Buổi tiệc hôm ấy ta viện cớ không khỏe để về sớm, tránh gặp mặt những người không muốn gặp. Ngẫm lại thấy Yến Uyên tiệc này thật xui xẻo, năm sau ta dứt khoát không đi nữa.
Nhưng mà trong cái rủi có cái may, múa một khúc, đổi lại là cả đống tặng thưởng của hoàng đế. Ta cất hết trang sức vào kho, vải để may quần áo, còn tiền dùng để làm việc ta cần làm.
Một thân nam trang, ta dẫn theo vài gia nô theo. Đã là lần thứ ba tới đây rồi, hôm nay ta không có ý định đi vào. Thanh lâu này hẳn là có liên quan tới gã ác nhân kia, nhỡ đâu vào đó lại đụng mặt nhau thì biết làm thế nào.
Từ xa tiến lại ta đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng đổ vỡ vọng ra. Chuyện gì xảy ra vậy? Ta vội vàng dẫn gia nô tới trước cửa, nhìn vào trong, chỉ thấy một mớ hỗn độn.
Đám người ồn ào đứng dạt ra hai bên xem kịch vui, giữa đài là một nữ tử, trên tay nàng cầm trâm bạc, tư thế như muốn tự sát. Nữ tử mặc bộ váy màu thiên thanh, mái tóc vấn cao đã lộn xộn. Vài lọn tóc rời rạc rơi xuống má làm nổi bật lên dung nhan tiều tụy ướt đẫm nước mắt.
Ta kinh ngạc. Còn rất trẻ, nhưng ta dám chắc nữ tử này là Thu Minh.
“Dịch Chi... Dịch Chi... Sao chàng có thể như vậy, chàng đã hứa với ta rồi, chúng ta...chúng ta đã đính ước.”
Giọng nói run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng cùng không dám tin. Lòng ta xôn xao một trận, nhìn về phía nam tử áo tím dưới đài đang bị vây quanh.
Vậy ra đó là Dương Dịch Chi.
Người này và Thu Minh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã đính ước với nhau. Khi gia đình Thu Minh sa sút, nàng bị bán vào thanh lâu liền tuyệt thực, thủ tiết đợi người yêu đến cứu. Ai ngờ Dương gia thay lòng đổi dạ quá nhanh, lập tức tìm cho con trai một mối hôn sự khác. Bản thân Dương Dịch Chi cũng là một kẻ bạc tình, y chấp nhận cưới con gái người ta, sau đó đến thanh lâu trả lại tín vật đính ước, chính là muốn cắt đứt quan hệ với Thu Minh.
Tình cảm mười lăm năm lại bị phản bội phũ phàng như vậy, Thu Minh làm sao có thể chấp nhận sự thật. Nàng tất nhiên muốn níu kéo tình yêu, nói không nghe, khóc không được, cuối cùng đòi tự vẫn. Suy cho cùng là vì tuyệt vọng không lối thoát mà thôi.
“Hừ.” Dương Dịch Chi khinh thường cười một tiếng: “Bây giờ ngươi cũng không chịu nhìn lại mình xem, một thân dơ bẩn mà đòi làm thê tử của ta, vậy cũng xứng?”
“Không phải... Ta vẫn luôn giữ mình trong sạch. Xin hãy tin ta, ta tuyệt đối không lừa dối chàng một câu.” Thu Minh lảo đảo, nước mắt đã lã chã như mưa, vẻ mặt đau đớn đến tột cùng.
“Vô sỉ! Nữ tử thanh lâu cũng dám nói chuyện trinh tiết? Hai tháng này không biết ngươi đã qua tay bao nhiêu nam nhân rồi?”
“Không phải như thế, tại sao chàng không chịu tin ta? Xin chàng...”
Thu Minh đã tuyệt vọng muốn chết, nàng bất chấp tất cả bám lấy vạt áo người yêu, dùng tư thế hèn mọn nhất mà cầu xin: “Ta yêu chàng... Dịch Chi... Ta đã yêu chàng như thế! Cầu xin chàng hãy nhớ tới tình nghĩa bao năm qua...”
