“Sư phụ, lần này không phải do đồ nhi chủ động!” Ta trừng mắt phản bác.
Thanh Dạ sư huynh đang đứng cạnh, nếu Thanh Vận nói vậy khiến sư huynh hiểu lầm ta là loại bay bướm thì đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất.
“Vậy chẳng lẽ vi sư nói oan cho ngươi?” Thanh Vận nhíu mày.
“Sư phụ, là ta chủ động, không liên quan đến sư tỷ.” Đoạn Tang Mặc thay ta giải thích.
“A? Vậy hai ngươi là lưỡng tình tương duyệt?” Ánh mắt Thanh Vận nhìn ta với Đoạn Tang Mặc vô cùng sắc bén, hỏi ngược lại.
“Sư phụ, người nghĩ nhiều quá...” Cơ mặt ta không thể ngừng run rẩy. Nếu Thanh Vận đến thời hiện đại, hoàn toàn có thể làm biên kịch.
“Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ ôm nhau, sau đó thì sao? Củi khô lửa cháy, mây mưa thất thường, đợi đến lúc đơm hoa kết trái, chứng cớ vô cùng xác thực sao? Vi sư nói vậy mới không oan uổng!” Thanh Vận bước tới gần ta và Đoạn Tang Mặc, nhìn chúng ta chằm chằm.
“Đồ nhi với sư đệ này không phải là tình yêu trai gái mà là tình cảm chị em thân như ruột thịt! Sư đệ thương tâm nên người làm sư tỷ có trách nhiệm an ủi! Chẳng lẽ lúc ta thương tâm thì sư phụ hờ hững, gạt ta qua một bên sao!”
“Tình cảm chị em thân như ruột thịt nên lén hẹn đêm khuya ôm ấp? Thất nhi! Người tu đạo phải tịnh tâm tu thân dưỡng đức, hiểu thấu mọi nhân duyên trần thế. Không giống ngươi cả ngày mong đợi tình yêu đôi lứa!” Thanh Vận vạn phần băng giá nhìn ta mà nói.
“Sư phụ, ta với sư tỷ không phải giống như người nghĩ!” Đoạn Tang Mặc đau đầu giải thích.
Ta âm thầm khinh bỉ, hắn lại bắt đầu lải nhải mớ đạo lý lớn lao, thật chịu không nổi mà.
Ta kéo kéo Đoạn Tang Mặc ám chỉ hắn đừng nói nữa, sau đó tỏ vẻ thấu đáo tường tận, trả lời Thanh Vận: “Sư phụ dạy rất đúng... Đồ nhi nhất định ghi nhớ!”
Thanh Vận nghe xong mới không xáp lại nữa, phe phẩy phấ trần, ra chiều thấm thía nói: “Biết sai mà sửa thì vẫn là đồ nhi ngoan của sư phụ.” Cuối cùng còn rất vui mừng vỗ vỗ vai ta.
“...” Tổ sư trên cao, Thanh Vận không phải là Kim Thiền Tử chuyển thế đó chứ?
Nếu theo cụm từ ‘đơm hoa kết trái’ mà Thanh Vận nói ta và Đoạn Tang Mặc, chắc chắn ám chỉ chuyện bầu bì tương lai của hai chúng ta..
Nhờ quan hệ với Đoạn Tang Mặc, ta từ một nữ đệ tử không có tiếng tăm gì trong đạo quán trở thành nhân vật tâm điểm trong mọi chuyện bàn tán xôn xao của bà con cô bác khắp Bình Ngư Trấn.
Nay danh tiếng của ta đã vượt qua cả Thiết Hương Phù cao số và cả sát thủ nữ tử Đoạn Tang Mặc, trở thành người nổi tiếng nhất Bình Ngư Trấn. Câu chuyện hấp dẫn nhất trấn giờ đây đều là nói về ta, cứ đến lúc đó thì quán trà luôn kín chỗ.
Có tổng cộng ba phiên bản, bao gồm:
Phiên bản số một: Đoạn nhị công tử Đoạn Tang Mặc trời sinh sát khí nhưng đối với nữ đạo trưởng Đường Thất trong Thanh Vận Quan vừa gặp đã yêu Đường Thất từ lâu cũng đã chất chứa tình cảm với Đoạn nhị công tử. Hai người tình chàng ý thiếp, tình yêu nhất thời như sét đánh giữa trời quang, khó thể ngăn chặn. Nhưng sát khí của Đoạn nhị công tử khiến hai kẻ yêu nhau không thể sống chung.
