tử đưa ta lên đây, còn thái tử Tây Kì thì sao?”
“Ngoại trừ cô nương, trang chủ không mang về bất kỳ người nào.”
“Không, ý ta là...” Ta day trán: “Thôi. Tuyết công tử vẫn đang trong phòng chế thuốc sao?”
Bạch Ngân cứng người một chút, sau đó cụp mắt đáp: “Vâng, từ khi cô nương hôn mê đến nay, đã hai ngày ngài không ra khỏi phòng.”
“Ta hôn mê? Hai ngày?” Ta tròn mắt.
“Đúng vậy, lúc đưa cô nương đến người vẫn còn tỉnh táo, sau khi hỏi về gia đình liền thiếp đi, cứ thế hai ngày trời.”
Ta sửng sốt, lúc ấy ta còn tưởng mình vì mệt quá mà ngủ mất: “Thế Tuyết...”
Còn chưa nói hết câu, một tiếng “ọt” từ bụng phát ra, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Bạch Ngân triệt để ngây người. Ta sau vài giây sững sờ mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, mặt mũi liền có chút nong nóng.
Ngượng ngùng cười: “À, hóa ra là ngủ lâu như thế...”
Bạch Ngân hơi kéo lên khóe miệng, ngay lúc ta tưởng sắp thấy được nụ cười của băng sơn mỹ nhân, nàng đột ngột xoay người: “Cô nương đợi một chút, thức ăn sẽ mang đến ngay.”
Đồ ăn cho người ốm rất đơn giản, một chén cháo thịt bằm rắc hành lá lên mặt, canh gà hầm nấm kim, một chén củ cải xắt sợi. Ta cũng không thấy thèm ăn, có điều nếu lại để dạ dày kêu như thế nữa, ta thật chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Miễn cưỡng đưa một muỗng canh gà vào miệng, ta nhận ra sự việc không chỉ có như vậy: “Canh gà này sao lại có mùi táo tàu?”
“Là thuốc.” Bạch Ngân thản nhiên nói: “Còn có nhân sâm.”
Ta trầm ngâm một lúc, cuối cùng chỉ biết gật đầu đáp: “Thật có tâm.”
Vậy là ta đã ăn hềt sạch đồ trong khay. Nghĩ đến cũng thấy xấu hổ, chỉ biết đổ cho đất đai núi Tuyết thật tốt, trồng nấm kim lại có thể ngon như vậy, ngay cả thịt gà cũng rất ngọt ngào.
Trong lúc ta còn đang đắm chìm trong dư vị của mỹ thực, Bạch Ngân từ ngoài cửa tiến vào, trên tay là bát sứ trắng tinh. Vừa nhìn đến thứ chất lỏng màu đen kia, dạ dày ngoài ý muốn lại quặn lên một trận.
“Cô nương, thuốc này phải uống ngay khi còn nóng.”
Vừa nhận lấy bát thuốc trong tay nàng, ta ngay lập tức nhắm mắt dốc cạn một hơi.
Bạch Ngân đã chuẩn bị sẵn một chén lê ngậm đường, ta nhăn mày vì đắng, nhanh chóng xúc vài thìa bỏ vào miệng.
Trong phòng ấm áp tĩnh lặng, bên ngoài lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng thêm gần hơn. Ta đặt muỗng xuống, nghi hoặc hỏi Bạch Ngân: “Ai vậy? Đang tới chỗ chúng ta đúng không?”
Sắc mặt Bạch Ngân có vẻ không tốt lắm. Nàng vừa định hé môi, ngoài cửa đã vang lên âm thanh trầm bổng: “Bạch Ngân, có khách sao?”
Ta hướng mắt về phía phát ra tiếng nói, trước cửa ra vào có thêm vài bóng người. Nữ nhân đi đầu mặc áo lông cáo nhuộm đỏ, một đầu tóc đen quấn hờ bằng trâm phượng. Nửa mặt từ mũi trở lên đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc khắc hoa văn tinh xảo, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen như ngọc thấp thoáng lộ ra.
Ta giật mình, nhìn qua cũng biết đây là bậc trưởng bối, liền quay sang Bạch Ngân thì thầm: “Vị này là?”
“Ta là quản gia ở đây.”
Còn chưa nghe Bạch Ngân trả lời, nữ nhân kia đã lên tiếng trước. Ta quay người nhìn sang, nàng cũng chăm chú theo dõi ta, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.
“À, gặp qua cô cô.”
“Là tiểu thư phủ thừa tướng sao?” Nữ nhân khoan thai ngồi xuống ghế, mắt đẹp vừa liếc, đám nha hoàn bên cạnh ngay lập tức cung kính khom người, không ai bảo ai lùi ra ngoài.
“Đúng là tiểu nữ.”
“Tiểu thư đây là bị bệnh, sau đó được trang chủ đưa về phải không?”
Ta gật đầu, trong lòng thắc mắc tại sao vị này là quản gia mà không biết. Bạch Ngân lại có vẻ lo lắng, nàng đứng bên cạnh ta, giọng nói khiêm tốn: “Phu nhân, trang chủ đang ở Tuyết Lân viện, người...”
“Không vội.” Nữ nhân kia xua tay, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đẹp đến chim sa cá lặn. Có lẽ phong thủy núi này rất tốt, ngay cả người hầu và quản gia đều đẹp đẽ như vậy?
“Là Thanh Kỳ nhỉ? Tiểu thư lên trên này, phụ mẫu liệu có vấn đề gì không?”
“Không... ạ.” Ta lúng túng cười, đôi mắt của người này khiến cho ta cảm thấy không được tự nhiên, nó quá tăm tối, sâu hun hút, giống như mọi tâm sự trong lòng ta đều sẽ bị lột trần trước cái nhìn này.
Rất giống ánh mắt của người kia.