“Đủ rồi!” Tên kia chán ghét nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn gạt Thu Minh ra, lực đạo thô bạo khiến nàng ngã xuống đất. Nhìn đôi mắt mờ mịt không còn tiêu cự ấy, y lại có thể nhẫn tâm mà thốt ra những lời cay độc: “Còn nói là tiểu thư khuê các ư, miệng lưỡi giống y hệt nữ nhân không biết xấu hổ. Cút ra xa ta một chút, đừng làm bản thiếu gia ghê tởm!”
“Đối xử với phụ nữ như vậy, các hạ cũng chẳng phải quân tử gì. Chính mình tiểu nhân còn đòi lấy nữ tử xinh đẹp cao quý, có phải quá đề cao bản thân rồi hay không?”
Ta lạnh lùng thốt lên. Vốn dĩ ta chẳng định ra mặt, nhưng tên Dương Dịch Chi này khiến ta không chịu đựng nổi! Loại nam nhân ghê tởm như vậy làm sao xứng với Thu Minh hiền lành xinh đẹp của ta. Bị bán vào thanh lâu biết đâu là may mắn của nàng ấy, ít ra còn có cơm ăn áo mặc. Gả cho tên khốn khiếp này, chỉ sợ nàng ấy phải lỡ dở cả đời.
“Ngươi là kẻ nào?” Dương Dịch Chi nghe thấy lời ta nói thì tức đến tím mặt, đôi mắt bé tí nhìn ta chằm chằm, giống như hận không thể lột da xẻ thịt ta ra mà uống máu vậy.
Khẽ hất cằm, ta phát ra một tiếng cười lạnh: “Ta là ai ngươi không cần thiết phải biết.” Cho dù có biết ngươi có thể làm gì được ta nào? “Các hạ khăng khăng cho rằng cô nương này không giữ gìn trinh tiết nên không cần nàng đúng không? Vậy phiền nói cho mọi người nghe vị Mẫn tiểu thư kia tốt đẹp hơn chỗ nào? Theo tại hạ biết thì nàng kia đã từng bỏ nhà đi theo dã nam nhân, chẳng lẽ đó là trung trinh tiết liệt mà Dương công tử muốn?” Ta thật muốn nói cho cả thiên hạ biết Dương gia hám tài ra sao, chỉ vì của hồi môn của Mẫn gia mà để con trai mình rước về một người phụ nữ lăng loàn như vậy.
“Ngươi... ngươi...” Dương Dịch Chi bị ta nói tới nghẹn lời, đáng tiếc da mặt người này quá dày, y không biết xấu hổ mà gân cổ lên cãi tiếp: “Ngươi là cái gì mà dám nói ta như vậy? Phi, đừng có ngậm máu phun người!”
Ta chán ghét cái bộ dạng cãi cùn cãi cố này nhất: “Nói tới ngậm máu phun người, ta đây không dám so với lão sư như ngươi.”
“Tiểu tử thối, ngươi nói thử một câu nữa xem!”
Dương Dịch Chi bị mất mặt, y nổi cáu định nhào lên cho ta một trận. Ta vội vàng lui về phía sau, đám gia nô lập tức đứng chắn trước mặt ta, vẻ mặt tràn ngập cảnh cáo.
Y không dám làm liều, chỉ biết phẫn nộ gào lên: “Đồ thỏ đế, ngươi chỉ biết trốn sau đám người hầu này thôi à? Lăn ra đây ngay lập tức cho bản thiếu gia!”
Ta gập quạt, cười lạnh: “Ngươi có thể cậy lớn ức hiếp nhỏ, ta lại không thể dựa vào đông người dạy dỗ ngươi hay sao?”
Dương Dịch Chi tên khốn khiếp, có giỏi liền nhào lên, ta nếu chưa đánh nát hai chân ngươi tuyệt đối sẽ không dừng! Ta tức đến không ngừng cười lạnh, đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp hạng người bại hoại tới mức này, không trừng trị thích đáng ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
“Ngươi dám!” Tên kia đã tức đến sùi bọt mép, y giơ tay lên toan đánh ta một trận, bộ dạng như muốn liều sống liều chết.