Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 37: Cuộc sống bình thường






Hạ Tuy tiếp nhận xong ánh sáng công đức rồi sau đó thuận thế rút ra một sợi ánh sáng công đức để niệm Hướng sinh chú cho những vong hồn đêm nay, tuy rằng trước đó không lâu vừa đánh nhau chết sống, có điều Hạ Tuy dù không mềm lòng nhưng cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

Lúc đánh nhau đã đánh quỷ khí trong người bọn quỷ tà bị tán loạn không thể thành hình tiếp tục hại người, bây giờ thêm vào ánh sáng công đức để siêu độ, mong rằng những hồn phách vừa được thiên lôi tinh lọc đi vào địa phủ cũng có thể được Phán Quan và Diêm Vương xem xét phần nào.

Vong hồn cũng đã hướng sinh, nhà xưởng bỏ hoang khôi phục vẻ vắng lặng hoang sơ như ban đầu, Hạ Đông mang theo hạt gỗ hòe đến tìm Hạ Tuy, "Nó bị thương đã đi vào, anh xem nó bị thương như thế nào đi."

Hạ Đông cũng không hiểu những thứ này, nhưng vẫn rất lo lắng, dù sao lúc ấy mỗi lần chôn một viên gỗ đào, tiểu quỷ kia sẽ bị nóng lên một trận, giống như là đến quá gần ngọn lửa, bị làm bỏng.

Có thể lúc ấy bọn họ bận mau chóng phải hoàn thành nhiệm vụ Hạ Tuy giao cho, đến khi chôn ba viên châu cuối cùng thì làn da trắng nõn bình thường của tiểu quỷ kia cũng biến thành màu xanh đen đáng sợ, khi đó Hạ Đông cũng không cảm thấy tiểu quỷ đáng sợ, ngược lại cảm thấy thương hại và vô cùng bội phục.

Hạ Tuy cầm hạt gỗ hòe xem một hồi, cười cười, "Yên tâm đi, lần này nó coi như là cứu người, đều có công đức ban xuống, bây giờ là lúc đang ngủ say để tu luyện."

Sắc mặt căng thẳng của Hạ Đông cũng dịu đi, thuận miệng nói tới sắp xếp của bọn họ sau khi xong việc.

"Đội trưởng Dương bảo tôi đưa anh về, chúng tôi còn phải dọn dẹp hiện trường, chờ xong việc rồi đội trưởng Dương sẽ tìm anh có việc bàn bạc."


Nơi này quả thật cũng không còn việc của mình, Hạ Tuy ngồi xe của Hạ Đông về ngõ Đông Tam, lúc đến nhà cũng đã gần hai giờ sáng.

Già Lý và Tiểu Hải đã ngủ say, lúc đi cũng không có nói với già Lý mấy giờ mình sẽ về, cửa cũng là Chu Khải tới mở.

Chu Khải nguyên bản còn muốn hỏi một chút tình hình cụ thể, nhưng nhìn Hạ Tuy ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, Hạ Dạ lại ngủ say bất tỉnh, Chu Khải chỉ có thể vội ngược vội xuôi nấu nước tắm cho Hạ Tuy, chờ Hạ Tuy đến nhà tắm công cộng tắm xong, trở về ngã đầu liền ngủ.

Đây là lần thứ hai Hạ Tuy thật sự ngủ, tuy rằng lần tiêu hao tinh thần này đã được ánh sáng công đức bổ sung lại, nhưng bôn ba một ngày hai đêm, cả người vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Sáng ngày thứ hai Hạ Tuy gần bảy giờ mới tỉnh lại, so bình thường đã muộn hơn một giờ, già Lý đang nhẹ chân nhẹ tay nhìn thấy Hạ Tuy tỉnh, cười gọi Hạ Tuy một tiếng, "Trên người có bị thương chỗ nào không? Tôi vừa đi chợ mua con gà thả vườn, hầm canh bồi bổ cho ngài!"