Lúc này, Thanh Vận đạo trưởng của Thanh Vận Quan đạo hạnh cao thâm không đành lòng chứng kiến hai người yêu nhau khổ sở chia lìa, thi triển pháp lực lấy một nửa tuổi thọ của Đoạn nhị công tử chuyển cho Đường Thất giúp hai người có thể bên nhau.
Nhưng phiên bản quá đáng này chỉ là bản bình thường nhất.
Phiên bản số hai: Đoạn nhị công tử Đoạn Tang Mặc vốn là một trong bát tiên trên trời - Lữ Động Tân, vì làm vỡ chén ngọc lưu ly của vương mẫu nên bị đầy xuống trần gian mang theo sát kiếp. Mà Hà tiên cô không chấp nhận hàng năm chỉ có thể chờ đến mồng bảy tháng bảy mới gặp được Lữ Động Tân nên lén xuống trần gian hóa thân thành tiểu đạo cô Đường Thất trong Thanh Vận Quan.
Nhưng Lữ Động Tân mạng kim còn Hà tiên cô mạng thổ, hai mạng tương hợp trong càn khôn bát quái nên tiểu đạo cô Đường Thất đã hóa giải được sát khí của Đoạn nhị công tử.
Đây là Lữ Động Tân, Hà tiên cô chứ không phải câu chuyện trùng phùng của Ngưu Lang Chức Nữ sao?
Phiên bản số ba: Tiểu đạo cô Đường Thất trong Thanh Vận Quan vốn là thất công chúa được vương mẫu nương nương sủng ái nhất, lén xuống thế gian nảy sinh tình cảm với người phàm, Ngọc đế biết được rất tức giận, thi triển pháp lực lên người phàm kia khiến hắn đời đời kiếp kiếp mang sát khí không thể thân cận với nữ tử. Sau lại nhốt thất công chúa trong Lôi Phong Tháp hạ lệnh diện bích sám hối, thất công chúa không đành lòng nhìn nam nhân mình yêu cô tịch đời đời kiếp kiếp, vì thế khóc sụp Lôi Phong Tháp. Tình nguyện bỏ kiếp tiên, bị đày xuống gian để chung sống trọn đời bên người kia.
Mà người phàm đó đúng là kiếp trước của Đoạn nhị công tử Đoạn Tang Mặc.
Đây là bản kỳ quái nhất!
Thất tiên nữ, Bạch Tố Trinh còn ngại không đủ, dám lôi thêm sự tích Khương nữ khóc sụp Lôi Phong Tháp!
Ta thật muốn đập đầu chết trước mặt tổ sư!
Ba phiên bản biến hóa khôn lường như ma quỷ nhưng khiến ta mưa gió hỗn độn nhất là Đoạn Tang Mặc.
“Sư tỷ, ngươi thật là thất công chúa của Ngọc đế sao?” Gương mặt anh tuấn của Đoạn Tang chân thành nhìn ta hỏi.
“...”
Sư đệ, sư tỷ đã đủ mưa gió hỗn độn rồi, ngươi có nhất thiết châm dầu vào lửa vậy không!
Ta bắt đầu hoài nghi trong gối thêu hoa của mình có giấu đạo bùa nào không.
Ngay cả Đoạn Tang Mặc cũng hỏi vậy thì nói gì tới đám nông phụ và đám oanh yến kia. Các nàng nghĩ ta là Hà tiên cô hay thất tiên nữ nên lớn gan chạy tới Thanh Vận Quan vây xem, cực kỳ tàn ác.
“Thì ra thất công chúa chẳng qua cũng chỉ có thế này...” Người đẹp Giáp thì thào lẩm bẩm nhưng tiếng nói này cũng đủ rơi vào tai ta.
“...”
Vị tiểu thư này xin đừng trông mặt mà bắt hình dong. Còn có, mời ngươi lấy gương tự soi lại mình rồi hãy đến bình luận bần đạo! Bần đạo không ngại mình đẹp hơn bản mặt rỗ gồ ghề của ngươi nhiều lắm đâu!
“Thất công chúa khóc sụp Lôi Phong Tháp chắc không tốn ít nước mắt, trách không được làn da khô ráp như vậy.” Thôn phụ Ất thổn thức không thôi.
“...”
