Thái tử Quân Mặc mím môi, y nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay của tứ công chúa đang chỉ vào mặt ta. “Đừng có bất lịch sự như vậy, mau bỏ xuống.”
Quân Linh Lạc giận dỗi lườm thái tử một cái, sau đó không cam lòng quay sang trừng ta. “Ngươi tránh xa bản công chúa một chút, rõ chưa!”
Ôi! Ta cầu còn chẳng được ấy chứ. “Tuân lệnh, nhị vị đi chơi vui vẻ, ta không quấy rầy nữa.” Nói xong, ta xoay người định đi thẳng.
“Từ từ đã!” Thái tử không để cho ta được thoải mái như vậy, y kéo tay Quân Linh Lạc đứng trước mặt ta. “Đã gặp mặt rồi, cớ sao lại không đi cùng nhau?”, sau đó quay sang trách mắng Tứ công chúa: “Ta đưa muội ra ngoài không phải để muội khoe khoang mình là công chúa. Nếu không thích đi chơi, tốt, ta kêu Đường Liên đưa muội về. Hồi cung rồi muội muốn tỏ vẻ, muốn quát tháo ai cũng được.”
“Ca ca!” Quân Linh Lạc ủy khuất kêu lên, bị thái tử trừng mắt một cái, cuối cùng nành ta không dám lộn xộn nữa, đành căm hận quay sang lườm ta.
Ta cười cười tỏ vẻ không sao cả. “Công tử, thật sự không tiện, ta vẫn nên đi thôi.”
Cảm giác được ta thật sự không muốn, thái tử Quân Mặc cũng không bắt ép ta thêm, y gật đầu: “Thôi, nếu đã vậy ta cũng không làm khó tiểu thư. Chuyện vừa rồi nàng đừng để ý.”
Ta nào dám để ý chứ, các ngươi đều là con rồng, con phượng đó...
Ta tỏ vẻ hiền lành cười cười, cúi người hành lễ xong định quay người đi. Đúng lúc đó, Thu Minh và Mộ Dung Viên Viện chạy tới chỗ này. Mộ Dung Viên Viện nhào vào lòng ta, lo lắng nói: “Tỷ không sao chứ? Vừa rồi muội nghe thấy tiếng kêu la, nhìn lại không thấy tỷ, muội gấp gáp muốn chết. Đều tại muội không tốt, chỉ lo đi chơi thôi.”
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thu Minh cũng lo lắng nhìn ta. Nếu không phải đã có Mộ Dung Viên Viện, chắc nàng ấy cũng định nhào tới luôn.
Ta chỉ biết cười khổ: “Không có chuyện gì, muội buông ta ra trước đã.”
“Không sao là tốt rồi.” Mộ Dung Viên Viện thở phào, nhìn xuống thấy nam tử trên mặt đất đã bất tỉnh, nàng căm giận đá y vài cái. “Tên này là trộm cướp đúng không? Hừ, đáng đời ngươi lắm, dám dọa sợ tỷ tỷ ta à!”
Ta vội vàng lôi kéo nàng. “Viên Viện, đừng tùy hứng, mọi người đang nhìn muội đấy.” Có cô nương nhà nào thô lỗ thế không cơ chứ, hơn nữa thái tử với công chúa người ta đang nhìn kìa, mau đứng đắn lại cho ta nhờ.
“A?” Mộ Dung Viên Viện bị ta mắng tỉnh, bây giờ nàng mới chú ý tới hai người đứng đối diện, vừa nhìn thấy trong đám người có một nam tử, hai má nàng nhất thời hồng rực lên. Thái tử Quân Mặc nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, y phá lên cười: “Không có gì phải ngượng ngùng, ta thích những cô nương thẳng thắn, rất đáng yêu.”
Không nói còn đỡ, y vừa dứt lời, mặt Mộ Dung Viên Viện lập tức thăng cấp thành màu đỏ, mơ hồ sắp bốc khói đến nơi. Ta sợ biểu muội bị trêu chọc quá mất mặt, tính tình nóng nảy nổi lên liền bất kính với thái tử, vội vàng ghé vào tai nàng thì thầm: “Đó là thái tử và Tứ công chúa.” Ngụ ý là, thái tử người ta đùa giỡn nàng thì được, nàng mà đùa giỡn lại người ta là xác định đó.