Già Lý đã nghỉ việc ở bệnh viện Phúc Khang, buổi sáng lúc thức dậy phát hiện Hạ Tuy đã về, trái tim lo lắng cả đêm cũng an ổn lại, dỗ cháu trai nhỏ giọng rồi tự mình đón xe buýt đi chợ sáng.

Tiểu Hải ngồi một bên cắn móng tay nhìn Hạ Tuy cười ha ha, nước miếng lại chảy xuống, Hạ Tuy cười, tuy rằng nơi này không phải nhà của hắn, nhưng nơi này có người quan tâm lại có người chờ mình, thật ấm áp.

"Ông lão, một hồn một phách của Tiểu Hải tôi đã biết phương hướng đại khái rồi, một chút nữa thu dọn xong sẽ ra ngoài tìm xem, tìm trước đã rồi sẽ nghĩ cách triệu hồi về."

Lúc trước đã nói chờ ba ngày sau sẽ giúp Tiểu Hải, nhưng tới hôm nay cũng là đã bị kéo dài thêm vài ngày.

Già Lý lại vội vàng xua tay, một bên lau nước miếng cho cháu trai, "Hạ đại sư, có thể gặp gỡ được ngài là phúc khí của tôi với Tiểu Hải, ngài cứ dưỡng thân thể cho tốt, chút thời gian như vậy tôi cũng không vội, tôi bận tâm chuyện này là lo lắng sau khi mình đi rồi Tiểu Hải không thể tự lo cho mình, còn chút thời gian này thì lão đây vẫn có thể chờ được."

Già Lý nói xong, có chút bối rối cười cười, giương mắt nhìn Hạ Tuy, nhìn Hạ Tuy chuẩn bị rời giường, ông đã xoay người dọn bữa sáng ra bàn cơm, "Hạ đại sư, nếu ngài không chê, sau nay cứ xem như nơi này là nhà của ngài, mặc kệ sau này đi tới đâu, lúc nào cũng có thể trở về. Tôi tin rằng sau khi tôi đi rồi, Tiểu Hải nhà chúng tôi cũng sẽ đồng ý như vậy."

Hạ đại sư vừa nhìn đã biết không phải người chung đường với bọn họ, già Lý sợ mình nói vậy thì có vẻ quá nịnh bợ, hoặc là ngược lại tạo thêm gánh nặng cho Hạ Tuy, nhưng không nói, trong lòng già Lý lại băn khoăn.

Nói là ở nhờ nhà bọn họ, nhưng Hạ đại sư cũng có mấy vạn đồng, tuy rằng có cái mệnh gì kia không thể để tiền dưới danh nghĩa của mình, nhưng Hạ đại sư có bản lĩnh như vậy, làm sao lại không có biện pháp khác để giải quyết.

Nói cho cùng vẫn là hai ông cháu nhà bọn họ hưởng lợi ích từ Hạ đại sư, điều này làm cho già Lý rất ngại ngùng.

Hạ Tuy sửng sốt một chút, trầm mặc một lúc, cười nhận lấy bát đũa già Lý đưa, "Ông Lý, sau này ông đừng gọi cháu là Hạ đại sư, nếu ông đã cho cháu xem nơi này là nhà mình, người trong nhà làm gì có xưng hô như vậy."

Già Lý cảm thấy vui mừng, vẫn là nhịn không được, nhếch miệng mỉm cười, lộ ra một cái lỗ răng đã rụng, "Được! Vậy tôi sẽ gọi cậu là A Tuy!"

Ở Hải thành mọi người đều có thói quen gọi người ta là "A x", còn ở quê của già Lý thì gọi là "Tiểu x", giống như cháu trai tên Lý Hải Sinh lại gọi là Tiểu Hải, nhưng Hạ Tuy là người địa phương, gọi như vậy càng có vẻ thân thiết.


Nhưng trùng hợp thế nào, làm Hạ Tuy nhớ tới lúc trước mình còn chưa chính thức xuất gia sư phụ lão ngoan đồng cũng thích gọi hắn như vậy, vậy mà còn rất không đứng đắn kéo dài từ "A" này, cứ như đang hát tuồng vậy.

