Sự việc liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, cho dù nam nữ chính trong đoàn làm phim có nổi tiếng đến đâu thì cũng bằng tốc độ nhanh nhất chạy qua, Hạ Tuy và đạo diễn Mao, Tề Huy đã ở bên kia chờ, Hạ Đông và Tiểu Uông phụ trách đối chiếu danh sách.
Mặt khác Hạ Đông cũng đã báo cáo với bên Tổng cục, dù sao đoàn làm phim của đạo diễn Mão đã xảy ra án mạng, sư phụ quay phim được kết luận là tử vong ngoài ý muốn, còn dây cáp bị đứt và nhà trúc bị sập do đường cắt quá sắt nên kết luận là hành vi con người gây ra, cho nên tại nơi đó đã bắt đầu lập án điều tra.
Văn phòng hiện giờ bởi vì đạo diễn Mão và Tề Huy nhờ vả vấn đề cá nhân, cho nên phải báo cáo với Tổng cục, miễn cho xảy ra xung đột gì trong quá trình làm việc.
Căn biệt thự của Hạ Phong tặng rất rộng rãi, để mọi người tập hợp ở sân cỏ phía sau, trong biệt thự vẫn luôn có người dọn dẹp định kì, cho nên mặc dù lần đầu tiên Hạ Tuy đến đây nhưng trong ngoài đều rất sạch sẽ gọn gàng.
Vì có nhiều người đến nên cũng không thể câu nệ quá nhiều, Tiểu Uông gọi điện thoại tìm người dùng xe hàng tạm thời giao tới một lô ghế nhựa, sau khi đối chiếu danh sách của đoàn làm phim thì để đối phương tự động tìm vị trí ngồi xuống.
Cách cư xử không có phân biệt này làm những người trong đoàn phim có chút không quen, một vài minh tinh tự cao tự đại tính tình không tốt lại không muốn ngồi.
May mắn vài vị phó đạo diễn đã sớm chạy tới, vừa vặn lúc này giúp đỡ phối hợp trấn an, cuối cùng cũng xếp chỗ được cho mọi người.
Hạ Tuy yên lặng đứng bên cạnh, một tay đút vào túi quần đi qua đi lại, đôi mắt cẩn thận quan sát từng người một, đạo diễn Mao và nhà làm phim mập mạp một trái một phải đi theo bên người Hạ Tuy.
Những người trong đoàn phim tuy rằng bị Hạ Tuy nhìn đến không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ quay mặt đi mà không nói gì, thứ nhất bởi vì Hạ Tuy vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường, thứ hai chủ yếu là vì tuy rằng Hạ Tuy nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm thần bí, căn bản không giống say mê sắc đẹp của bọn họ mà muốn làm này làm kia.
Cũng có người nhận ra Hạ Tuy chính là Hạ nhị thiếu, gần đây còn xảy ra scandal với Giang tổng của giải trí Húc Dương, lần trước còn ôm một đứa trẻ hơn một tuổi nữa.
Đáng tiếc scandal vẫn có, nhưng Hạ nhị thiếu thì lại khiên tốn đến độ coi như không tồn tại, chỉ có vài nghệ sĩ của Húc Dương biết được hình như Hạ nhị thiếu và Giang tổng quả thật có gì đó.
Dù sao lần trước tổng công ty Húc Dương tổ chức tiệc tối, Hạ nhị thiếu còn làm bạn nam của Giang tổng, đi cùng Giang tổng hơn nửa buổi tiệc.
Nhưng mà không biết vì sao đạo diễn Mao và nhà làm phim căng thẳng như thế mà lại đứng bên cạnh Hạ nhị thiếu, Mao đạo không phải đã thông báo với bọn họ chuyện này có biện pháp giải quyết hay sao? Chính là Hạ nhị thiếu?
