Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 98




Liễu Vũ đeo balo mà Trương Tịch Nhan đưa cho cô đứng ở ven đường, trong lòng đau đớn máu tươi đầm đìa vì mất tiền. Cô nói: "Tịch Nhan bảo bảo, em cảm thấy chúng ta có thể giãy giụa một chút, đến Dân Tông Hiệp tìm Ngô lão để ông ta đứng giữa hòa giải, ít nhiều gì vẫn có thể giữ lại được chút tài sản a."

Trương Tịch Nhan đáp: "Nhưng em đâu còn là người làm ăn nữa, chuyện này cũng không phải là chuyện về tiền bạc."

Liễu Vũ quả thực muốn khóc: "Này như thế nào lại không phải là chuyện tiền bạc chứ. Này đó đều là tiền a."

Trương Tịch Nhan dừng bước chân, xoay người nhìn Liễu Vũ, hỏi: "Muốn tiền hay là muốn mạng?"

Liễu Vũ hít hít cái mũi, kiên định trả lời: "Muốn tiền." Thiệt là đau lòng quá đi.

Trương Tịch Nhan lại hỏi: "Muốn tôi hay vẫn là muốn tiền?"

Liễu Vũ nghẹn hai giây, đầy mặt bi thương nói: "Con nít mới phải làm lựa chọn, người trưởng thành lấy cả hai."

Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ một cái thật sâu: "Nếu Ngô Phượng Khởi có thể khống chế được đám người bộ lạc Ứng Long kia, thì đã không qua loa kết án như vậy. Em tìm Ngô Phượng Khởi còn không bằng tìm tôi."

Liễu Vũ ngay lập tức ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan, nhìn nàng đắm đuối, biểu tình trên mặt viết rõ ràng ba chữ: Cầu xin chị.

Cô chợt nhớ tới, Trương Tịch Nhan hiện tại hoàn cảnh cũng giống như tượng Bồ Tát bằng đất qua sông, tức khắc cố gắng mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: "Em nói giỡn thôi." Ôm cánh tay đổi thành nắm bàn tay, tự an ủi bản thân: "Không sao, tiền không có còn có thể kiếm, có chị là tốt rồi." Cô nói: "Chị đã đáp ứng là sẽ bao nuôi em đó nha."

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay bị Liễu Vũ nắm chặt. Nàng biết Liễu Vũ bây giờ không chỉ đau lòng việc mất tiền, mà còn có bất an và sợ hãi. Nàng cái gì cũng chưa nói, nắm tay Liễu Vũ đi ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo lối đi bộ tiến về phía trước.

Liễu Vũ hỏi: "Không lái xe cũng không gọi xe à?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Từ giờ trở đi, chúng ta chính là cư dân mất tích." Nàng chỉ vào camera theo dõi trên đường phố: "Ảo thuật không chỉ hữu hiệu với người, mà đối với camera cũng có tác dụng. Mắt thường cũng vậy, mắt điện tử cũng thế, nguyên lý thao tác là giống nhau." Nàng vừa nói xong, người bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt Liễu Vũ.

Liễu Vũ vẫn còn duy trì tư thế nắm tay, cô rõ ràng vẫn còn đang nắm lấy tay Trương Tịch Nhan, nhưng lại không nhìn thấy được Trương Tịch Nhan.

Cô lập tức móc điện thoại ra, khởi động máy, trước tiên chụp ảnh bàn tay đang nắm chặt tay Trương Tịch Nhan của chính mình, sau đó chụp bốn phía xung quanh, trống rỗng không thấy gì cả. Sau khi quay chụp một vòng, điện thoại của cô bỗng nhiên không có tín hiệu, lượng pin nhanh chóng tuột xuống, sau đó tắt nguồn. Cô kinh ngạc kêu lên: "Trương Tịch Nhan, chị làm sao làm được như vậy?"

Trương Tịch Nhan xuất hiện ngay tại chỗ, vẫn còn duy trì động tác nắm tay Liễu Vũ. Nàng nói: "Phương thức đơn giản nhất chính là dùng lực lượng của thuộc tính âm đi quấy nhiễu từ trường xung quanh, bạo lực gia nhập, hiệu quả tạo thành chính là tín hiệu của những thiết bị điện tử bị rối loạn, tạo nên hiện tượng sọc màn hình hoặc lóe màn hình, cũng chính là những trường hợp màn hình theo dõi bị rối loạn thường thấy trong phim ma. Hoa Thần Cổ hay là hoặc âm cổ trên người của em cũng có thể làm được điều này. Phức tạp hơn một chút thì có liên quan đến quang học, điện từ này nọ, có thể làm cho bản thân hư không tiêu thất không lưu lại dấu vết, giống như vừa rồi vậy. Tôi có thể dạy cho em."

Liễu Vũ nói: "Em chọn loại thứ nhất bạo lực gia nhập." Cô dừng một chút rồi hỏi: "Chị học kinh tế tài chính mà, đi xem sách của mấy ngành khác làm gì thế?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Rất nhiều pháp thuật của Đạo gia kỳ thật tương thông với khoa học kỹ thuật, ví dụ như thuật dẫn lôi, đề cập đến phạm trù của điện lực học, kiếm dẫn lôi kỳ thật chính là một loại cột thu lôi thôi."