Thím hai này, bần đạo da thịt mịn màng lại mềm mại, hồng nhuận lại sáng bóng, mỗi ngày dùng nước sạch rửa mặt, ngài nhìn chỗ nào mà nói nó khô ráp?
“Sao Hà tiên cô không cầm hoa sen trong tay?” Thôn phụ Bính buồn bực lầm bầm lầu bầu.
“...”
Bà lão này, giờ đã là cuối thu, ngài nói bần đạo đi đâu kiếm hoa sen để thỏa mãn ảo tưởng của ngài đây?
Huống hồ ngài vẫn chưa trả phí vây xem cho bần đạo!
Ông trời ơi!!
Cuối cùng ta được xem là ví dụ chân thật nhất cho câu nói ‘người sợ nổi danh heo sợ mập’ vô cùng bi ai.
Về phần tại sao ta ra nông nỗi này đều do tên đầu sỏ Đoạn Tang Mặc trong khi hắn sống quá dễ chịu. Chỉ mỗi mình ta lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi cao xanh.
Vốn dĩ ta còn rắp tâm sai bảo sư đệ nhưng Đoạn Tang Mặc nói sao cũng là công tử lắm tiền, chuyện gì cũng có gia đinh làm cho, đâu thể bắt hắn động thủ! Vì thế nấu cơm có thể thiêu rụi nhà bếp, quét rác có thể khiến tro bụi đầy trời, rửa mười cái chén có thể chỉ còn hai cái bẩn kinh người!
Trình độ làm việc nhà này của hắn khiến ta nổi trận lôi đình. Vậy cũng chưa đáng nói, ngay cả đạo bào của hắn ta cũng phải giặt giùm. Ta không phải tìm sư đệ hầu hạ mà tìm về một đại thiếu gia.
Việc duy nhất Đoạn Tang Mặc làm được, chỉ có bưng trà rót nước, ít nhất còn không làm vỡ chén.
Nhưng không ngờ Đoạn Tang Mặc từ nhỏ đã không tiếp xúc với nữ tử nào khác ngoài mẫu thân của mình lại vô cùng thân thiết với ta. Trừ lúc ngủ và đi nhà xí, cơ hồ một tấc cũng không rời ta, lẽo đẽo sau ta như cái đuôi, ngay cả đi chợ cũng đi theo.
Thanh Vận thấy Đoạn Tang Mặc ở lại đạo quán cũng không thể tiếp khách, đi rồi hương khói còn vượng hơn nên để mặc cho hắn đi.
Nếu Đoạn Tang Mặc trốn vào Thanh Vận Quan, thì hôn lễ của hắn với Thiết Hương Phùng vào ngày mười lăm ngày đương nhiên không thành. Ngày mười lăm đó, Thiết Hương Phù đến Thanh Vận Quan, váy dài vẫn loang lổ như trước, trong tay cầm theo hai con gà và hai thanh đao.
Nàng thấy Đoạn Tang Mặc không nói gì, quy củ quỳ xuống nói chuyện.
“Đạo trưởng, đạo bùa nguyền rủa ngài cho quả nhiên linh nghiệm vô cùng, Hương Phù xin tạ ơn cứu mạng.” Nói xong dập đầu ba cái trước Thanh Vận.
Hương Phù cô nương, đó là làm phép chứ không phải nguyền rủa!
Đoạn Tang Mặc đứng cạnh ta vẻ mặt hơi cứng ngắc, e rằng đã bị dáng vẻ lôi thôi của Thiết Hương Phù dọa rồi.
“Thí chủ không cần đa lễ.” Thanh Vận tiến lên đỡ Thiết Hương Phù dậy.
“Đạo trưởng, đây là hai con gà mái, còn có hai thanh đao!” Thiết Hương Phù nói xong dâng hai thanh đao lên.
“Là cha ta bảo ta mang đến tạ ơn đạo trưởng! Nhà của ta rèn sắt, cũng không có gì đáng giá, nếu sau này đạo trưởng cần thêm đao hoặc bất cứ món nào trong tiệm rèn của chúng ta thì xin đừng khách khí!” Nói xong cầm hai thanh đao hào sảng vung vài phát trước mặt Thanh Vận.
Thanh Vận bất giác lui về sau hai bước, cố nặn ra một nụ cười thật tươi, nói: “Bần đạo xin nhận tâm ý của thí chủ.” Nói xong thật cẩn thận lách mình nhận hai thanh đao trong tay Thiết Hương Phù, sau đó mới vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.