Trong lòng mọi người vẫn luôn nghi vấn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhỏ giọng nói với người đại diện hay trợ lí của mình vài câu, nếu thật sự có thể giải quyết, mặc kệ là ai, bọn họ đều vô cùng cảm kích, có ai không yêu quý cái mạng nhỏ của mình đâu chứ?
"Hạ trưởng phòng, ngài xem! ?"
Nhà làm phim có chút nóng vội, lấy khăn tay căng thẳng lau mặt, kỳ thật đi theo Hạ trưởng phòng thì không cảm thấy nóng, mồ hôi cũng không có, chỉ là do tâm lý tác động thôi.
Vừa rồi trong điện thoại Mao đạo cũng đã nói qua tình huống của Hạ trưởng phòng và Văn phòng hỗ trợ xã hội cho nhà làm phim rõ, hai người coi như quen biết đã lâu, Mao đạo làm người thế nào nhà làm phim cũng hiểu, chắc chắn sẽ không gạt người.
Mao đạo có nói phương pháp này là do ông ta dựa vào quan hệ với Tề gia mới tìm được, thậm chí nói nếu chỗ này mà không có hi vọng thì bọn họ có thể nằm chờ chết được rồi.
Cách nói này khiến nhà làm phim khi đối mặt với Hạ Tuy lại càng căng thẳng hơn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Tuy, chỉ sợ trên mặt đối phương lộ ra vẻ “bất đắc dĩ”, miệng nói ra lời “Xin lỗi” này kia các kiểu, giống như bản thân mình là bị cáo chờ nghe bị phán tử hình hay là vô tội được phóng thích vậy đó.
Hạ Tuy đảo mắt nhìn nhìn Hạ Dạ, lại nhìn thoáng qua người kia, để Hạ Dạ ẩn thân đi qua cẩn thận xem xét một chút.
Tạm thời những người đã đến đây đều giống như đạo diễn Mao vậy, khí của bản thân đều bị thâm nhiễm, trong đám người có một thanh niên trẻ tuổi có vẻ tình huống bị thâm nhiễm là nghiêm trọng nhất.
Hạ Tuy nghe thấy câu hỏi của nhà làm phim, cau mày mím môi, nhà làm phim nhìn thấy đầu ngón tay lại run rẩy bắt đầu lôi khăn tay ra lau trán.
"Chuyện này không chỉ đơn giản là chuyện của một cá nhân, trên người các vị đều có uế khí, lát nữa tôi sẽ thanh tẩy cho các vị, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mao đạo, thôn nhỏ trong núi kia có người dân cư trú không? Lúc trước ông chọn nơi đó là có nguyên nhân đặc biệt gì hay không?"
Nhà làm phim nghe thấy Hạ Tuy nói vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt mập mạp lộ ra nụ cười đầu tiên, có rất nhiều người quan hệ không tệ với nhà làm phim cũng cảm thấy có chút an ủi, biết chắc là tình hình cũng khả quan, nếu không thì nhà làm phim không thể cười được.
Đạo diễn Mao nghiêm túc nghĩ nghĩ, khẽ chau mày, "Nơi đó có người dân cứ trú, nhưng không nhiều lắm, đại đa số đều đến thành phố làm công, có điều bọn họ quả thật không xảy ra chuyện gì cả.
"
Trầm ngâm một chút, đạo diễn Mao lại tiếp tục nói, "Lúc trước chọn nơi đó là bởi vì ở đó có một ngôi miếu cổ, ngôi miếu đó tôi tìm thấy trên mạng, rất phù hợp với bối cảnh bộ phim của chúng tôi, nếu như có sẵn một ngôi miếu cổ đương nhiên càng tốt, như vậy vừa chân thật lại có cảm giác lịch sử lắng đọng lại.
Hơn nữa chỗ đó địa hình địa thế cũng tốt, cho nên mới chọn nơi đó.
"
Hạ Tuy gật đầu tỏ vẻ đã biết, thấy Hạ Dạ đã từ bên người thanh niên trẻ tuổi kia quay lại, Hạ Tuy liếc nhìn Hạ Dạ, không nói gì, tiếp tục chờ những người còn lại đến đủ.
