“Khụ... Sư huynh, tiểu ni cô đối diện sao cứ luôn trừng mắt nhìn ta?” Ta cố ý chuyển đề tài, tìm kẻ chết thay phá vỡ không khí "ái muội" này.
Thanh Dạ buồn bực nhìn qua bờ bên kia, thấy tiểu ni cô lập tức hiểu rõ, cười nói: “Nàng trừng muội là tất nhiên...”
“Cái gì? Trừng muội vậy cũng là tất nhiên?” Chẳng lẽ ta trời sinh thiếu ngược?
“Nàng mới xuất gia năm rồi, trước đó có đến Thanh Vận Quan nhưng sư phụ không thu nhận nàng, cuối cùng mới vào Thủy Vân Am.”
“Vì sao sư phụ không nhận nàng?” Ta buồn bực hỏi.
Xét tính tình Thanh Vận, càng nhiều nha hoàn hầu hạ hắn càng tốt, lẽ nào thịt béo dâng tới miệng còn đưa tận tay đối thủ.
“Sư phụ chỉ nói không có duyên phận thầy trò với nàng, còn nguyên nhân khác ta cũng không biết.”
Ta nhìn Thanh Dạ phá lệ tươi cươi "hàm súc" lập tức biết chuyện này nhất định có ẩn tình!
“Sư huynh, huynh cũng biết, huynh là người thân duy nhất của muội ở đây... Muội thật sự không ngờ ngay cả huynh cũng gạt muội... Ôi chao...” Dứt lời, mặt mày sầu bi nhìn về dòng nước chảy róc rách, uyển chuyển thở dài một tiếng.
“Sư muội, ta nói cho muội cũng được...” Giọng nói bất đắc dĩ của Thanh Dạ vang lên bên tai vang, kèm theo một chút sủng nịch say lòng người.
Ta nhanh chóng chuyển mắt lại, mặt mày hớn hở nhìn Thanh Dạ, sầu thương vừa rồi như cầu vồng thoắt ẩn hiện phía chân trời. Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì sáng, chỉ mới mấy ngày ngây người cùng Thanh Vận, ta đã học được năm sáu phần của cái phong thái dối trá này rồi.
Cuối cùng theo lời Thanh Dạ kể, ta đã biết được sự thật tại sao năm đó Thanh Vận thu nhận Đường Thất tiền nhiệm...
Khi đó Thanh Vận Quan vừa dựng lên, Thanh Dạ mới tới Thanh Vận Quan, Thanh Vận đánh giá Thanh Dạ sơ sơ liền thu nhận. Hai nam tử sống chung mà không có nữ tử chiếu cố thật sự không tiện, chuyện tắm giặt tùy tiện cũng có thể bỏ qua nhưng thức ăn mỗi ngày đều dựa bánh bao, vằn thắn mua trên trấn. Ăn một hai bữa không sao nhưng liên tục ăn một tháng, Thanh Vận với Thanh Dạ thật sự không chịu nổi. Đúng lúc này, Đường Thất tiền nhiệm một mình xông vào Thanh Vận Quan.
Thanh Vận sau khi nghe xong tuyên ngôn bái sư hoa lệ của Đường Thất tiền nhiệm chỉ hỏi một câu: “Biết nấu cơm không?”
Đường Thất tiền nhiệm đắc ý đáp lại đúng một chữ: “Biết!”
Vì thế, chuyện Thanh Vận Quan thu nhận nữ đệ tử duy nhất ra đời.
Gặp đúng người đúng lúc cũng chính là duyên phận thầy trò trong miệng Thanh Vận.
Nếu hiện tại ta có bạc, chắc chắn rời Thanh Vận Quan không chút do dự! Mỗi ngày ngoại trừ chuyện nấu cơm giặt giũ thì là châm trà bưng nước cho khách, trở thành nha hoàn chân chính.
Nhưng giờ đây ta chỉ có thể tự an ủi mình, kham khổ qua ngày, xem như tu tâm dưỡng tính.
“Thất nhi, rót một ly trà cho Lý cô nương...” Bên tai truyền đến giọng sai bảo nhẹ nhàng của Thanh Vận.
“Dạ.” Đây là Lý cô nương, đó là Lâm cô nương, Thanh Vận đều nhớ rõ ràng.
Ta ngoan ngoãn rót một chén nước đưa tới tận tay Lý cô nương trong truyền thuyết, khuôn mặt tươi cười chào hỏi thêm một câu: “Lý cô nương, mời dùng.”
Sau đó ta lùi về góc nhỏ của mình ngồi đợi lần triệu hồi thứ N sắp tới nữa của Thanh Vận.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, ta cũng nắm đại khái tình hình hiện tại. Kỳ thật khách lui tới Thủy Vân Am mỗi ngày đều là phụ nữ đã thành thân quá năm mươi, đều là người đứng đắn thành tâm hướng phật. Trái lại khách của Thanh Vận Quan đều là cô nương trẻ tuổi, oanh oanh yến yến, dáng vẻ xinh tươi, đơn thuần đến đây chỉ để tiếp cận Thanh Vận và Thanh Dạ.
