Cánh cửa gỗ dán giấy kia vẫn đóng chặt, tựa hồ như bên trong thật sự không có ai. Ta và tỷ tỷ có chút bối rối nhìn nhau, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, chẳng biết nên nói gì bây giờ.
"Thu Minh, nghe ta, nàng ra ngoài này, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau."
Ca ca hít sâu một hơi, sắc mặt đầy vẻ tăm tối, trên trán mơ hồ lộ ra gân xanh, rõ ràng tâm trạng y không mấy vui vẻ. Bên trong vẫn im lìm, Thu Minh thật sự không muốn đáp lời y.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, dịu giọng: "Ca ca, huynh bình tĩnh một chút, để muội nói chuyện với nàng ấy."
Ca ca âm trầm nhìn về phía cánh cửa, nghiến răng: "Tốt. Nếu nàng ấy còn không chịu ra, ta đây liền mặc kệ cái gì lễ tiết, phá cửa xông vào."
Ta âm thầm than thở trong lòng, hai kẻ này, một người suy nghĩ quá nhiều, một người lại chẳng hiểu phong tình, nếu không nói chuyện với nhau thì biết thấu hiểu làm sao?
Cánh cửa khép chặt, ta nhè nhẹ ghé vào, lên tiếng: "Thu Minh, là ta, trốn tránh làm gì, lẽ nào nàng có thể ở trong phòng suốt đời?"
Ta dừng lại chút, không nghe thấy tiếng trả lời, bất đắc dĩ nói tiếp: "Thu Minh, lòng nàng còn băn khoăn cái gì, ta đều hiểu. Nhưng ta đã nói với nàng: nàng không phải người hầu của ta, càng không phải nữ tử thanh lâu, nàng có nhớ những lời ấy không?
Thu Minh, nàng đang sợ sao?
Nàng sợ cái gì? Còn có ta, có tỷ tỷ, ca ca của ta, lúc nào cũng quan tâm che chở cho nàng cơ mà? Nàng khép cửa chặt như vậy, không muốn để ai bước vào lòng của mình sao? Chẳng lẽ chúng ta đối xử với nàng không đủ tốt khiến nàng hoài nghi, hoài nghi liệu trong lòng mọi người có hay không coi thường nàng?"
Mềm không được rồi, ta phải cứng rắn hơn một chút: "Thu Minh, trả lời ta, chân thành của chúng ta, tình yêu của ca ca, nàng đều coi là mây bay gió thoảng phải không?"
Cánh cửa cạch một tiếng, người bên trong vội vã nhào vào lòng ta, khuôn mặt tràn ngập hoang mang và hoảng hốt: "Tiểu thư, không phải như vậy, ta chưa từng hoài nghi người. Người đối xử với ta tốt, điều này ta chưa một lần quên đi."
Ta níu lấy cánh tay của Thu Minh, nâng lên khuôn mặt ướt đẫm kia, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt ta: "Vậy tại sao không chịu nghe ca ca nói, hay là nàng cho rằng mình không xứng với huynh ấy? Từ bỏ rồi, nàng cho rằng như thế rất cao thượng, là tốt cho cả đôi bên?"
Thu Minh ngẩn người, rõ ràng không ngờ ta sẽ nói ra những lời như vậy.
Ta không muốn nói thêm nữa, xoay người đẩy nàng ra phía trước, người mà nàng cần phải giải thích không phải là ta.
Thu Minh loạng choạng đổ nhào vào vòng tay đang chờ sẵn của ca ca, bờ vai mảnh mai ngay lập tức bị người siết chặt. Nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt đầy tức giận của người kia.
Ca ca nhíu mày, tức đến phát cười: " Thu Minh, nàng đang làm cái gì? Nàng muốn ta làm cái gì?"
Thu Minh lạnh giọng, đưa tay đẩy ca ca ra: " Tướng quân, thỉnh buông tay, ngài như vậy là làm khó ta."
Ca ca cười lớn, đôi mắt như hùng ưng chăm chú quan sát từng chuyển động trên gương mặt giai nhân: "Nàng đã ôm ta, nàng rõ ràng còn nói..."