Khuôn mặt Mộ Dung Viên Viện lộ rõ vẻ ngơ ngác, sau đó bụp một tiếng, cả lỗ tai cũng chuyển thành đỏ rực. Nàng nhìn ta một cái rồi lại quay sang thái tử Quân Mặc, cuối cùng cúi gằm mặt xuống.
Ồ? Phản ứng này là thế nào?
Tứ công chúa xì một tiếng, nhìn Mộ Dung Viên Viện bằng vẻ mặt khinh thường. “Đá cũng đá rồi, còn tỏ vẻ thẹn thùng cho ai xem?”
Ta câm nín... Tứ công chúa, ăn nói khách khí một chút chứ. Nàng có thấy bản thân mình chanh chua chẳng kém người khác không?
Mộ Dung Viên Viện ‘a’ một tiếng, nàng lùi lại trốn sau lưng ta, yếu ớt giống như một con thỏ. Ta thấy thật khó tin, cảm giác lúc này biểu muội của ta vô cùng kỳ quái. Tuy rằng thế này rất tốt, nhưng mà...
Thái tử Quân Mặc khẽ nhíu mày. “Linh Lạc!”
Tứ công chúa giật mình, vẻ mặt không cam lòng lùi lại phía sau, cái miệng nhỏ nhắn chu lên đầy bất mãn. Không ngờ Quân Linh Lạc “oai phong lẫm liệt” trong trí nhớ của ta khi đứng trước mặt ca ca ruột thịt sẽ có bộ dáng này, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân mắng vì không nghe lời, đôi mắt to tròn tràn đầy ấm ức.
Ta muốn tự gõ đầu mình. Hình như những chuyện xui xẻo gần đây đã bức ta căng thẳng sắp phát rồ rồi, làm sao ta có thể nhìn tứ công chúa thành... Rõ ràng người ta là phượng hoàng cơ mà...
Thái tử Quân Mặc ôn hòa nhìn Mộ Dung Viên Viện, nói: “Viên Viện tiểu thư đừng quá ngượng ngùng. Là muội muội của ta cư xử không đúng mực, thật ra chúng ta còn phải cảm ơn tỷ tỷ của nàng đã giúp bắt cướp nữa đấy.
“A... Vậy... Vậy sao?” Mộ Dung Viên Viện nghe thái tử nói vậy liền thả lỏng một chút, nàng thôi không trốn sau lưng ta nữa. “Công tử cũng đi xem thả đèn sao?”
Thái tử Quân Mặc gật đầu một cái. “Các nàng cũng đang trên đường tới Ngạn Cầu?”
“Vâng, thật trùng hợp.” Thẹn thùng đã bị Mộ Dung Viên Viện ném lên chín tầng mây rồi. Đôi mắt to tròn của nàng lại ánh lên vẻ tinh nghịch: “Hay là chúng ta cùng đi với nhau? Càng đông càng vui mà.”
...
Ta trợn mắt nhìn biểu muội. Muội muội à, muội đây là đang sợ chuyện còn chưa đủ loạn, chưa đủ vui? Ta vội vàng kéo áo nàng. Đùa sao, ta khó khăn lắm mới đẩy được đống rắc rối này ra, muội muội tốt của ta lại cố mà ôm vào.
“Tỷ tỷ, tỷ xem mình gấp gáp quá kìa, thả đèn còn chưa có bắt đầu đâu.” Mộ Dung Viên Viện ngây thơ nhìn ta, giọng điệu như đùa giỡn nói.
Đừng tin. Nha đầu này đang diễn kịch đó! Ta đã quá quen với mấy trò tiểu xảo của biểu muội rồi. Dù nàng giả vờ đến thế nào, chỉ cần nhìn vào mắt nàng là ta biết ngay. Rõ ràng Mộ Dung Viên Viện hiểu ý ta nhưng lại cố tình không thèm để ý.
Bây giờ ta thật sự lo lắng, biểu muội của ta... không phải là động tình với thái tử rồi chứ?
“Nếu Thanh Kỳ tiểu thư đã ‘gấp’ như vậy, chúng ta cũng nhau đi ngay thôi, đến sớm cũng tốt mà.” Thái tử Quân Mặc cưới cưới nói, y mang vẻ mặt đùa cợt quay sang, nháy mắt với ta một cái. Y rõ ràng, rõ ràng biết mọi chuyện thật sự không phải như vậy.
Ta đành giả bộ như không nhìn thấy.