Mặc dù sau này Hạ Tuy đã có đạo hiệu, ông lão này vẫn thích gọi hắn như vậy, Hạ Tuy cũng không chấp nhất với lão ngoan đồng này, chỉ bảo người bên ngoài gọi hắn là "Huyền Nhất đạo trưởng".

Con người thật là một sinh vật kì lạ, xưng hô thay đổi, giống như cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, Hạ Tuy rõ ràng cảm giác được già Lý đối xử với mình càng thân thiết tự nhiên hơn, buổi sáng lúc hầm gà còn thuận tiện bảo hắn giúp làm vài việc, phải biết rằng lúc trước già Lý chỉ hận không thể lập bàn thờ rồi mang Hạ Tuy lên đó để đốt nhang cúng bái.

Tuy rằng già Lý vẫn luôn bảo Hạ Tuy nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng buổi chiều Hạ Tuy vẫn tranh thủ thời gian ra ngoài, đêm hôm trước đã lập đàn hỏi thần, một hồn một phách của Tiểu Hải là ở Danh sơn của Hải thành, Hạ Tuy xem bản đồ Hải thành, Danh sơn là một ngọn núi, một ngọn núi của người giàu, khu biệt thự của những người giàu có ở Hải thành đều ở đây.

Buổi sáng Hạ Tuy lại phát hiện trên điện thoại lại có thêm vài tin nhắn chưa đọc và vài cuộc gọi nhỡ, trên đó có ghi hai cuộc là "Nhà cũ Hạ gia", Hạ Phong một cuộc, Liễu Y Y ba cuộc, trong WeChat thì rất nhiều, trừ bỏ những tin quảng cáo còn lại đều là của Liễu Y Y.

May mắn sau khi chuyển thế Hạ Tuy cũng không giao tiếp với quá nhiều người, số người liên hệ trên mạng xã hội và trong danh bạ cũng không vượt quá hai mươi người, hơn phân nửa đều là lưu để đó chứ không liên lạc bao giờ, bằng không Hạ Tuy cứ như vậy bỏ bê điện thoại di động, lâu lâu xem lại không phải chỉ có một ít tin nhắn như vậy rồi.

Hạ Tuy không trả lời, thậm chí cũng không thèm mở ra đọc, vẫn là con quỷ Chu Khải kia nhìn không được mới đi qua, lần lượt bấm mở những thông báo chưa đọc, sau đó lại giúp Hạ Tuy cài đặt thông báo.

"Nếu không muốn xem, vậy cứ hủy thông báo, bằng không nhìn như vậy khó chịu lắm!"

Hạ Tuy ngược lại không thấy khó chịu, là do Chu Khải bị bệnh nghiện mạng cấp độ nặng mới cảm thấy khó chịu.

Buổi chiều lúc ra ngoài Chu Khải nghe nói Hạ Tuy muốn đi Danh sơn, vội vàng ném máy vi tính đòi Hạ Tuy cùng nhau ra ngoài, có Chu Khải, Hạ Tuy vốn không chuẩn bị mang theo di động lại bị con quỷ nước không thể rời xa mạng này ép buộc phải bỏ điện thoại vào túi vải, để tùy thời tùy lúc phát wifi cho con quỷ nước này xài.

"Lão Đại, tiểu thuyết em viết đã được đăng lên Tấn Giang, độc giả ở đây rất dễ thương, anh đọc phản hồi mọi người nhắn cho em nè! Thêm vài ngày nữa khẳng định là có thể kí hợp đồng, chờ đến lúc kiếm được tiền rồi em có thể trả tiền mạng cho hai người chúng ta luôn!"

Hạ Tuy thấy xe buýt đã đến, không để ý tới Chu Khải đang lẩm bẩm, gấp ô lại bước lên xe, bỏ một đồng tiền xu vào thùng đựng tiền.

Chu Khải nghênh ngang đi lậu vé đã từ chiếc ô bay lên xe trước, tiếp tục cùng Lão Đại trình bày nhiệm vụ vinh quang kiếm tiền nuôi gia đình của mình.

