Buổi tối trước ngày sinh nhật một ngày, bà Đào xuống bếp làm hai bát mì trường thọ nhỏ cho Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên.
Bà Đào dùng chày cán sợi mì, sợi mì mịn nước dùng thơm, bên trên còn có một quả trứng chần nước sôi, hai viên cá và tất nhiên không thể thiếu rau.
Tô Diệu Diệu ăn gần hết bát mì đầy, chỉ chừa lại rau.
“Diệu Diệu không được kén ăn nhé.” Bà Đào hiền hậu khích lệ cô bé.
Tô Diệu Diệu nhìn Tạ Cảnh Uyên, cậu ăn từ từ, tuy vẫn còn một ít nhưng đã ăn hết rau rồi.
Tô Diệu Diệu rất muốn gắp rau của mình cho Tạ Cảnh Uyên, tiếc là bà Đào cứ ở cạnh nhìn chằm chằm, cô bé không có cơ hội nên đành ngoan ngoãn ăn hết.
Sáng hôm sau, Tô Diệu Diệu nhận được quà sinh nhật của bố mẹ.
Quà của Tô Minh An là một thỏi vàng, còn của Đường Thi Vi là một bộ quần áo mới rất đẹp.
Hai vợ chồng đều chuẩn bị quà riêng, muốn so xem quà của ai sẽ được con gái yêu thích hơn.
Hai phần quà đặt ngay trước mặt, ánh mắt Tô Diệu Diệu bị thỏi vàng hấp dẫn.
“Đúng là tham tiền!” Đường Thi Vi chịu nhận thua, hôn con gái một cái.
Tô Minh An: “Tham tiền tốt mà, khi lớn sẽ chỉ một lòng một dạ muốn kiếm tiền, không sợ bị người ta lừa tiền.”
Hai vợ chồng giúp con gái thay quần áo mới, đưa đến nhà họ Tạ rồi đi làm.
Bà Đào và dì Tống đang bận, một mình Tô Diệu Diệu ngồi trên thảm với Tạ Cảnh Uyên.
Mắt của trẻ nhỏ còn đang phát triển, không thể đọc sách lâu, Tạ Cảnh Uyên ngồi quay mặt ra ngoài cửa sổ, như thể bị cảnh tượng ngoài đường cái thu hút.
Tô Diệu Diệu nằm bên cạnh lại cảm thấy cậu bé đang ngồi thiền, chỉ là không bày ra bộ dạng nghiêm túc ngồi thiền mà thôi.
“Đạo trưởng, bây giờ chúng ta cũng được coi là bạn tốt sao?” Tô Diệu Diệu hỏi nhỏ.
Tạ Cảnh Uyên cụp mắt, nhìn đôi mắt đen hơi nhướng lên của cô bé.
Đôi mắt của cô nhóc rất giống đôi mắt mèo kiếp trước, nhìn như ngây thơ nhưng lại giấu một tia mị hoặc.
“Em muốn nói gì?” Cậu nhàn nhạt hỏi.
Tô Diệu Diệu cười híp mắt: “Sáng nay bố mẹ tặng quà sinh nhật cho em, bọn họ còn nói đợi khi nào em đi học quen được bạn tốt, đến sinh nhật các bạn cũng sẽ tặng quà cho em.”
Tạ Cảnh Uyên: “Em muốn anh tặng quà cho em?”
Ánh mắt Tô Diệu tràn đầy mong chờ, nhưng lại nói: “Nếu như anh coi em là bạn tốt.”
Tạ Cảnh Uyên không có bạn bè, trước tu hành không có, sau tu hành cũng chỉ có sư huynh đệ đồng môn.
Lần đầu mèo yêu nghiêm túc làm người, có hơi tham lam một tí cũng không can gì.
“Nghĩ xem muốn cái gì?” Tạ Cảnh Uyên hỏi, tài sản hiện tại của cậu nhóc chủ yếu gồm các loại sách tranh và đồ chơi, vốn là hai người cùng xem và chơi nên hẳn là con bé sẽ không có hứng thú.
Ánh mắt Tô Diệu Diệu sáng lên, ám chỉ vô cùng rõ ràng: “Em thích đồ lấp lánh.”
Tạ Cảnh Uyên lập tức nghĩ tới vòng tay vàng Tạ Vinh mua cho họ hồi năm mới, cậu và Tô Diệu Diệu đều có.
