Suy nghĩ kiếm tiền chỉ chợt lóe lên trong đầu Tô Diệu Diệu, rất nhanh đã bị cô ném sang một bên.
Kì nghỉ hè dài đằng đẵng, Tô Diệu Diệu về thị trấn chơi với ông bà nội nửa tháng, về nhà với bố mẹ hai ngày rồi lại đến Giang Thành thăm ông bà ngoại.
Tô Minh An không yên tâm để con gái ra ngoài một mình nên đã đưa cô đi.
Tô Diệu Diệu rất xinh đẹp, lại chăm ngoan, học giỏi, khuyết điểm duy nhất là thích ngủ nướng, nhưng ở trong mắt người lớn thì ngủ nướng cũng chẳng sao cả, đám trẻ đi học rất vất vả, kì nghỉ hè phải dùng để ngủ!
Dưới sự chiều chuộng của ông bà nội, ông bà ngoại, ngày nào Tô Diệu Diệu cũng được ngủ đến lúc tự tỉnh dậy.
Vì vậy mỗi lần Tạ Cảnh Uyên gọi video đến đều thấy một khuôn mặt thiếu nữ trắng trẻo hồng hào, vô cùng tươi tắn.
“Hôm nay làm gì?”
Tạ Cảnh Uyên hỏi han như thường ngày, cậu gọi cho Tô Diệu Diệu là để đảm bảo cô không làm hại người khác.
Tô Diệu Diệu báo cáo đúng sự thật: “9 giờ sáng thức dậy, anh chị họ đưa em đi chơi cả một ngày, ăn cơm tối, vừa mới về.”
Nói xong, cô ngáp một cái trước camera.
Ban ngày chơi vui vẻ quá, bây giờ cả người mềm nhũn chỉ muốn đi ngủ.
Tạ Cảnh Uyên dời mắt, đợi cô ngậm miệng mới nhàn nhạt nhìn qua: “Bao giờ về?”
Tô Diệu Diệu dụi mắt, nói: “Thứ bảy, chị họ phải đi học Đại học, chị ấy đưa em về nhà trước, ở nhà em một đêm rồi đến Kinh Thị.”
An Thị nằm ngay cạnh Kinh Thị, chỉ mất nửa tiếng đi tàu.
Ngày kia là thứ bảy.
Tạ Cảnh Uyên xác định ngày về của cô, đang định kết thúc video.
Tô Diệu Diệu bỗng nhớ ra, ghé sát vào màn hình nói: “Đạo trưởng, 12 giờ trưa bọn em đến sân bay, bố đang đi công tác bên ngoài, mẹ bận rộn công việc, anh đến sân bay đón em nhé? Ông bà ngoại cho em nhiều đồ ăn ngon lắm, nhưng mà vali nặng quá không kéo được.”
Chị họ đã mang vali của mình rồi, Tô Diệu Diệu không muốn làm phiền chị, nhưng làm phiền Tạ Cảnh Uyên thì không có vấn đề gì, đây đều là việc cậu nên làm.
Tạ Cảnh Uyên trầm mặc vài giây, gật đầu rồi tắt video call.
Tô Diệu Diệu cũng đặt điện thoại lên tủ đầu giường, kéo chăn đi ngủ.
10 giờ rưỡi sáng thứ bảy, Tạ Cảnh Uyên đi ra từ phòng khách, nói với bà Đào đang xem ti-vi: “Cháu đi đây.”
Bà Đào cười híp mắt: “Mau đi đi, con bé Diệu Diệu ra ngoài chơi gần hết kì nghỉ hè, cuối cùng cũng muốn về rồi.”
Bà nhớ Tô Diệu Diệu không hề kém vợ chồng Tô Minh An.
Tạ Cảnh Uyên thay giày thể thao xong, mở cửa ra ngoài.
Bấy giờ, Tô Diệu Diệu và chị họ Đường Yến vẫn đang ở trên máy bay.
Tô Diệu Diệu ngồi gần cửa sổ, dựa vào ghế ngủ rất thoải mái, đột nhiên máy bay rung lắc dữ dội.
Đường Yến căng thẳng nắm chặt tay em họ.
Tô Diệu Diệu bị đánh thức, đợi khi ánh mắt cô tỉnh táo lại thì máy bay đã bay ổn định trở lại.
“Sao vậy?” Tô Diệu Diệu không hiểu gì, hỏi.
