Đào Viên Tương Ngộ

Chương 30




Chàng là chiến thần bách chiến bách thắng.

Chàng là ca ca hào hoa phong nhã của tiểu thư.

Đúng thế, Mộ Dung Kiệt - trưởng tử của thừa tướng đương triều, thân phận cao quý, chiến công hiển hách, là một loại người mà ta vốn chẳng thể nào với tới, và sẽ không bao giờ có thể với tới.

Nhưng tại sao không thể kìm lòng được? Tại sao lại muốn bất chấp tất cả mà yêu thương? Thu Minh ơi là Thu Minh, gà rừng như ngươi lại dám ao ước một ngày cùng sánh đôi với phượng hoàng ư?

Chia tay Dương Dịch Chi, bản thân đã tưởng không thể yêu thương bất cứ ai được nữa, thế nhưng người kia vừa trở về chưa đầy một tháng, trái tim ta đã tràn ngập hình bóng của chàng rồi.

Lẽ nào ta là một nữ nhân dễ dãi như vậy?

Ta hoảng hốt quá, lo sợ quá, chính ta cũng không thể ngờ được mình lại bị chàng ảnh hưởng đến vậy, khuôn mặt tuấn mỹ kia, sống mũi cao thẳng, làn môi ấm áp cùng đôi mắt như hùng ưng. 

Trời ơi, ta khao khát được chàng che chở biết bao… Kiệt, Mộ Dung Kiệt, chiến thần trong truyền thuyết, người tình trong mộng của ta…

Tình yêu đến quá nhanh, ta bị thứ ảo tưởng đẹp đẽ che mờ hai mắt, không tự chủ đáp lại ôn nhu cùng ân cần của chàng. Đây là yêu sao? Đây là tình yêu một nam nhân dành cho nữ nhân sao? Lạ lẫm quá, Dương Dịch Chi chưa từng đối với ta như vậy, y sẽ không ở bên lắng nghe ta kể chuyện, sẽ không dịu dàng vén tóc cho ta, càng sẽ không nhún nhường bao dung mỗi lúc ta nổi giận…

Mộ Dung Kiệt sủng ái ta, chàng vì ta suy nghĩ, vì ta nói chuyện, vì ta mà che chở. Ta chìm đắm trong thứ nhu tình mật ý nồng nàn ấy, chỉ muốn vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng những lời Dương Dịch Chi nói đã đánh nát tất cả ảo ảnh hạnh phúc của ta.

Y nói: Thu Minh từng là nữ nhân của ta.

Y nói: nàng ta bị bán vào thanh lâu, ai biết có còn toàn vẹn hay không?

Ta làm sao có thể quên, làm sao có thể quên đi, rằng chàng và ta cách xa nhau như bầu trời với mặt đất, như mặt trời và mặt trăng.

Ta làm sao có thể quên, ta là người như thế nào, còn chàng lại là một người như thế nào.

Cay đắng, tội lỗi, không cam lòng… không gì có thể diễn tả được tư vị trong lòng ta lúc này. Ta bật khóc, không phải vì bị người khác nhẫn tâm sỉ nhục, mà là khóc cho tình yêu của ta, thứ tình yêu đẹp đẽ như trăng trong gương, hoa trong nước, chưa kịp nở đã phải lụi tàn.

Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt đầy vẻ phẫn nộ, ta chưa từng nhìn thấy chàng tức giận đến thế. Chàng đang giận vì cái gì, vì người phụ nữ chàng yêu bị sỉ nhục, hay vì ta chưa từng nói với chàng: Kiệt, đừng yêu ta, ta là một nữ tử thanh lâu, không hề xứng đáng làm thê tử của chàng?

Thê tử?

Ta lại đang mơ mộng đấy sao, thật là buồn cười.

Tiểu thư đứng chắn trước người ta, vẻ mặt người tràn ngập đau đớn cùng tức giận. Ta mờ mịt cúi đầu, nước mắt không thể ngừng, từng giọt như ngọc châu lấp lánh rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.

Ta nên oán hận ông trời vì số kiếp oan trái của mình, hay là biết ơn khi được những con người như vậy che chở?

Tiểu thư, Thu Minh đã tham lam quá rồi, muốn cảm thông của người, còn muốn cả trái tim ca ca của người nữa.