Hạ Đông đã đối chiếu danh sách còn vài người chưa tới.
Gần đó có một phó đạo diễn râu quai nón đi đến một bên nhỏ giọng nhận điện thoại, gương mặt phơi nắng đen thui thất thời trắng bệch, miễn cưỡng bình tĩnh nói mấy câu, sau đó phó đạo diễn vội vàng đi tới, “Mao đạo, trong nhà diễn viên nữ số 2 Điền Băng Tuyết vừa rồi xảy ra sự cố cháy nổ nhà bếp nghiêm trọng, căn nhà cũng bị cháy hơn phân nữa, may mắn lúc ấy bên này chúng ta đang gọi điện cho cô ấy, cô ấy tạm thời từ nhà bếp ra ngoài nghe điện thoại mới tránh được một kiếp, bây giờ đang cho lời khai ở đồn cảnh sát.
”
Vừa rồi là người đại diện của Điền Băng Tuyết gọi tới, tuy giọng nói vẫn còn bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra có bao nhiêu sợ hãi trong đó.
Đạo diễn Mao nghe xong cũng thót tim, nghĩ đến nếu bọn họ tìm Hạ trưởng phòng trễ một chút, hoặc là Hạ trưởng phòng dặn bọn họ thông báo cho mọi người chậm một chút, chẳng phải hôm nay diễn viên nữ số 2 liền xong đời rồi?
Nhà làm phim vừa mới hơi thả lỏng một chút nghe vậy cũng không lau mặt, trực tiếp bị dọa tới chân cũng run rẩy, đạo diễn Mao vội vẫy tay gọi hai người đến đỡ nhà làm phim ngồi xuống, bản thân mình đến hỏi phó đạo diễn, “Cậu có nói với cô ấy chưa, bảo bọn họ trực tiếp đến đây, nhanh một chút!”
Phó đạo vội nói mình đã dặn bọn họ, người đại diện cũng nhanh chóng xử lý sự việc bên kia, bản thân quyết định tự mình mang Điền Băng Tuyết đến đây.
Đạo diễn Mao đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, cô ấy gặp chuyện như vậy, trên đường tới đây có thể hay không?"
Lời còn chưa nói hết, những ý tứ đã rõ ràng, phó đạo diễn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Tuy ngẫm nghĩ, "Tôi cho người đi đón bọn họ, nói cho tôi bảng số xe, các người gọi điện thoại cho đối phương, nếu trong xe đột nhiên có cảm giác lạnh thì người đến đón bọn họ đã đến, nếu nghe được tiếng người nói chuyện nhưng không nhìn thấy người thì cũng đừng kinh hoảng, chỉ cần nghe theo là được.
"
Hạ Tuy nghe phó đạo diễn tra xét tin tức, một lát sau thì báo lại biển số xe của người đại diện của Điền Băng Tuyết, xoay người vào nhà một chuyến, tìm Hạ Dạ dặn dò chuyện này.
.
Chu Khải và Ô huynh đều ở lại Văn phòng hỗ trợ xã hội, Tiểu Hắc vẫn còn ở địa phủ sửa cầu chưa về, bây giờ chỉ còn Hạ Dạ có thể làm chuyện này.
May mắn bây giờ tu vi của Hạ Dạ tiến bộ không ít, dù là ban ngày cũng có thể đi ra ngoài, lúc cần thiết còn có thể trực tiếp lên tiếng giao tiếp cùng đối phương.
Nếu nữ diễn viên số 2 này đã từng xảy ra sự cố một lần, vậy thì uế khí trên người khẳng định vô cùng nghiêm trọng, nói không chừng trên đường đến đây sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trên quốc lộ, chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra nhiều lắm.
Đạo diễn Mao và phó đạo diễn Râu quai nón kia liếc nhìn nhau, trong mắt đôi phương đều nhìn thấy được vẻ kinh hoảng, sau đó đồng loạt nuốt ngụm nước miếng.