“Thất nhi, đem đao và gà vào bếp đi.” Thanh Vận sai ta.
“Dạ.” Ta tiếp nhận hai thanh đao từ tay Thanh Vận, đưa sang cho Đoạn Tang Mặc, căn dặn: “Sư đệ, đem đao và gà vào bếp đi.”
Đoạn Tang Mặc nhận đồ từ tay ta, bất đắc dĩ nói: “Dạ.” Nói xong xách gà với đao đi về phía nhà bếp.
Ta vui mừng nhìn theo bóng dáng Đoạn Tang Mặc, kỳ thật sư đệ này cũng không phải không xài được, vẫn có thể sai hắn làm mấy việc lặt vặt.
Mọi việc đều đúng như tính toán ban đầu của Thanh Vận, chuyến viếng thăm trước của Thiết Hương Phù đã giúp nàng gặp dữ hóa lành nhờ đạo bùa của Thanh Vận, thanh danh của hắn ở Bình Ngư Trấn lại càng vang dội, thăng cấp lên thành Thanh Vận chân nhân.
Đám phụ nhân cùng oanh yến nhất thời dường như không còn sợ Đoạn Tang Mặc nữa, tuy không dám nói chuyện nhưng đã dám lại gần. Nhưng gần đây chuyện khiến ta ngạc nhiên nhất là bỗng dưng có người nhờ ta bốc quẻ.
“Cái gì? Thí chủ chắc chắn đó là bần đạo?” Ta mở to hai mắt nhìn lão phụ nhân trước mặt. Ngươi có chắc là mắt ngươi vẫn chưa mờ nhìn nhầm ta thành Thanh Vận hoặc Thanh Dạ?
“Đúng vậy, không biết tiên cô có thể bốc một quẻ xem lão thân khi nào mới có thể ôm cháu đích tôn không?” Lão phụ nhân nhìn ta lặp lại một lần nữa.
Nghe xong hai chữ ‘tiên cô’, ta mới tin người bà lão gọi thật là ta, thì ra bà lão đã nghe phiên bản số hai.
Ta làm sao mà bốc quẻ gì chứ!
“Thí chủ mời đợi một chút, bần đạo cần sư phụ xin chỉ dẫn.” Nói xong vội vàng quay sang cầu cứu Thanh Vận đang bị đám oanh yến vây quanh, ta nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng kêu: “Sư phụ, sư phụ!”
“Ân tiểu thư người đây là bị ngạc quỷ ám..” Thanh Vận nhẹ giọng với vị phấn hồng trước mặt, hoa hoa lệ lệ không nhìn ta.
“Sư phụ! Sư phụ!” Ta không buông tha Thanh Vận, giờ là lúc cần cứu mạng, hắn còn ở đây nói chuyện tào lao với đám ong bướm.
Thanh Vận gian trá liếc ta nhưng vẫn không thèm để ý, lấy một đạo bùa trong tay áo đưa cho Ân tiểu thư kia, nói tiếp: “Ân tiểu thư, người chỉ cần đặt đạo bùa này bên gối lúc đi ngủ, lập tức không còn thấy ác mộng, giải trừ mọi điềm xấu.”
“Sư phụ!” Nếu hắn còn dám làm ngơ với Hà tiên cô ta đây thì ta lập tức khiến đám oanh yến xung quanh không thể sinh nở!
“Chuyện gì?” Thanh Vận thấp giọng hỏi nhưng chưa quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười xuất trần thoát tục với đám oanh yến trước mặt.
“Có một thí chủ nhờ ta bói toán giúp nàng!”
“Cái gì?” Lúc này Thanh Vận mới dời toàn bộ chú ý sang ta, kinh ngạc hỏi.
“Có một thí chủ nhờ ta bói toán giúp nàng, hỏi ta khi nào mới có thể ẵm bồng cháu đích tôn!” Đây cũng không phải đoán điềm tốt xấu bình thường mà hỏi ta chính xác năm nào có thể ẵm cháu, không phải nhảm nhí lắm sao? Ta cũng không phải Hà tiên cô hoặc thất tiên nữ!
Thanh Vận nghe xong lập tức quay sang cười nói với đám oanh yến: “Bần đạo có việc phải xử lý, các thí chủ xin chờ một lát.” Dứt lời lôi ta vào nội điện đóng cửa lại.