"Ta nói thì làm sao?" Thu Minh ngắt lời ca ca, nàng ngẩng cao đầu, đôi mắt dịu dàng ánh lên vẻ quyết liệt: "Ta chính là không biết trời cao đất rộng, si tâm vọng tưởng muốn trèo cao, muốn bám lấy ngài đấy, ngài định thế nào?"
" Ta muốn ở bên nàng! Nếu chúng ta đã có tình, tại sao phải dày vò nhau thế này?"
"Nếu chúng ta đã có tình ư?" Thu Minh ngây người, sau đó nàng ngửa mặt lên trời, khóe miệng cong cong mà nước mắt vẫn rơi, không biết là đang cười hay là khóc.
" Có tình thì thế nào? Ta hèn mọn như vậy, thê thảm như vậy, thân phận như vậy, ngài vẫn còn yêu ta ư? Là yêu ư?" Nàng giễu cợt nhìn ca ca: "Hay là thương hại?"
" Thu Minh!" Ca ca hét lớn, khuôn mặt y trắng bệch, lộ vẻ đau đớn không thể che giấu: "Nàng không tin ta đến thế sao? Ta nói rồi, ta yêu nàng, Thu Minh, nàng muốn thế nào mới chịu đối mặt với tình cảm của ta?"
Thu Minh lạnh lẽo cười, nàng đẩy y ra, gằn giọng: "Muốn thế nào? Vậy ta muốn làm thê tử của ngài, không san sẻ cho bất kỳ ai khác, ngài làm được không?"
Đến lượt ta ngẩn người.
Tình yêu toàn vẹn, tình yêu không san sẻ cho bất kỳ ai khác?
Đúng vậy, bởi vì yêu, nên muốn người kia vĩnh viễn chỉ có bản thân, bởi vì yêu mà muốn dành tất cả toàn vẹn cho nhau. Đó là thứ tình yêu lý tưởng mà ta, không, không chỉ mình ta, mà bất kỳ nữ tử nào cũng ấp ủ và hi vọng.
Nực cười lắm sao? Nam nhân làm sao có thể chỉ yêu một người, làm sao có thể chỉ lấy một mình ngươi?
Không, nếu một nam nhân yêu một nữ nhân thật lòng, nếu y là một nam nhân tốt, nếu y không vì thân bất do kỷ, nếu như y không ham mê dục vọng, làm sao khi yêu ngươi rồi, y còn muốn đi tìm một người khác?
Nam nhân tam thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nhưng những nam nhân như vậy, mấy ai đã được nếm thử mùi vị của chân tình? Còn nữ nhân, cho dù nói hay không nói, các nàng chẳng phải đều mong tìm được một người yêu thương mình thực sự, cùng nhau sống tới bách niên giai lão hay sao? Như vậy đâu có gì sai, bởi vì khi yêu, người ta thường hay ích kỷ thế đó.
" Sao? Ngài không làm được, ngài thấy ta quá... vọng tưởng sao?" Thu Minh lạnh nhạt nói, nhưng sâu trong mắt nàng ta nhìn ra một tia thất vọng cùng tự giễu, cũng có chút tự ti hèn mọn. " Ta biết, ta biết... Ta và ngài, chúng ta vốn không thể... Á, ngài làm cái gì?!!"
Không để Thu Minh nói hết, ca ca dứt khoát tiến tới, đảo mắt một cái, Thu Minh đã yên vị trên tay. Cả cơ thể được bao bọc trong vòng ôm ấm áp, nàng còn chưa kịp phản ứng, ca ca đã rảo bước, hướng tới hậu viện mà đi.
" Ngài đang làm cái gì? Mau thả ta xuống!" Thu Minh hoảng hốt giãy giụa, đáng tiếc sức lực chênh lệch, nàng có cố mấy cũng chẳng thể nhúc nhích.
Trái với Thu Minh tâm phiền ý loạn, khuôn mặt tuấn mĩ của ca ca đong đầy ý cười: "Chỉ có như vậy thì đâu có gì khó chứ."