Nhìn không thấy? Đột nhiên trở nên lạnh? Đó chính là thứ gì? Thật sự là "Người" đi đón nữ diễn viên số 2 của bọn họ?
Đội hình diễn viên của đoàn phim rất xịn xò, dù sao ai cũng biết đây là bộ phim cuối cùng của đạo diễn Mao, ông ấy cũng cố ý chọn đề tài này để giành giải thưởng, nam nữ diễn viên chính là ảnh đế ảnh hậu trẻ tuổi lại có kỹ thuật diễn là lưu lượng hàng đầu, những diễn viên phụ cũng là những người có tên tuổi.
Ảnh đế là một người hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất chính chắn, ảnh hậu vừa hay chính là người của công ty Húc Dương, xem như là sư muội đồng môn của Tiêu ảnh hậu, nhìn thấy Hạ Tuy tạm thời đã bớt bận rộn, lại vừa đi tới phía trước, nữ chính Tư Nhụy cười đứng lên, chủ động chào hỏi Hạ Tuy, “Hạ trưởng phòng, không nghĩ tới cuối cùng người tiếp nhận vụ này chính là ngài, như vậy tôi cũng yên tâm.
”
Nói là yên tâm, kỳ thật cũng ngầm có ý thăm dò, muốn nhìn xem Hạ Tuy thật sự có thể giúp bọn họ thoát khỏi vận rủi tử vong hay không.
Có điều Tư Nhụy nói lời này cũng có chút căn cứ, lúc trước Tiêu ảnh hậu và Triệu Manh Manh trong công ty xảy ra chuyện, nghe nói cũng là chuyện bất thường, cuối cùng chính là nhờ vị Hạ trưởng phòng này ra tay giải quyết.
Trí nhớ của Hạ Tuy không tệ, huống chi Tư Nhụy còn là nhóm cây rụng tiền số 4 số 5 trong miệng Giang Húc, Hạ Tuy muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Nhìn thấy Tư Nhụy, Hạ Tuy liền nhịn không được nhớ tới cách nói “nhóm cây rụng tiền số 4” trong miệng Giang Húc, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười, thái độ cũng ôn hòa hơn bình thường gật đầu với đối phương, thậm chí còn trấn an một câu, “Yên tâm đi.
”
Tư Nhụy được sủng mà kinh, vừa rồi nhìn thấy thái độ của Hạ Tuy đối với đạo diễn Mao và nhà làm phim, quả thực thái độ của Hạ Tuy đối với cô ta có thể nói là thân thiết.
Nếu không có Giang tổng, Tư Nhụy đã cho rằng là do sắc đẹp của mình lay động đối phương, đương nhiên giả thiết này không tồn tại, đối phương chắc bởi vì cô ta là nghệ sĩ của công ty Húc Dương nên mới đối xử ôn hòa như vậy?
Ảnh đế Canh Nhất Phi ngồi cạnh Tư Nhụy thuận thế đứng lên cười cười với Hạ Tuy, “Thì ra là người quen của A Nhụy? Vậy thì tốt rồi, xin chào tôi là Canh Nhất Phi.
”
Lúc chào hỏi cũng không nói ra danh hiệu của mình, thái độ có vẻ rất thành khẩn
Hạ Tuy vươn tay bắt tay với đối phương, Canh Nhất Phi thấy Hạ Tuy có thái độ như vậy, trong lòng thầm thở phào, có hơi ngượng ngùng trực tiếp mở miệng hỏi, “Tuy rằng có thể hỏi như vậy rất đường đột, nhưng xin hỏi Hạ trưởng phòng có thể tiết lộ một chút chuyện này thật ra là xảy ra chuyện gì, trước mắt có phải đã có biện pháp giải quyết rồi hay không?”
Quan trọng chính là câu cuối cùng.
