Đào Viên Tương Ngộ

Chương 52




Đi một đoạn đường, chính điện đã ở ngay trước mắt. Ta vội vàng xoay người nói với Khương Viễn Mạc: "Điện hạ, ngài cho ta xuống đây là được rồi."

Khương Viễn Mạc không nói một lời, cánh tay nhẹ bẫng vòng qua eo ta, đem cả hai đều phi thân xuống ngựa.

"Bổn cung cũng định đi vào luôn." Y thản nhiên kéo mũ trùm, mắt phượng nheo lại: "Người nàng tìm ở trong này sao? Là thừa tướng à?"

"Không." Ta lắc đầu: "Đa tạ điện hạ, ta đứng đây chờ người, ngài cứ vào trong đi."

Khương Viễn Mạc mím môi, y cởi áo choàng dày rộng, đột ngột ném sang phía ta. Ta theo bản năng chật vật đón lấy, sau đó trừng lớn mắt nhìn y.

"Vậy thì đứng giữ áo cho bổn cung." Khương Viễn Mạc lạnh lùng nói: "Coi như trả ơn."

Ta khó hiểu nhìn sang, biết người này lại tức giận rồi, chỉ là không hiểu được lý do tại sao.

Y nhàn nhã kéo lại kim quan buộc tóc, mắt đẹp liếc sang ta, mày cau lại: "Sao? Không muốn?"

Ta vội cụp mắt, gật đầu: "Không phải, ta cầm. Điện hạ đừng vội nghĩ xấu cho ta."

Y chăm chăm nhìn ta, sau đó đáp một câu gọn lỏn: "Tốt.".

Ta ngoan ngoãn cúi đầu. Khương Viễn Mạc hừ một tiếng, bực bội phất áo, quay người hướng về chính điện, đám sứ thần phía sau liền nhanh chóng chạy theo vị thái tử nóng nảy giống như gà con chạy theo mẹ. Thoáng chốc, cả sảnh lớn chỉ còn ta và vài người hầu đứng đợi.

Lúc này ta mới dám thở ra một hơi, quả thực, con cháu hoàng gia đều có tính tình bất định, vui giận vô cớ, người ta có câu: gần vua như gần cọp đó thôi. Nếu không phải đường cùng, ta cũng chẳng muốn mạo hiểm đi tìm người kia trong lúc dầu sôi lửa bỏng này.

Tuyết công tử, Nam Cung Thương... Ta lúc nào cũng là kẻ chờ đợi chàng.

Biết phải đợi đến bao giờ đây?

Cuối cùng, cánh cửa lớn khắc long phượng bật mở, từ bên trong bước ra một bóng người quen thuộc. Ta ngẩng đầu, cảm thấy bản thân thật may mắn vô cùng.

Nhanh chóng bước lên vài bước, giọng nói không lớn cũng chẳng nhỏ: "Tuyết công tử!"

Người kia đã nhìn thấy ta, áo trắng phất phơ như bay tới gần: "Thanh Kỳ tiểu thư?"

"Là ta." Ta cúi đầu chào chàng, giọng nói không giấu nổi gấp gáp: "Chúng ta nói chuyện riêng một lát được không?"

Tuyết công tử ngạc nhiên nhìn ta, khóe môi chàng khẽ cong lên: "Xem ra là chuyện rất quan trọng. Bên kia có một cái đình nhỏ, ta và nàng qua đó là được."

Ta gật đầu, vội vàng rảo bước tới phía chàng, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng ho khẽ.

"Tiểu thư..." Một nha hoàn ngập ngừng nhìn ta: "Áo choàng..."

Lúc này ta mới để ý đến áo choàng lông chồn trên tay, mày nhíu lại, rồi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, quăng sang cho nàng ta cầm. Nàng ta chật vật đón lấy, vẻ mặt hoảng hốt:

"Tiểu thư, nhưng điện hạ đã nói..."