Đường Yến buồn cười, nói: “Không sao, em đúng là, đúng là trời có sập cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”
Tô Diệu Diệu nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn một tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.
Cô rất buồn chán, đang định ngủ tiếp thì Đường Yến lấy từ trong balo ra một quyển sách, trên bìa sẫm màu có ghi hai chữ rồng bay phượng múa – < Trấn yêu >.
Nếu đổi thành một tên khác, Tô Diệu Diệu sẽ không quan tâm, nhưng cái tên < Trấn yêu > khiến cô cảm nhận được một luồng sát khí đằng đằng.
Dẫu sao cô cũng là một con yêu.
“Chị, đây là sách gì?” Tô Diệu Diệu tò mò lại gần.
Đường Yến thấy cô có hứng thú thì giới thiệu: “< Trấn yêu > đó, đây là tiểu thuyết nam tần* siêu hot năm ngoái, năm nay đã xuất bản rồi.”
[*] Web tiểu thuyết mạng thường được chia làm hai loại lớn là nam tần (kênh nam) và nữ tần (kênh nữ). Nam tần là tên gọi tắt của kênh nam (nam sinh tần đạo), còn nữ tần là tên gọi tắt của kênh nữ. Vậy nên, nam tần là chỉ những tiểu thuyết mà chủ yếu là con trai đọc, còn nữ tần thì ngược lại.
Tô Diệu Diệu: “Nói về cái gì?”
Đường Yến: “Nói về một đạo sĩ mới bái nhập Đạo Quán, vừa học nghệ vừa theo sư phụ xuống núi bắt yêu, nếu em thích thì đợi chị đọc xong sẽ tặng cho em. Thật ra sách này đã hot gần một năm nay rồi, nhưng lúc trước chị không đọc tiểu thuyết, trong kì nghỉ buồn chán quá nên bạn cùng phòng mới đề cử cho chị, vậy mà siêu hay luôn!”
Tô Diệu Diệu không có cách nào bị sự si mê của chị họ cảm động lây, cô chỉ thấy sợ thôi: “Chuyện trong đó là thật à? Trên thế giới thật sự có yêu quái, còn có đạo sĩ lợi hại như vậy ư?”
Kì nghỉ hè năm ngoái, bà Đào đã đưa cô và Tạ Cảnh Uyên đi du lịch, từng đi ngang qua một Đạo Quán.
Đạo sĩ bên trong trừ biết niệm kinh với một vài bản lĩnh tăng cường sức khỏe đơn giản, thì cũng chẳng khác người thường mấy.
Tô Diệu Diệu lập tức tin lời của Tạ Cảnh Uyên, tin rằng thế giới này không có yêu quái, cũng không có đạo sĩ pháp lực cao cường.
Nhưng ngộ nhỡ có thật thì sao?
Vẻ nghiêm túc, mơ màng của Tô Diệu Diệu chọc Đường Yến bật cười, cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhẵn mịn như quả táo của Tô Diệu Diệu, nói: “Đã lên cấp ba rồi mà em còn ngốc như vậy, trên đời không có yêu cũng không có ma, chỉ là các tác giả tưởng tượng ra thôi. Em đã đọc < Ma thổi đèn > chưa, không thể cho rằng những con ma đó là thật đúng không?”
Tô Diệu Diệu biết < Ma thổi đèn >, Trình Duyệt từng mua một quyển, đọc xong thì gặp ác mộng luôn.
Cuối cùng khi cuốn sách đến tay Tô Diệu Diệu, cô chỉ lật vài trang trong lớp học, còn chưa kịp cảm thụ cái gì đã bị Tạ Cảnh Uyên thu rồi…
Tô Diệu Diệu nhìn trên trang bìa của < Trấn yêu >, tác giả là một lão tên “Huyền Cơ”*.
[*] Huyền cơ: đạo lí huyền diệu (của Đạo gia)
Máy bay bắt đầu hạ cánh.
Đường Yến cất tiểu thuyết đi, gọi em họ còn đang ngủ dậy.
Tô Diệu Diệu vươn vai nhìn ra ngoài cửa sổ, ruộng đồng càng lúc càng gần, sân bay ở ngay phía trước.
“Không biết bé người yêu của em đến chưa.” Đường Yến uống nước, nói đùa.
Tô Diệu Diệu: “Không phải bé người yêu, chị đừng nói linh tinh, anh ấy nghe được sẽ tức giận đấy.”
