Sáng sớm hôm sau già Lý dựa theo căn dặn của Hạ Tuy, mang ra sân một cái ghế một cái bồ đoàn* (*cái đệm tròn để quỳ), pha trà để sẵn ở đó, lại dọn lên bàn một đĩa thịt luộc nước trong, gà vịt ngỗng mỗi loại một con, lại có mâm ba thứ quả, ba món mặn ba món chay đầy đủ cả.
Để sẵn lư hương, châm sẵn hai ngọn nến hai bên trái phải.
Hạ Tuy mặc đạo bào màu xanh viền trắng, sau lưng có hình âm dương thái cực, không có hình bát quái, bởi vì bát quái không thuộc đạo môn của bọn họ.
Đạo bào này chính là đến tiệm may đặt làm, nói thật, mặc quần áo như vậy, trên đầu lại không có tóc dài, không có trâm gỗ, rất không được tự nhiên.
Nhưng trường hợp như hôm nay, Hạ Tuy vẫn phải mặc.
Lý Hải Sinh cũng có một bộ, nhưng mà phải để sau khi dâng trà bái lạy Tổ sư gia, Hạ Tuy làm sư phụ mới đem đạo bào giao cho cậu.
Bởi vì Hạ Tuy tu hành, bái lạy đều là mặt trời mọc mặt trời lặn, cho nên thời gian làm lễ bái sư cũng định vào lúc mặt trời vừa mới mọc.
Vì buổi lễ này, sáng nay Hạ Tuy đã hủy bỏ bài tập luyện buổi sáng.
Đến giờ lành, Hạ Tuy mặc đạo bào bắt đầu thắp nhang.
Đầu tiên thắp một nén nhang, ngụ ý vạn pháp quy về một mối, sau này Lý Hải Sinh phải bỏ đi những đạo phái khác, chỉ duy độc đi theo Tự nhiên đạo.
Cắm nhang xá một cái, bái lạy thiên đạo.
Đỡ lấy tay áo rộng, Hạ Tuy lại thắp nén nhang thứ hai, ngụ ý âm dương hai giới, sau này hàng yêu trừ ma ở hai giới, mong được chư vị thần linh ở âm dương hai giới quan tâm.
Cắm nhang xá hai cái, bái lạy âm dương hai giới.
Đốt nén nhang thứ ba, bái lạy Tam Thanh Tam bảo Tam tài.
Lần lượt lại thắp bảy nén nhang, bái lạy Bắc đẩu thất tinh thần quân.
Tự nhiên đạo của bọn họ chỉ bái lạy có bao nhiêu đây vị, có vài môn phái phải thắp đến một trăm lẻ tám nén nhang, chính là phải bái lạy Thiên Tinh Đấu Tinh Bắc Đẩu Địa sát khắp nơi.
Bái lạy xong rồi, Hạ Tuy mới dẫn theo Lý Hải Sinh cùng nhau thắp ba nén nhang, miệng tụng khẩu quyết khai sáng của Tự nhiên đạo kinh, bái Tổ sư gia.
Lý Hải Sinh cắm nhang vào lư hương, ba làn khói xanh lượn lờ rồi bay thẳng lên trời, đây chính là Tổ sư gia đã đồng ý.
Lần trước ở trong phòng thắp nhang hỏi ý kiến Tổ sư gia đã không nhịn được bày tỏ thái độ, hôm nay Hạ Tuy cảm thấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lý Hải Sinh lại không biết những điều này, nơm nớp lo sợ rất là khẩn trương nhìn nén nhang mình cắm trong lư hương, xác định khói không bị tán loạn cũng không xuất hiện vấn đề gì, lúc này mới thở phào, quay đầu cười cười với Hạ Tuy.
Hạ Tuy trấn an cười gật gật đầu, vén đạo bào ngồi xuống ghế, già Lý đứng bên cạnh nhanh nhẹn cầm trà đưa tới.
Lý Hải Sinh lần đầu tiên mặc trường bào như vậy, tất nhiên động tác sẽ không được thong dong như Hạ Tuy, vừa quỳ xuống thì đã quỳ luôn lên tay áo.
Đỏ mặt vội vàng giật giật ống tay áo ra ngoài, Lý Hải Sinh vươn tay cầm trà, cung kính hai tay giơ qua đỉnh đầu, biết vâng lời hơi hơi cúi đầu, "Mời sư phụ uống trà.
"
Hạ Tuy nhận trà, uống một ngụm, ngón tay điểm ba lần lên trán Lý Hải Sinh, đầu tiên là ấn ký của Tự nhiên đạo, thứ hai khai mở phần hư không, có thể nạp khí trong thiên địa, hoặc hàng yêu trừ ma, hoặc tu thân tu tâm.
Ba là khai mở thần trí, từ đó khai mở thần phủ, có thể liên hệ với thân thể, bách quỷ không thể quấy nhiễu.
Lý Hải Sinh chỉ cảm thấy ấn đường bị sư phụ tùy ý điểm ba lần, bản thân mình giống như một chiếc chuông nặng nề, mà ngón tay của sư phụ chính là chiếc chùy, điểm nhẹ ba cái giống như đang gõ ba hồi chuông, boong boong boong, từ thân thể đến thần hồn, có một loại biến hóa nói không nên lời.
Lý Hải Sinh đắm chìm trong cảm giác này, sửng sốt một chút, lúc phụ hồi tinh thần vội vàng chắp hai tay lại, cúi người bái lạy ba cái, "Đa tạ sư phụ.
"
Hạ Tuy cầm đạo bào ở trên bàn, đưa cho Lý Hải Sinh, Lý Hải Sinh lại nói một tiếng "Đa tạ sư phụ", Hạ Tuy lúc này mới thở phào, trả lời "Đồ nhi ngoan", lại nói thêm một đoạn lời răn dạy khích lệ Lý Hải Sinh dốc lòng tu đạo không được đi đường ngang ngõ tắt các kiểu.
Năm đó lúc Hạ Tuy còn thiếu niên đã từng chê bai, cảm thấy lễ bái sư của bọn họ đệ tử cần phải gọi sư phụ ba tiếng, sư phụ mới có thể trả lời một tiếng, cũng không biết Tổ sư gia định ra quy củ này có cảm giác thế nào.
Bây giờ đến thời hiện đại, Hạ Tuy rốt cục đã tìm được từ để hình dung chính xác, đó chính là kiêu ngạo.
Vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ chê bai trong đầu, Hạ Tuy lại đứng dậy dắt theo đệ tử mới nhận đến tế bái Tổ sư gia lần thứ hai, mổ bụng gà vịt ngỗng, lấy ra ba loại rau dưa ba màu đã được nhét vào trước đó, lúc này lễ bái sư mới xem như kết thúc.
Tuy rằng toàn bộ
.