"Lúc mới bắt đầu chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng tốc độ tay của em rất nhanh, chỉ cần thu phí theo bảng giá, dựa vào số lượng từ cố gắng kiếm vài ngàn đồng một tháng vẫn có thể được..."

Nói là ô che nắng, kỳ thật chính là một chiếc ô bình thường trong nhà già Lý, Chu Khải cứ mãi ở trong hạt gỗ hòe cũng chán, bắt Hạ Tuy lúc ra cửa mang theo ô, như vậy hắn có thể trốn dưới cái ô theo Hạ Tuy ra ngoài.

Trên tiền đề không vi phạm nguyên tắc thì Hạ Tuy tính tình vẫn rất tốt, Chu Khải nói nhiều chuyện linh tinh như vậy Hạ Tuy cũng không có mất kiên nhẫn, điều này cũng làm Chu Khải vô cùng cảm động.

Người trong nhà biết chuyện nhà mình, Chu Khải cũng biết tật xấu này của mình, thậm chí bởi vì làm quỷ nước vài năm cô đơn chỉ có thể nói chuyện với tôm cá, tật xấu này so với lúc còn sống lại càng nghiêm trọng hơn. Chu Khải không phải là một người kiên quyết, biết mình có tật xấu cần sửa đổi, nhưng cũng không sửa được.


"Ô anh xem nè, chuyện sấm sét ở thành Tây tối hôm qua thì ra là chuyện ma quỷ ở xưởng bỏ hoang! Anh nói có phải Thiên lôi Điện mẫu trên trời đang truy sát yêu ma quỷ quái?"

"Ồ, anh còn cảm thấy là có đạo hữu muốn độ kiếp nữa đó! Cũng không biết có thành công phi thăng hay không, thật muốn đi xem."

"Oa hai người còn dám đi! Hai người xem đi, tôi vào dạo trong một diễn đàn bí mật đọc trộm tin tức, nói là bên kia đã bị cảnh sát phong tỏa, bởi vì bên trong phát hiện một lượng hài cốt rất lớn!"

Bên cạnh có ba người nam nữ trẻ tuổi thì thầm nói nhỏ, những người khác nghe thấy được sôi nổi tiến lên đến gần, có thể thấy mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú với sự việc ở thành Tây hôm qua.

Nói đến cũng phải, tối hôm qua tuy rằng trời không sáng trăng, nhưng cũng không đến mức có sấm sét, lại cố tình có đám mây đen bất thường tập trung sấm sét lại một chỗ, những người ở khu vực lân cận còn nhìn thấy những cột sấm sét to đến dọa người, còn là màu tím nữa.

Có nhà nuôi thú cưng, những con vật lúc đó đều sợ tới mức mọp sát xuống đất kêu rên, vừa nhìn đã biết bị hoảng sợ không nhẹ, làm người ta nghĩ tới hai chữ “Thiên uy”.

Chu Khải vốn còn đang vô cùng khí phách phấn chấn nói sau khi mình trở thành đại thần sẽ mua nhà mua xe cho Lão đại, nháy mắt đã bị hấp dẫn lực chú ý, Hạ Tuy cảm giác hai tai được yên tĩnh, quay đầu vừa nhẹ nhàng sờ sờ vào viên gỗ hòe Hạ Dạ đang ngủ say bên trong, vừa nhìn dòng xe cộ đi đường ngoài cửa sổ.

Chẳng sợ dòng xe cộ tạo ra khói đen ô nhiễm còn thỉnh thoảng bấm còi ồn ào, người đi đường cũng hoặc là lo lắng hoặc là vội vàng hoặc là lạnh nhạt, tóm lại là muôn hình vạn trạng, tràn ngập không khí an bình của cuộc sống hàng ngày.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên đạo: nếu cảm nhận được cuộc sống bình thường rất an bình, vậy ngươi có thể đừng đuổi theo ta nữa được không?

Đạo trưởng: sao có thể được, những thứ đó không thuộc về tôi, tôi chỉ là quần chúng 【 phiền muộn thở dài

Thiên đạo:... ok hiểu rồi 【 tay ra dấu ok