Dương Dịch Chi, trước đây yêu thương nhau là thế, cho dù vào thời khắc chia tay đau tới đứt ruột xé gan, ta cũng chưa một lần oán trách y bạc tình. Nhưng lúc này, ta lại căm hận y vô cùng, căm hận tới cực điểm. Cuộc sống của ta còn chưa đủ thê thảm ư? Tại sao lúc ta đang hạnh phúc nhất, y lại xuất hiện?

Ta yêu Mộ Dung Kiệt, cho dù không thể trở thành thê tử của chàng, ta cũng muốn người mình yêu thương nhớ về ta với hình ảnh tốt đẹp nhất, trong sạch nhất.

Nhưng không thể, không thể nữa rồi, chàng đã biết ta là dạng người gì, không thất thân thì cũng thế nào, danh tiếng như vậy, phu nhân làm sao còn có thể để ta gả cho trưởng tử của mình.

Sắc mặt Mộ Dung Kiệt vô cùng đáng sợ, hai vị tiểu thư đều tiến tới giữ tay chàng, nhưng Dương Dịch Chi quá không biết điều, y ngu ngốc không nhận ra sát ý dày đặc từ người chiến thần. Y tin tưởng hai vị tiểu thư có thể giữ nổi chàng, hay y cho rằng, ta vẫn còn là Thu Minh yếu đuối yêu thương y như xưa, sẽ không trợn mắt nhìn y bị người ta sát hại? 

Không, không, ta sẽ không để y bị giết. Ta không muốn người ta chỉ trỏ này nọ về chàng, dù chỉ là một chút tin đồn nhảm nhí, lưỡi kiếm của chàng không nên bị vấy bẩn bởi máu tươi của kẻ khốn khiếp này.

Tiến tới phía trước, ta ôm chặt lấy chàng.

Thắt lưng vững chãi, hương thơm nhàn nhạt, nhiệt độ ấm áp.

Ta cam tâm tình nguyện chết trên tấm lưng này, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.

Kiệt, Mộ Dung Kiệt của ta, ước gì chúng ta gặp nhau sớm hơn, ước gì ta chưa bao giờ yêu thương một kẻ như Dương Dịch Chi, ước gì…

Ghé sát vào bờ vai rộng rãi, dịu dàng thì thầm bên tai: 

"Kiệt ơi, ta yêu chàng."

Ta yêu chàng, dù sang giàu hay hèn mọn, dù là thê hay là thiếp, dù là tin tưởng hay nghi ngờ, tình yêu của ta vẫn mãi tồn tại, dù chàng không chấp nhận, người đời không chấp nhận, sự thật vẫn luôn là như thế.

Buồn làm sao, yêu, nhưng không thể đạt được hạnh phúc.

Ta thản nhiên nhìn Dương Dịch Chi, trong lòng đã không còn chút vướng bận, cho y hai cái tát, vẫn còn khoan dung độ lượng so với những gì y đối xử với ta gấp trăm lần. Ta nói cho y biết: Y là một nam nhân ngu xuẩn, cặn bã nhất thế gian, y không xứng đáng đứng cạnh những con người cao quý này, càng không đáng chỉ trích, trách móc họ.

Ta muốn y lập tức câm miệng.

Y trân trân nhìn ta, há hốc miệng muốn nói, nhưng ta không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa. Ta cho y rõ ràng một điều: Ta là phận nô tỳ thấp hèn, Mộ Dung Kiệt và ta không thể có liên quan, không thể nào… yêu thương nhau, vậy nên đừng có lôi kéo ta để giày vò chàng.

Những lời này, đau lòng làm sao!

Ta không thể khống chế được, ta muốn tìm một nơi yên lặng để khóc, để quên hết đi phần tình cảm mới nảy mầm mà sâu đậm đã hành hạ ta đến khổ sở. Xoay người cáo lỗi với tiểu thư, ta giống như chạy trốn, muốn chạy thật nhanh thật nhanh, không bao giờ quay lại nữa.

Ước gì ta có thể đi tới một phương trời khác, sống một cuộc sống mới, tìm một tình yêu mới.

Nhưng ta có thể đi đâu bây giờ?