Vàng là tài sản đáng giá, cậu không thích đeo nên bà Đào đã thu lại.
Nếu cậu lén lấy rồi đưa cho Tô Diệu Diệu, bà Đào sẽ cho rằng của cải trong nhà bị trộm, nếu cậu trực tiếp thương lượng với bà Đào, cho dù bà có bằng lòng mang tặng thì vợ chồng Tô Minh An cũng nhất định không chịu nhận, sẽ yêu cầu Tô Diệu Diệu trả lại.
Tạ Cảnh Uyên giải thích cho mèo hiểu.
Tô Diệu Diệu rất thất vọng, làm người khó quá.
Tạ Cảnh Uyên: “Đây đều là đạo lí làm người, em phải nghiêm túc học tập.”
Tô Diệu Diệu lơ đãng gật đầu.
Tạ Cảnh Uyên nhìn dáng vẻ thất vọng của cô bé, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài, lúc quay lại trong tay có thêm một thanh sô-cô-la.
Tạ Cảnh Uyên không thích thứ đồ ăn vặt ngọt ngấy này, nhưng cậu nhóc biết Tô Diệu Diệu thích ăn, chỉ là người lớn kiểm soát số lượng rất chặt chẽ, lần nào Tô Diệu Diệu cũng không ăn đủ.
Nhìn thấy sô-cô-la, mắt Tô Diệu Diệu sáng lên, vội đoạt lấy.
Cô bé nhanh chóng ăn hết miếng sô-cô-la, còn chưa đã thèm mà liếm môi, liếm cả những ngón tay đã cầm sô-cô-la.
Tạ Cảnh Uyên cau mày nói: “Không được liếm tay.”
Động tác của Tô Diệu Diệu ngừng lại.
Tạ Cảnh Uyên cầm chiếc khăn lông bên cạnh lên, giúp cô bé lau đôi bàn tay bị bẩn.
Khoảng cách của hai người rất gần, Tô Diệu Diệu nhìn cậu rồi bỗng chu cái miệng nhỏ, hôn lên mặt Tạ Cảnh Uyên.
Toàn thân Tạ Cảnh Uyên cứng đờ.
Tô Diệu Diệu cười hì hì: “Bố nói nụ hôn của con gái rất quý giá, không thể tùy tiện hôn người khác, cũng không thể để người khác tùy tiện hôn, em hôn đạo trưởng một cái coi như là tặng quà sinh nhật cho anh nha.”
Tạ Cảnh Uyên nhìn con mèo trước mặt bằng ánh mắt phức tạp.
Cậu từng tận mắt chứng kiến con mèo này hấp thu nguyên khí của một ân khách lầu xanh, lão yêu có tâm tính ác độc, khi làm chuyện này cũng sẽ tràn đầy mùi vị tà ác, nhưng nó thì khác, vừa mới biến hóa, ngây thơ coi hấp thu nguyên khí thành phương thức tu luyện, lúc dây dưa với ân khách, đôi mắt nó sạch sẽ, trái lại với ánh mắt dâm tà như người thu lợi của tên ân khách.
Hoặc có lẽ, đây chính là một con mèo yêu ngây thơ không rành thế sự, rồi lại biến thành một đứa trẻ hồn nhiên thiếu hiểu biết.
Tạ Cảnh Uyên dùng tay lau chỗ bị Tô Diệu Diệu hôn, lòng bàn tay có một vệt bẩn màu nâu, đó là sô-cô-la từ miệng cô bé để lại.
Tạ Cảnh Uyên cực kì ghét bỏ nhìn cô bé: “Bẩn lắm, đừng dùng nụ hôn làm quà, không ai thích đâu.”
Con bé còn nhỏ, tạm thời cứ giải thích như vậy đi, đợi khi nào đi học rồi sẽ tự học được đạo nam nữ chung sống thôi.
Tô Diệu Diệu bị ánh mắt của cậu đả kích sâu sắc.
Mèo ưa sạch sẽ, cô bé cũng không ngoại lệ, luôn giữ bộ lông trắng như tuyết, đây là lần đầu bé bị người ta chê bẩn.
Không cần Tạ Cảnh Uyên nói thêm cái gì, Tô Diệu Diệu đã tự đi súc miệng.
Bà Đào không biết khúc nhạc dạo giữa hai đứa trẻ, bà lén gọi điện thoại cho con trai Tạ Vinh, bảo anh tối nay về tổ chức sinh nhật cho cháu trai.
