Đào Viên Tương Ngộ

Chương 44




Đám rước đột nhiên biến thành thảm sát, mọi người xung quanh hoảng sợ bỏ chạy, trong nháy mắt tạo nên một khung cảnh hỗn độn vô cùng.

Ta kinh hoàng mở lớn hai mắt, lo lắng nhìn về phía kiệu hoa lúc này đã có một đám kỵ binh vây xung quanh, bước chân không tự chủ trở nên gấp gáp.

Đám người kia bị lộ ra chân tướng, không chút che giấu mà lôi ra vũ khí, liều mạng nhằm hướng Định vương lao đến. Định vương thần sắc tăm tối, bắt lấy bội kiếm quân lính ném cho, ngay lập tức hóa thành sát thần. Y thúc ngựa lao tới, mỗi lần vung tay là một lần máu đỏ bắn ra.

Ta vừa gấp vừa lo cho biểu muội ngồi giữa vòng vây tàn sát. Nhưng ta thân nữ nhi yếu đuối không thể bất chấp lao vào đoàn người máu tanh này, chỉ biết cắn răng cầu nguyện quân lính hoàng gia mau mau sớm tới cứu viện.

Lần trước vì thái tử Tây Kì bị người truy sát, lần này biểu muội trong lúc thành hôn bị thích khách phá rối, quả nhiên dính vào hoàng tộc không có cái gì tốt.

Những người xung quanh đều đã bỏ chạy hết, ta bị một bà lão đứng cạnh kéo vào nhà, đóng cửa chốt then lại thật chặt, chỉ có thể qua song cửa sổ mà nhìn đến tình cảnh chém giết bên ngoài.

"Cô nương, chớ có tò mò khéo lại mất mạng, mau vào đây với ta!"

Lão bà gấp gáp gọi ta, giọng nói từ ái tràn ngập lo lắng. Ta khẽ lắc đầu:

"Tân vương phi là biểu muội của con. Con... Con không biết phải làm gì bây giờ."

Vẻ mặt lão bà đầy ngạc nhiên: "Thì ra là vậy. Nhưng cô nương thân nữ nhi, cho dù có lo lắng cũng không thể liều mạng được, đao kiếm nào có mắt chứ."

Ta cắn môi, đoạn đường về Định vương phủ phải đi qua một cánh đồng khá hẻo lánh, có lẽ đám thích khách định nhân cơ hội đó mới ra tay. Nhưng không ngờ bị bại lộ lúc này, làm loạn dưới chân thiên tử, tất sẽ thất bại mà thôi.

Không lo lắng, biểu muội được bảo vệ cẩn mật như vậy, sẽ không có biến cố phát sinh.

Ta trong lòng thầm trấn an bản thân, cũng nghe lời bà lão lùi vào trong. Nếu quả thực liên lụy đến con người lương thiện này, ta sẽ áy náy đến chết mất.

Nhưng cuộc đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Ta vừa kịp lùi lại phía sau, cánh cửa gỗ cọt kẹt đã bị người đánh bật, một bóng dáng mặc hắc y theo đó bay vào.

Hắc y nhân bị người đánh ngã kia nằm sõng soài trên sàn, miệng hộc ra máu tươi chói mắt. 

Nhưng y vẫn chưa chết! Tại sao y không có chết?

Ta thậm chí còn không kịp bất ngờ với suy nghĩ của bản thân, kinh hoàng kéo bà lão lùi lại, tránh xa y hết mức có thể. Hắc y nhân bị đánh đau thầm rủa một tiếng, lồm cồm bò dậy. Giây phút tầm mắt y chạm đến hai người chúng ta, ta cảm thấy lông tóc sau gáy mình đều đã dựng đứng lên.

Mắt, đôi mắt của y, đỏ ngầu.

Trong lòng ta gióng lên hồi chuông cảnh báo: Tránh xa y, tránh xa mau!

Lần trước bị người ta truy sát, ta mãi không thể quên được hình ảnh những tên sát thủ với ánh mắt điên dại, cho dù biết trước kết quả đầu rơi máu chảy vẫn không chút do dự lao vào, giống như những con thiêu thân không tiếc rẻ sinh mạng của chính mình, liều chết để đạt được mục đích, để tận lực, vui vẻ chém giết.

Ca ca nói: Bọn chúng đều đã dùng thuốc.

Lúc ấy ta mới biết, thì ra khi bị dồn đến đường cùng, sát thủ sẽ dùng một loại dược, kích thích hưng phấn giết người, để không còn sợ hãi, không còn đau đớn. Một khi uống vào, chúng không còn tính người nữa.

Trước mặt ta chính là một kẻ như vậy.

Hắc y nhân tựa như không biết đến vết chém đang chảy máu ròng ròng trên bụng, đôi mắt đỏ ngầu của y sáng quắc nhìn chúng ta, lưỡi đao dính máu trên tay lóe sáng.

"Cô nương, mau chạy đi, chạy ra cửa đằng sau!"

Bà lão gấp gáp lôi kéo tay ta, muốn đẩy ta ra phía sau chạy trốn.

Mồ hôi trên trán chảy xuống, phản ánh tâm trạng sợ hãi tột cùng.

Làm sao có thể không sợ, nhưng bỏ lại người đã giúp đỡ mình, ta không làm được.

Ta cố gắng trấn tĩnh lại, giọng nói run rẩy nhưng kiên định: "Bà bà, hắc y nhân kia đã là đèn cạn dầu, khẳng định không còn nhiều minh mẫn. Lát nữa y chém tới, chúng ta tách ra, sau đó bà mau chạy thoát bằng cửa sau."

Bà lão hoảng sợ nhìn ta: "Cô nương nói gì vậy, như thế khác gì liều mạng? Thân già này của ta cũng chẳng sống nổi bao lâu, sao có thể dùng sinh mệnh quý giá của cô nương mà đánh đổi?"

"Con..."

Chưa kịp trả lời, lưỡi đao đầy máu của tên kia đã chém tới.

Cũng may ta đoán trúng, sức lực cùng tốc độ của hắc y nhân quả thực chậm đi rất nhiều. Ta vội vàng đẩy bà lão thoát ra cửa sau, nghiêng người né qua một bên. Lưỡi đao sắc lẹm vuột qua, đem một lọn tóc của ta chém đứt.

Hắc y nhân chém hụt, bước chân lảo đảo. Ta không chút chần chờ, cầm lấy bình hoa trên bàn đặt ngay bên cạnh, hướng tới đầu y dùng lực đập xuống.

"Choang!"

Tiếng đổ vỡ chát chúa vang lên, tiếp đó là một dòng máu từ trán hắc y nhân chảy ra.

Nhưng y vẫn không ngã xuống!

Hắc y nhân quay đầu nhìn ta, đôi mắt đục ngầu như dã thú, khuôn mặt đầm đìa máu me vô cùng đáng sợ. Ta cuống quýt lùi lại, quay đầu nhằm cửa lớn mà lao tới.

Bước chân loạng choạng, đằng sau là sát nhân không ngừng đuổi theo. Cảm giác này, thật sự khiến cho ta rơi vào vực sâu khủng hoảng không đường thoát. Ta liều mạng lao ra ngoài, sắc mặt trắng bệch vì kinh sợ.

Áo choàng đột nhiên bị người nắm lấy, giật lại phía sau. Ta cắn răng, không chút do dự thoát đi y phục, trên người chỉ còn một tấm áo đơn bạc. Hắc y nhân giống như lên cơn điên, liều mạng đuổi theo ta, y sớm đã không còn phân biệt đâu là kẻ mình cần giết.