Theo lý thuyết, khách hàng mục tiêu của Thanh Vận Quan với Thủy Vân Am hoàn toàn khác biệt nên hai nhà thật sự không nên đối lập nhau như thế, cũng không hiểu vì sao Thanh Vận Quan cứ đấu đá với Thủy Vân Am.
Ta liếc nhìn cái người vô cùng xuất trần thoát tục đang được đám oanh yến vây quanh, bĩu môi khinh thường, sau đó quay sang nhìn Thanh Dạ vẫn luôn tươi cười ôn nhu, thanh nhã với cảnh xuân tươi đẹp trước mắt mà không khỏi thầm ai oán, để tay lên ngực tự hỏi đây có thật là đạo quán chứ không phải kỹ viện nam chuyên bán sắc sao?
May mắn nữ tử ở đây còn chịu ràng buộc của nữ giới và tam tòng tứ đức, chỉ có thể đứng một bên trò chuyện vài câu, không dám nhào vào lòng nam nhân như sói đói. Nếu ở hiện đại, e rằng Thanh Dạ đã sớm bị lột sạch quần áo.
Thanh Dạ sư huynh của ta, nếu có thể, mỗi đêm ta sẽ cải trang, thay ánh trăng tiêu diệt cái đám xinh đẹp bên cạnh huynh cho bằng hết.
Ở đây nhiều ngày, ta dần dần bắt chước thói xấu của Thanh Vận, lén dấu giếm một hai quan tiền từ hai mươi quan tiền chợ đáng thương kia làm của riêng. Nghe Thanh Dạ kể ta biết Đường Thất tiền nhiệm cũng không phải tay vừa nhưng đã nhiều phen lục lọi khắp phòng của Đường Thất cũng không moi ra được nửa đồng.
Càng kiếm không được càng có vẻ khả nghi, nhất định đã giấu ở đâu đó. Đêm nào ta cũng cố gắng tìm kiếm, nếu tìm được của riêng đủ nhiều, ta sẽ lập tức rời Thanh Vận Quan một mình lưu lạc cùng trời cuối đất.
Nếu Thanh Dạ nguyện ý, chúng ta sẽ là một đôi thần điêu hiệp lữ, tiếu ngạo giang hồ, leo núi ngắm biển, đi đến sông cạn đá mòn, mong ước đó thật mỹ mãn nhưng...
Thôi!!
Ảo tưởng tạm ngưng, lãng mạn cũng dựa trên cơ sở kinh tế nhất định, ta tìm được ‘đống’ tiền của Đường Thất tiền nhiệm để lại rồi mới tính tiếp.
Thật vất vả chờ Thanh Dạ thoát khỏi đám xuân sắc kia, ta lập tức xông đến, kéo tay hắn lén lút trốn ra hậu viện, lấy ra hai quả trứng gà luộc còn nóng hôi hổi trong tay áo ra, dâng lên như dâng của quý.
Hôm nay lúc ta nấu cơm bố thí len lén luộc thêm hai quả trứng, chờ lát nữa ăn chung với Thanh Dạ.
Lúc đầu Thanh Dạ còn từ chối nhưng qua một hồi khuyên giải vô cùng cảm động của ta, cuối cùng đành phải nể mặt thịnh tình, không thể chối từ, ta thích nhất là nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ lại sủng nịch của hắn. Thanh Vận lúc nào cũng độc chiếm thức ăn, ta với Thanh Dạ lén hắn ăn vụng trứng gà cũng không sao.
Cảm giác có bí mật chung với Thanh Dạ bảo thủ rất tốt, điều làm ta đắc ý hơn là ăn vụng sau lưng Thanh Vận.
Cảm giác ngươi một cái ta một cái, tình cảm sư huynh muội vô cùng tốt đẹp.
Vừa bóc hết vỏ, trứng gà trắng nõn đã lộ ra, ta thèm nhỏ dãi đang tính cắn một miếng.
“Dạ Nhi, Thất nhi, tiền điện đầy việc, các ngươi ở đây làm gì?” Một giọng nói từ tốn, hòa nhã ngoài ý muốn cất lên.
Hơi thở nhẹ nhàng đầy khiêu khích khiến lưng ta thoáng chốc theo bản năng cứng ngắc.
Thanh Vận từ sau lưng vòng ra trước mặt, buồn bực nhìn ta: “A! Hôm nay có làm điểm tâm? Vì sao không có phần của vi sư?”
Ta có thể nói căn bản là không có phần của ngươi không!!!
“Sư phụ, kỳ thật phần đồ nhi đang cầm trong tay là của người, đồ nhi thấy người bận rộn nên tính lột sạch rồi mới đưa cho người.”
Ta cố ngăn nước mắt, nén đau thương đưa trứng gà tới trước mặt Thanh Vận, ta mất hết chí khí thế này còn không phải vì sợ Thanh Vận bất mãn, cắt giảm tiền chợ đó sao.