“Bình thường con có bận thế nào cũng không sao, nhưng sinh nhật Cảnh Uyên con phải có mặt.”
Tạ Vinh: “Nó mới có hai tuổi, có thể nhớ được gì, đợi nó lên Tiểu học rồi con nhất định sẽ đón cùng nó.”
Bà Đào: “Tối nay mày không đến thì sau này cũng khỏi cần đến nữa.”
Nói xong, bà Đào cúp điện thoại, lúc đi ra đối mặt với hai đứa nhỏ, bà lại mỉm cười hòa nhã như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lúc bọn nhỏ ngủ trưa, bà Đào ra tiệm lấy bánh ga-tô về rồi bỏ vào tủ lạnh.
Hơn năm giờ, Tô Minh An về trước.
Anh mở một công ty xây dựng và làm ông chủ, thời gian tương đối tự do, tuy cũng bộn bề công việc, nhưng anh nhất định phải dành thời gian cho sinh nhật của con gái.
Về nhà thay quần áo, Tô Minh An lại đến phòng 302 giúp chuẩn bị cơm tối.
Con gái thích ăn cá, tối nay Tô Minh An sẽ làm cá kho quế và hầm canh đầu cá.
Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên ngồi trên thảm, Tô Diệu Diệu khịt mũi nói với Tạ Cảnh Uyên: “Bố em nấu cá siêu ngon luôn.”
Vẻ mặt Tạ Cảnh Uyên hờ hững.
Tô Diệu Diệu nghĩ trước đây khi ở Đạo Quán Tạ Cảnh Uyên chỉ ăn chay, lúc thành trẻ con vì không thể kiểm soát ngày ba bữa nên mới bắt đầu ăn mặn, nhưng bình thường cậu cũng không thích ăn uống, thứ ăn nhiều nhất chính là rau.
Hai người không có chủ đề chung về đồ ăn, Tô Diệu Diệu ngồi một bên chơi ô-tô đồ chơi mà Tô Minh An vừa tặng Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ cũng tới, cùng mang quà đến cho hai đứa nhỏ.
Thấy Tô Minh An đang đeo tạp dề bận việc trong phòng bếp, Tạ Vinh đưa Kiều Lệ Lệ đi giới thiệu một chút, sau đó để Kiều Lệ Lệ chơi cùng mấy đứa trẻ, mình thì đứng trước cửa phòng bếp trò chuyện với Tô Minh An.
Kiều Lệ Lệ nhìn Tô Diệu Diệu đang tự chơi với chiếc xe hơi nhỏ, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tạ Cảnh Uyên, lúng túng ngồi trên ghế sofa.
Bà Đào mở ti-vi giúp cô, bưng hoa quả lên rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh đã đến 6 giờ, Đường Thi Vi tan làm, cầm hai bó hoa trong tay.
Tô Minh An đi ra từ phòng bếp, nhìn vợ, ngạc nhiên hỏi: “Hoa ở đâu thế?”
Đường Thi Vi cười: “Em mua, tuy hôm nay là sinh nhật hai đứa nhỏ, nhưng cũng không thể quên hai vị đại công thần.”
Thay dép xong, Đường Thi Vi lần lượt đưa hoa cho bà Đào và dì Tống.
Bà Đào cong mắt cười, luôn miệng khen Đường Thi Vi đẹp người ngọt miệng.
Khen xong, bà Đào kéo Đường Thi Vi đến bên sofa, giới thiệu Kiều Lệ Lệ.
Mọi người đều biết nhau, cũng đã đến giờ dọn cơm.
Tô Diệu Diệu ngồi giữa bố mẹ, Tô Minh An và Đường Thi Vi gắp những món con gái muốn ăn vào đĩa trước, sau đó thì không cần để ý nữa.
Bên kia, Tạ Cảnh Uyên tự ăn cũng rất ngoan.
Tạ Vinh thấy vậy liền nịnh nọt bà Đào: “Cũng nhờ mẹ con biết chăm trẻ, nhìn hai đứa ngoan chưa kìa.”
Tô Minh An và Đường Thi Vi gật đầu lia lịa.
Bà Đào khoát tay: “Không liên quan đến mẹ, là do hai đứa nó trời sinh đã ngoan như vậy rồi, không thể cầu cưỡng.”
Tô Diệu Diệu vừa ăn cơm vừa kiêu ngạo nhìn Tạ Cảnh Uyên, nghe đi, tất cả mọi người đều đang khen bé ngoan đấy.