Những người ngồi gần đó nhất thời cũng yên tĩnh trở lại, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Hạ Tuy.
Tư Nhụy cảm thấy lời nói của Canh Nhất Phi có chút không đúng, cười cười chuẩn bị lên tiếng hòa giải, Hạ Tuy lại không có chút gì phật ý gật đầu, “Trên cơ thể mọi người dính uế khí, một lát nữa thanh tẩy cho mọi người xong là sẽ không còn vấn đề gì, còn những chuyện khác, mọi người không nên biết nhiều quá.
”
Hạ Tuy nhìn Canh Nhất Phi một chút, rồi quay đầu hướng Tư Nhụy hơi cười cười gật đầu, sau đó xoay người vào trong nhà chuẩn bị những đồ vật lát nữa cần dùng đến.
Tư Nhụy xoay người nhìn mọi người nghe được câu trả lời khẳng định nên cuối cùng cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, lại quay đầu nhìn thấy Canh Nhất Phi rõ ràng có lời muốn nói với cô ta, Tư Nhụy làm như không có việc gì cười cười với đối phương, “Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.
”
Một quý cô muốn đi toilet, làm quý ông đương nhiên không thể giữ người lại nói chuyện được, Canh Nhất Phi lịch sự cười gật đầu, ngồi trở lại vị trí của mình, đã có được đáp án mong muốn, Canh Nhất Phi cũng không còn khẽ nhíu mày căng thẳng nữa.
Lại đợi hơn nửa tiếng, những người có nơi ở cách xa Ngô Đồng Đông Uyển nhất cũng đã có mặt, nữ diễn viên số 2 Điền Băng Tuyết và người đại diện của cô ta lúc này sắc mặt trắng bệch dìu đỡ lẫn nhau miễn cưỡng đến nơi.
Hạ Đông đối chiếu danh sách, xác nhận không có người vắng mặt, lúc này mới cầm danh sách đi vào nhà báo cáo với Hạ Tuy.
"Bên Tổng cục đã phái người lại đây giúp đỡ, hẳn là một lát nữa sẽ đến.
"
Bên này Hạ Đông vừa mới dứt lời, đội trưởng Dương đã dẫn theo vài người đến đây, hôm nay Tề Huy lại đây bằng thân phận người thường, nhìn thấy đội trưởng Dương thì cười bước đến chào hỏi, cũng không làm chậm trễ bọn họ tìm hiểu tình huống ở hiện trưởng và hỏi ý kiến những manh mối trước mắt.
Đã rất quen thuộc vì đội trưởng Dương đến phối hợp làm việc, tuy Hạ Tuy chưa nói là vô cùng vui mừng, nhưng tâm trạng cũng không tệ, dù sao cũng hiểu biết lẫn nhau lại có giao tình, trong lúc làm việc sẽ càng thuận tiện hơn.
Trong phòng Hạ Tuy đang thảo luận với đội trưởng Dương về khả năng bên thôn nhỏ trong núi kia có vấn đề, bên ngoài Điền Băng Tuyết và người đại diện của cô ta cũng bị mọi người vây quanh, hỏi han xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Việc này cũng không phải bí mật gì, nói không chừng lát nữa lên mạng là có thể nhìn thấy tin tức, có điều sự việc xảy ra trên đường tới đây thì không thể nói, bởi vì có rất nhiều chỗ không thể nói rõ được.
Người đại diện của Điền Băng Tuyết cố gắng để bản thân trấn tĩnh, vừa an ủi Điền Băng Tuyết đang khóc lóc không ngừng, vừa kể lại chuyện phòng bếp trong biệt thự của Điền Băng Tuyết xảy ra cháy nổ.
"A? Phòng bếp cũng có thể phát nổ nhiều lần? Nhưng mà đâu có sử dụng bình ga đâu.
"
"Vừa rồi Hạ trưởng phòng không phải đã nói rồi sao, trên cơ thể chúng ta dính uế khí, vận rủi sẽ xảy ra, còn có chỗ để cho cậu phân tích tính logic hay sao?"