Thanh Vận nhận trứng, cười giả dối, nói: “Thất nhi thật biết săn sóc, vi sư thật có phúc...”
Ta hai mắt đẫm lệ nhìn Thanh Vận, đau lòng khó tả, cố tươi cười: “Tạ sư phụ khích lệ.”
Thanh Vận cười nhẹ, cầm trứng gà của ta, xoay người đi về phía tiền điện, đi được một nửa bỗng quay người lại, quả trứng trong tay chỉ còn sót lại một nửa.
“Thất nhi, nếu lần sau có làm nữa thì nấu với nước đường đi, ngọt một chút cho mới mẻ...”
Có ăn đã quý, còn dám kén chọn!!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám mở miệng nói vậy, ta chỉ có thể cung kính: “Dạ.”
Thanh Vận lúc này mới vừa lòng xoay người đi, ta đau đớn nhìn bàn tay trống rỗng thủ, chớp mắt lại thấy một quả trứng còn nguyên vẹn đặt trong tay. Ta kinh ngạc ngẩng đầu thấy Thanh Dạ cười dịu dàng với ta.
“Sư muội, muội ăn đi.”
“Sư huynh, không cần...” Ta từ chối.
Ngươi tốt với ta như vậy, ta làm sao chịu nổi...
“Sư huynh không thích ăn trứng gà, ngươi ăn đi...” Thanh Dạ cười nói.
Mấy ngày trước sao ta không nghe nói ngươi không thích ăn trứng gà?
Vì thế ta với Thanh Dạ nhường qua nhường lại, giá trị một quả trứng đột nhiên tăng lên vô hạn. Cuối cùng ta nghĩ nhường nhịn như vậy cũng không phải cách bèn bẻ đôi mỗi người một nửa. So với việc mỗi người một cái thì hai người cùng ăn một quả ngọt ngào hơn nhiều.
Từ đó về sau, cặp mắt Thanh Vận hệt như rađa, chỉ cần ta với Thanh Dạ đứng chung một chỗ, hắn sẽ nghĩ cách xáp lại gần khiến ta cũng không dám ăn vụng với Thanh Dạ nữa, chuyện trứng gà đã là một bằng chứng sống.
Chuyện nghỉ ngơi của người xưa luôn căn cứ theo mặt trời, hễ mặt trời lặn là đi ngủ. Dậy sớm không sao nhưng bảo ta ngủ sớm thật sự khó khăn.
Mỗi đêm, sau khi chờ Thanh Vận và Thanh Dạ đi ngủ, ta đều ra ngoài đạo quán đi dạo, thông thường sẽ ngồi bên dòng suối một hồi rồi đi loanh quanh đâu đó, sau đó lại theo đường cũ quay về.
Ta muốn trở lại thế giới hiện đại, ta nhớ gia đình, bạn bè nhưng không biết kể cùng ai. Khóc sướt mướt thì quá quá yếu đuối nhưng nếu không thể phát tiết, ta thật không biết làm sao loại bỏ cảm giác khủng hoảng này.
Khi ở một mình thì không cần ngụy trang, nếu bờ sông không trụi lủi bằng phẳng như vậy, chắc ta sẽ ra tay vặt sạch trong lúc rối rắm, hoảng loạn.
Nếu mấy tảng đá kia không cách ta quá xa, nhất định ta sẽ xem nó là Thanh Vận ta đang hận tận xương tủy, quăng hết ra giữa sông cho hả giận.
Đã gần đến giờ Tỵ, sau khi ta ra sức vặt sạch một cành lá sum xuê của một cây cổ thụ cách đó không xa để xả hận mới cảm thấy mỹ mãn theo đường cũ về lại Thanh Vận Quan. Mới vừa đến chỗ gần Thanh Vận Quan, ta bắt gặp một bóng dáng mơ hồ đứng bên suối, nhất thời hoảng sợ, suýt nữa tưởng quỷ đội mồ sống dậy.
Sau đó mới phát hiện người đó là Thanh Vận, một mình đứng bên suối, nước hồ trong vắt không gợn sóng, ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ lên bóng dáng cao lớn, võ vàng kia càng làm nổi bật vẻ ngoài cô tịch và thê lương.
Thanh Vận một mình thất thần, mãi tới khi ta đến sau lưng hắn, hắn vẫn chưa phát hiện.
“Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?” Ta lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Thanh Vận kinh dị quay đầu qua, nét đau thương trong mắt không kịp che giấu, còn có cả... hận ý...
Sự trầm trọng trong mắt, dưới ánh sao càng có vẻ bi thương.
“Sư phụ, người...” Ta kinh ngạc nhìn Thanh Vận, có lẽ bộ dáng đạo mạo của Thanh Vận thật sự đáng ghét nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô đơn này của hắn, ta lại không đành lòng.
Thanh Vận đứng cạnh bờ suối, đối diện lại là Thủy Vân Am. Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ... Hắn đấu đá với Thủy Vân Am là vì yêu thương một tiểu ni cô nào đó ở Thủy Vân Am!