Đường Yến: “Đã đến đón em rồi mà còn bảo không hẹn hò? Yên tâm, chị sẽ không nói với ai đâu.”
Mọi người xung quanh luôn hiểu lầm quan hệ của cô và Tạ Cảnh Uyên, Tô Diệu Diệu không giải thích được đành im lặng.
Máy bay hạ cánh, Tô Diệu Diệu bật nguồn điện thoại, tin nhắn của Tạ Cảnh Uyên nhảy ra đầu tiên, nói cậu đã đến, đang đứng ở sảnh chờ.
Tô Diệu Diệu trả lời ngắn gọn, đi lấy vali với chị họ trước.
Tô Diệu Diệu không hề nói quá, ông bà ngoại nhét đầy vali của cô không chừa một kẽ hở nào, lúc lấy xuống từ băng chuyền rất tốn sức, kéo đi cũng chẳng hề dễ dàng.
Đường Yến giúp em họ, đổi hành lí cho cô.
Lúc ra đến cửa, Tô Diệu Diệu nhìn xung quanh thấy Tạ Cảnh Uyên, cậu mặc áo ngắn tay màu đen, dáng người cao gầy.
“Kia là Tạ Cảnh Uyên ấy hả? Ôi vãi, đây là hot boy trường học đấy, vậy mà em không nghĩ đến việc lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh.”
Đường Yến cực kì sốc trước giá trị nhan sắc của bạn trai trúc mã học bá trong truyền thuyết nhà em họ mình.
Tô Diệu Diệu lắc đầu, lại vẫy tay với Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên đi về phía cửa ra, khi khoảng cách đủ gần, Tô Diệu Diệu lấy lại chiếc vali nặng từ tay chị họ, rồi giao cho Tạ Cảnh Uyên một cách tự nhiên.
Tạ Cảnh Uyên lặng lẽ nhận lấy.
“Đây là chị họ em.”
Tạ Cảnh Uyên nhìn về phía Đường Yến.
Mặc dù Đường Yến đã là sinh viên Đại học năm hai, nhưng cô không cao hơn Tô Diệu Diệu là bao, ít nhất thì không hề có dáng vẻ của chị lớn khi đứng trước Tạ Cảnh Uyên cao 1m75.
Nguyên nhân chủ yếu là giá trị nhan sắc siêu phàm thoát tục và khí chất lạnh lùng cao ngạo, người lạ chớ tới gần của Tạ Cảnh Uyên, người thường rất khó mà thoải mái được trước mặt cậu.
“Ăn rồi à?”
Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu.
Tô Diệu Diệu: “Chưa, trên máy bay không có gì ăn được cả, bà gọi cho em bảo bọn em đến nhà anh ăn trưa.”
Tạ Cảnh Uyên ừm: “Đi thôi.”
Cậu kéo vali của Tô Diệu Diệu, bước nhanh ra ngoài.
Đường Yến nhẹ nhàng hỏi em họ: “Lúc hai người ở riêng, cậu ấy cũng lạnh lùng như vậy hả?”
Tô Diệu Diệu: “Đúng rồi, đối xử với em càng không khách sáo như đối xử với các chị.”
Đường Yến nhìn em gái có vẻ ngoài ngọt ngào, tính cách lại ngoan ngoãn nhẹ nhàng, thầm nghĩ đến cp ngôn tình kinh điển “Hot boy bá đạo yêu tôi”.
Từ sân bay về tiểu khu Ôn Hinh mất một giờ ngồi taxi.
Trong một giờ đó, Tô Diệu Diệu dựa vào vai chị họ ngủ tiếp, Tạ Cảnh Uyên ngồi bên cạnh tài xế, không hề có ý định trò chuyện.
Nhiệt tình nhất tất nhiên là chú tài xế.
Cuối cùng đã tới tiểu khu Ôn Hinh, kéo vali xuống dưới lầu, lần đầu tiên Tạ Cảnh Uyên thể hiện lòng hiếu khách với Đường Yến — cậu cầm vali của Đường Yến, sau đó mỗi tay xách một vali bước lên tầng ba.
Đường Yến bắt đầu hâm mộ em họ, đừng nói đến học sinh cấp ba, cho dù là sinh viên Đại học cũng chưa chắc đã có năng lực bạn trai như Tạ Cảnh Uyên.
Bà Đào nhiệt tình mời hai chị em vào phòng 302.