Lời này cũng không sai, mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, có người hoài nghi Hạ trưởng phòng thật sự có thể thanh tẩy uế khí cho bọn họ hay không, cũng có người lo lắng uế khí không thể thanh lí sạch sẽ được lại có vận rủi đến tìm mình thì biết làm thế nào, tóm lại lòng người hoảng sợ nôn nóng bất an, vốn dĩ đám người ngồi yên tĩnh trên bãi cỏ lại trở nên nhao nhao ồn ào.
"Băng Tuyết, em ở một mình được không? Bây giờ chị phải vào tìm Hạ trưởng phòng nói chuyện vừa rồi, nếu vị bảo vệ chúng ta là Hạ trưởng phòng phái tới, vậy những sự việc sau đó hẳn là cũng có cách xử lí sạch sẽ.
"
Điền Băng Tuyết cố gắng khống chế cảm xúc, cảm nhận một chút, nhỏ giọng suy tính, "Chị Kim, nó có phải không còn ở đây nữa?"
Chị Kim cũng cảm nhận một chút, chần chờ gật đầu, "Chắc là vậy, vừa rồi hình như lúc chúng ta bước vào cửa lớn biệt thự là nó đã không ở đây nữa, chắc là đã về bên cạnh Hạ trưởng phòng.
"
Điền Băng Tuyết lau nước mắt, buông bàn tay đang túm chặt hai tay chị Kim ra, “Chị đi đi, em không sao, nếu cả hai chúng ta cùng đi sẽ bị nghi ngờ, vừa rồi em thấy chị Tư không có ở đây, trợ lý của chị ấy lại ở kế bên, chắc chị ấy đã đến rồi, chị hãy nói là đi tìm chị Tư, những người ở ngoài em sẽ tìm cách ứng phó.
”
Dù sao quan hệ của cô ta và Tư Nhụy trong đoàn phim cũng không tệ, mọi người cũng đều biết, lúc này để người đại diện đi tìm Tư Nhụy cũng rất bình thường.
Nghĩ nghĩ, Điền Băng Tuyết lại kéo chị Kim sắp đứng dậy nói, "Nếu có thể hãy thử hỏi Hạ trưởng phòng, vị kia tới đón chúng ta, chúng ta có thể đưa cho nó một chút gì báo đáp hay không, nếu không có nó, chúng ta! "
Điền Băng Tuyết và chị Kim không hẹn mà cùng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trên đường đến đây, nào là xe trợt bánh, rồi mấy lần xém chút nữa xe đâm vào lan can, thậm chí trong xe còn bốc khói, trên đường còn có người nói với bọn họ, nói xe của bọn họ sắp nổ rồi.
Nhưng mà giọng nói kia lại bảo bọn họ tiếp tục chạy không được dừng lại, nếu không hai người đã bị dọa sụp đổ trực tiếp dừng ở trên đường.
Ngẫm lại đủ loại sự việc đã xảy ra, nói không chừng vừa xuống xe sẽ xảy ra vài sự cố ngoài ý muốn, rất có thể sẽ lấy mạng của bọn họ luôn.
Hai người nhất tề rùng mình một cái, chị Kim gật đầu đồng ý, "Quả thật, mặc kệ nó là cái gì, nó đã cứu chúng ta những mấy lần, chúng ta phải biết tri ân báo đáp, thật lòng xem nó như ân nhân cứu mạng của chúng ta.
"
Điền Băng Tuyết nhếch môi cười gật gật đầu, chị Kim vui mừng nhìn nghệ sĩ nhà mình, tuy rằng tính cách có hơi mềm yếu một chút, nhưng tam quan đoan chính cũng đủ rồi.
Huống chi Điền Băng Tuyết cũng rất cố gắng, kỹ thuật diễn không tốt nhưng bình thường không gây chuyện thị phi, sở thích duy nhất chính là nấu ăn, lúc nghỉ ở nhà cô ta cũng không cần lo lắng Điền Băng Tuyết sẽ gây ra chuyện gì, một chút cũng không cần cô ta bận tâm.