Tạ Cảnh Uyên không biến sắc.
Kiều Lệ Lệ lại cảm thấy bà Đào chỉ đang khiêm tốn, trẻ nhỏ là do người lớn dạy, bà Đào biết chăm trẻ như thế, đến khi cô sinh, có nên mời bà Đào đến giúp không?
Nhưng, Kiều Lệ Lệ rất nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Mẹ chồng nàng dâu ở chung dễ sinh mâu thuẫn, hơn nữa chắc chắn bà Đào sẽ đưa Tạ Cảnh Uyên cùng dọn đến đó, vậy thì nhà tân hôn không còn là tổ ấm của cô và Tạ Vinh nữa.
“Ngày 1 tháng 5 chúng tôi kết hôn, hai người nhớ đưa Diệu Diệu qua ăn tiệc nhé.” Tạ Vinh chính thức mời vợ chồng Tô Minh An.
Hai vợ chồng đã nghe được nội tình từ con gái nên không mấy kinh ngạc, mỉm cười nói được.
Kiều Lệ Lệ nghe vậy đỏ mặt, đoán rằng là bà Đào nói cho hàng xóm chuyện cô mang thai.
Cô khẽ cắn môi, yếu ớt nhìn Tạ Vinh.
Tạ Vinh để ý nhưng không quan tâm lắm, mọi người quen thân như vậy biết thì làm sao, thời đại nào rồi, chuyện có bầu trước khi cưới không phải chuyện mất mặt.
Anh tiếp tục uống rượu cùng Tô Minh An.
Ăn cơm tối xong, bà Đào mang bánh kem ra, chiếc bánh kem cao mười tấc, bên trên cắm hai cây nến, viết “Chúc Diệu Diệu, Cảnh Uyên sinh nhật vui vẻ”.
Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên đứng trên ghế, cùng nhau thổi nến.
Tô Diệu Diệu thích trò này, nhìn Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên dùng ánh mắt nói cho cô bé biết hai cây nến đều là của em.
Tô Diệu Diệu không khách khí, hít vào, phồng má rồi thổi mạnh.
Ngọn nến tắt, hai sợi khói mảnh bay lên.
Đường Thi Vi hỏi con gái: “Diệu Diệu ước gì đó?”
Tô Diệu Diệu: “Con ước ngày nào cũng có bánh ga-tô để ăn.”
Người lớn bật cười, bà Đào hỏi Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên không muốn nói chuyện.
Bà Đào: “Không nói thì không nói, bà cắt bánh ga-tô nhé.”
Cả hai đứa trẻ đều nhận được một phần nhỏ.
Tô Diệu Diệu ăn ngon miệng, trên ngón tay dính một ít kem, đang định liếm sạch thì nhớ đến lời dạy của Tạ Cảnh Uyên, cô bé đưa bàn tay nho nhỏ cho mẹ.
Đường Thi Vi cười giúp con gái lau sạch sẽ.
Tô Diệu Diệu lại cười với Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên yên lặng dời mắt.
Tạ Vinh ngồi đối diện, thu hết cảnh này vào trong mắt, nhưng lại hiểu theo cách khác.
Anh cảm thấy Tô Diệu Diệu đang khoe với con trai rằng mình có mẹ, con trai rầu rĩ không vui, chắc chắn trong lòng vô cùng ao ước.
Nghĩ đến vợ trước qua đời vì tai nạn xe cộ, Tạ Vinh khó tránh khỏi có vài phần thương cảm.
Nên vừa ăn bánh ngọt xong, anh đi tới ôm Tạ Cảnh Uyên, xoa đầu con trai nói: “Tối nay bố ngủ ở nhà, hai bố con mình cùng ngủ một giường lớn.”
Tràn đầy tình thương của cha, nhưng Tạ Cảnh Uyên lại nói: “Con ngủ một mình.”
Tạ Vinh: …
Bà Đào: “Cảnh Uyên ngủ một mình ở giường trẻ em lâu rồi, ngay cả mẹ cũng không cần.”
Tạ Vinh vẫn hơi xấu hổ.
Tô Minh An: “Diệu Diệu nhà tôi cũng thích ngủ một mình, ôm con bé lên giường lớn nó còn không chịu cơ.”
Tô Diệu Diệu phối hợp gật đầu.
Dáng vẻ thông minh đáng yêu chọc cho Tạ Vinh bật cười.