Ta không kiên nhẫn đáp: "Ta không phải tùy tùng của thái tử, nói với điện hạ ta có việc gấp, ngài sẽ không làm khó người khác."

...

Ngôi đình xây trong hoa viên của chính điện, đối diện là một hồ nước trong veo, bên trên dập dềnh vài bông súng.

Tuyết công tử bình thản ngồi xuống ghế đá, làn mi dày rợp cụp xuống, che mất một phần tròng mắt thâm thúy của chàng. Ta ngồi phía đối diện, mở lời: 

"Tuyết công tử đã tìm ra cách chữa trị dịch bệnh chưa?"

"Vẫn chưa." Chàng đáp, đôi mâu sáng trong đột ngột chiếu thẳng vào ta: "Dịch bệnh phức tạp, lòng người bất lực."

Ta nuốt nước bọt, khẽ khàng hỏi: "Nếu bây giờ có một phương thuốc có thể ức chế bệnh tình, liệu có giúp gì được cho việc nghiên cứu của công tử không?"

Thân hình cao lớn đột nhiên khựng lại. Khóe môi đỏ tươi của người kia khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười rạng rỡ: "Tất nhiên. Thanh Kỳ, nàng muốn nói điều gì?"

Ta dứt khoát nói: "Ta có một phương thuốc trong tay."

Đôi mắt đen của Tuyết công tử dường như lại nhiễm thêm một tầng tăm tối: "Từ đâu mà có?"

"Một vị cao nhân."

"Cao nhân?" Chàng trầm ngâm: "Nàng biết người đó bây giờ ở đâu không?"

"Ông ấy..." Ta trợn mắt nói dối: "Tạ thế lâu rồi."

"Vậy sao?" Tuyết công tử ý vị thâm trường nhìn ta: "Có thể đưa phương thuốc cho ta xem lúc này được không?"

Chỉ chờ có vậy, ta nhanh chóng luồn vào tay áo lấy ra đơn thuốc đã viết sẵn, không chút do dự đưa cho chàng. Tuyết công tử nhận lấy tờ giấy, chăm chú đọc.

Một lát sau, chàng ngẩng đầu, trầm ngâm nói: "Ta sẽ xem mình làm được gì."

"Ta không muốn làm khó công tử, chỉ là..." Ta khổ sở đáp: "Nương... Nàng giống như vừa mắc bệnh..."

Tuyết công tử im lặng nhìn ta, rồi chàng quay đi, giọng nói dịu dàng như gió: "Thanh Kỳ yên tâm. Ta sẽ cố gắng hết sức, ít nhất là làm những gì ta có thể."

"Vâng..." Ta không biết phải làm gì khác ngoài gật đầu thật mạnh.

Chúng ta cứ vậy mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, tưởng chừng như hai sợi dây vô hình buộc lại với nhau, tưởng chừng như giữa chàng và ta, có một chút kì lạ vừa được thắp lên.

"Thanh Kỳ..." Giọng chàng thật nhẹ: "Ta..."

Đột nhiên, tròng mắt đen của Tuyết công tử nhìn về phía sau ta, khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên.

Ta quay đầu lại. Bên kia hồ nước, áo dài đỏ rực của Khương Viễn Mạc giống như một đốm lửa chói mắt, trái ngược với nó, khuôn mặt tuyệt mĩ của y lại nhuốm một màu tăm tối, lạnh lẽo đến mức muốn đông cứng người đối diện.

Y đứng đó, tóc đen quấn quanh cổ áo, đôi môi đỏ khẽ nhếch, ngạo nghễ đến tận xương.

Ta nghi hoặc nhìn y, vẫn là khom người hành lễ: "Điện hạ?"

Khương Viễn Mạc nhướng mày, giọng nói của y rất trầm, rất xa, nhưng ta lại nghe thấy rõ ràng: 

"Mộ Dung Thanh Kỳ, một cô nương có giáo dưỡng lại lén lút gặp riêng nam nhân, nàng không sợ điều tiếng thiên hạ hay sao?"