Chị Kim đứng lên rời khỏi, quả nhiên có người đến hỏi, chị Kim cười nói mình muốn tìm Tư Nhụy, Băng Tuyết muốn hỏi xem Tư Nhụy có xảy ra chuyện gì hay không.
Chị Kim trực tiếp vào tới gần ban công tiến vào phòng ở trong cửa sổ sát đất, ở bên trong nhìn thấy Tiểu Uông đang canh giữ trước một căn phòng, biết đối phương người của Văn phòng, chị Kim cũng không giấu diếm, trực tiếp nói vừa rồi trên đường tới đã xảy ra một chút việc, có chút vấn đề cần phải xử lý nên muốn hỏi ý kiến Hạ trưởng phòng.
Ai biết Tiểu Uông nghe xong cũng không có mang chị Kim đi tìm Hạ Tuy, không cần hỏi nhiều đã biết những lo lắng của chị Kim, trực tiếp đi đến góc xa xa gọi điện thoại.
"Từ đường Ngô Đông đến đường Ngô Đồng có video theo dõi cần phải xử lí, biển số xe là XS12654, chung quanh hẳn là có người nhìn thấy chiếc xe, chú ý camera nhật trình trên xe của những người đó….
Đúng rồi, xử lí thế nào mọi người nhìn rồi làm, đừng để lộ tin tức ra ngoài là được! "
Tiểu Uông cúp điện thoại, quay trở về gật đầu với chị Kim, "Đã giải quyết, xin yên tâm.
"
Chị Kim mỉm cười nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài, thoạt nhìn bình tĩnh, trong lòng cũng đã khơi dậy sóng to gió lớn, đến việc hỏi người bảo vệ bọn họ là ai cũng quên mất.
Mãi đến lúc Điền Băng Tuyết nhỏ giọng hỏi thì chị Kim mới nhớ tới, đồng thời phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ Văn phòng hỗ trợ xã hội này chắc chắn là một bộ môn bí mật nào đó, nhìn cái tên không có gì đặc biệt, nhưng chỉ một người vệ sĩ thôi mà gọi vài cuộc điện thoại đã giải quyết được vấn đề như vậy rồi.
Hơn nữa nhìn ý tứ của đối phương, giống như việc này chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới, căn bản không đáng để báo cáo với lãnh đạo của bọn họ.
Tuy rằng bởi vì ở khoảng cách xa nên chị Kim không nghe thấy nội dung cụ thể của cuộc điện thoại, nhưng người ta đã nói giải quyết xong không cần lo lắng, không có khả năng chỉ là nói đùa với cô ta đúng không?
Tư Nhụy từ toilet ra thì nhìn thấy Điền Băng Tuyết đã đến, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, vừa lúc Tư Nhụy cũng không muốn về ngồi cạnh Canh Nhất Phi, thuận thế xách túi đi tới.
Nếu người đã đến đủ, Hạ Tuy chuẩn bị tốt một vài thứ, bảo Hạ Đông, đội trưởng Dương, Tiểu Uông và Tiểu Lệ giúp đỡ, Hạ Tuy tự mình đi ra ngoài sân cỏ tìm phương hướng, xác định một vị trí rồi bảo người đào hố, sau đó mấy người đội trưởng Dương đem đồ vật cầm trong tay bỏ vào theo thứ tự.
Tư Nhụy nhìn động tác của mấy người Hạ Tuy, mơ hồ có thể đoán được là để thanh tẩy uế khí cho bọn họ, nhất thời xung quanh yên tĩnh, mọi người không hiểu sao đều trở nên căng thẳng, ánh mắt không hẹn đều cùng dồn về phía bóng dáng thong dong của Hạ Tuy.
Tác giả có lời muốn nói: ngủ ngon.