Bữa trưa đã làm xong, Tô Diệu Diệu đưa chị họ vào nhà vệ sinh rửa tay, bà Đào cũng bưng đĩa rau xào cuối cùng lên bàn ăn.
Đường Yến ở nhà họ Tạ vẫn hơi mất tự nhiên, lúc về phòng 301, Đường Yến lập tức mở máy hát*: “Diệu Diệu, Tạ Cảnh Uyên là người theo chủ nghĩa ăn chay hả?”
[*] Ý là lúc về nhà Diệu Diệu, Đường Yến mới bật chế độ nhiều chuyện ấy
Tô Diệu Diệu gật đầu.
Đường Yến: “Chị khâm phục cậu ấy quá, chị vẫn muốn giảm béo, nhưng nếu chỉ cho chị ăn rau dưa thì chị không chịu nổi.”
Tô Diệu Diệu: “Giảm béo làm cái gì, ăn thịt ngon biết bao nhiêu, trong thịt còn có các chất dinh dưỡng mà rau không thể cung cấp cho con người.”
Tuy Tạ Cảnh Uyên chỉ ăn chay, nhưng cậu biết tu luyện, hấp thu linh khí còn có ích hơn mấy chất dinh dưỡng gì đó, không ảnh hưởng đến việc dậy thì bình thường nên cậu mới cao như vậy.
Đường Yến thở dài: “Em còn nhỏ, không hiểu đâu.”
Tô Diệu Diệu nhớ đến bà ngoại, đe dọa chị họ: “Nhưng mà không cho chị giảm béo, nếu không em sẽ mách bà ngoại.”
Trong mắt Tô Diệu Diệu, chỉ ăn rau không khác nào cực hình, cô không thể nhìn người thân của mình chịu khổ.
May là Đường Yến chỉ tùy tiện nói thôi, buổi tối Đường Thi Vi đưa hai chị em đi ăn một bữa cơm thịnh soạn, Đường Yến còn ăn ngon miệng hơn cả Tô Diệu Diệu!
Buổi sáng ngày cuối tuần, Đường Yến ngồi tàu cao tốc đến Kinh Thị.
Cô cũng giữ lời hứa để lại quyển < Trấn yêu > cho Tô Diệu Diệu.
Bố mẹ không ở nhà, Tô Diệu Diệu ngủ trưa xong không có gì làm, đành mở tiểu thuyết ra đọc.
Tiểu đạo sĩ trong sách bái nhập Tử Hà Quán, hoàn toàn khác Thanh Hư Quán mà Tô Diệu Diệu mong đợi.
Nhưng mà, các đạo sĩ ở Tử Hà Quán đọc kinh văn, lão đạo sĩ dạy dỗ đám tiểu đạo sĩ, thậm chí đến lời niệm chú lão đạo sĩ đọc lúc bắt yêu cũng giống hệt những gì cô nghe được từ Tạ Cảnh Uyên!
Tô Diệu Diệu cực kì kinh hãi, chưa kịp thay đồ ngủ đã cầm sách, đi dép vào rồi chạy sang phòng 302.
Bà Đào ra mở cửa.
Tô Diệu Diệu quen thuộc cúi người đi vào trong: “Bà ơi, anh đâu ạ?”
“Nó ở trong phòng sách, cháu…”
Tô Diệu Diệu đã chạy vào phòng sách.
Bình thường trong nhà chỉ có Tạ Cảnh Uyên và bà Đào, Tạ Cảnh Uyên vẫn chưa hình thành thói quen khóa trái cửa phòng.
Cửa phòng sách đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Cảnh Uyên nghiêng đầu, thấy Tô Diệu Diệu, ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng đóng máy tính lại.
“Chuyện gì?” Cậu hờ hững hỏi.
Tô Diệu Diệu giơ tiểu thuyết trong tay lên trước mặt cậu: “Đạo trưởng anh xem cái này đi, kinh văn trong này…”
Tạ Cảnh Uyên nhìn bà Đào đang đứng sau lưng cô, thần sắc như thường: “Rất khó hiểu à?”
Tô Diệu Diệu: “Không phải, kinh văn trong đây giống hệt những gì anh nói!”
Tạ Cảnh Uyên: “Tất nhiên, anh là người viết sách.”
Tô Diệu Diệu: …
Bà Đào thấy cuối cùng cháu trai cũng bằng lòng nói bí mật cậu viết tiểu thuyết cho bạn tốt biết, mỉm cười rời đi.