Liễu Vũ không muốn lại bị Trương học bá so thành cái học tra không học vấn không nghề nghiệp, vì vậy nhanh chóng đánh trống lảng: "Bây giờ chúng ta đi đâu ấy nhỉ?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Đi theo tôi rồi biết."

Liễu Vũ đi theo Trương Tịch Nhan chạy một vòng qua tập đoàn Cửu Lê và các cơ sở liên quan đến xưởng dược vừa bị niêm phong hôm qua, lật xem tư liệu, lật xem hồ sơ, tìm kiếm chứng cứ. Cô tận mắt nhìn thấy Trương Tịch Nhan đem tất cả tư liệu, bao gồm cả chứng cứ, toàn bộ nhét vào trong balo, ngay cả tài liệu người khác đang cầm trong tay cũng bị nàng lấy đi, còn dùng pháp thuật mà lúc trước nàng bị Lê Vị dùng qua áp dụng lên người nhân viên điều tra, tẩy não tất cả bọn họ: Trải qua quá trình điều tra, những cử báo về tập đoàn Cửu Lê đã được chứng minh là không đúng sự thật.

Trương Tịch Nhan còn để người ta khôi phục tài khoản ngân hàng của hai người các nàng, để cho sản nghiệp của các nàng tiếp tục kinh doanh. Đối phương giống như con rối bị khống chế tư duy ngoan ngoãn làm theo.

Liễu Vũ ở bên cạnh đứng nhìn mà choáng váng cả mắt. Chị gái, chị thiệt sự là trâu bò a.

Trương Tịch Nhan nhìn biểu tình của Liễu Vũ liền biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, nàng nói: "Việc này vốn không nên liên lụy đến người bình thường. Nhưng nếu như kẻ địch có thể trực tiếp nhét thứ này thứ nọ vào bên trong xưởng dược để vu tội cho chúng ta mà không nhận lại sự trừng phạt nào, ngược lại còn đạt được mục đích là đả kích chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể áp dụng phương thức tương tự như vậy để bảo vệ bản thân mình. Quy củ của Dân Tông Hiệp đã bị chính bọn họ phá hủy từ lúc qua loa kết án vụ huyết án diệt thôn và cả vụ việc lần này rồi. Bọn họ tùy ý để cho người bình thường đến điều tra cổ trì làm cho nhân viên phá án bị trúng độc, nguyên tắc giới hạn không thương cập đến người vô tội cũng đã bị phá hủy. Người giữ quy củ thì chỉ có thể mặc cho người khác khi dễ mất đi tất cả mọi thứ, mà kẻ không tuân thủ quy củ lại có thể bảo vệ được bản thân sống rất tốt, thế thì sẽ còn có người giữ quy củ sao? Quy củ bị phá hỏng có nghĩa là đã mất đi sự khống chế và quản thúc, bọn họ đã mất đi sự quản thúc đối với bộ lạc Ứng Long, đối với chúng ta, mất đi sự khống chế đối với thế cục."

Nàng đợi một đêm, không chờ được kết quả mà nàng mong muốn, vậy thì người tổn thất tuyệt đối sẽ không phải là nàng. Việc này có nghĩa là từ nay về sau nàng sẽ không hề bị quản thúc nữa, muốn làm gì thì làm. Liễu Vũ luyến tiếc tiền, lấy về cho cô là được.

Liễu Vũ vẻ mặt dại ra chớp chớp mắt, thiệt tình thực lòng cảm thấy Trương Tịch Nhan còn trâu bò hơn cả mình. Làm một cái bình dân áo vải, trời sinh có tâm lý giữ khoảng cách chỉ dám đứng nhìn từ xa đối với những người làm việc trong cơ quan nhà nước, kết quả chị gái này thế nhưng có thể từ một góc độ mới lạ dùng phương thức nhẹ nhàng nhất giải quyết ngay vấn đề có độ khó không hề nhỏ khiến cô trộm khóc cả một đêm. Cô hỏi: "Em thật sự có thể lấy lại tài sản sao?"

Trương Tịch Nhan liếc nhìn Liễu Vũ một cái, mang lên balo chứa đến đầy tràn bước ra ngoài đi qua nửa con phố, tìm được một chỗ để nghỉ chân, nàng ngồi xuống ghế dài, rút xấp tài liệu trong balo ra bắt đầu lật xem.

Liễu Vũ dựa sát Trương Tịch Nhan, cô vốn dĩ tính toán cùng Trương Tịch Nhan xem tài liệu, kết quả Trương Tịch Nhan xem thật sự quá nhanh, một trang giấy, cô mới xem chưa đến một phần tư, Trương Tịch Nhan thế nhưng đã lật qua trang khác. Cô nghĩ thầm: Chị không phải là xem tài liệu, chị là dùng hai mắt rà quét đúng không?

Cô hỏi Trương Tịch Nhan trang vừa rồi nội dung là gì. Trương Tịch Nhan còn có thể vừa xem trang khác vừa trả lời nội dung trang trước cho cô, còn hỏi Liễu Vũ có muốn nhớ kỹ để sau này chỉnh đốn và cải cách không, rốt cuộc mấy người kia xác thực tra ra một chút vấn đề. Tuy rằng không phải là phạm tội trái pháp luật gì, nhưng bị cưỡng chế chỉnh đốn cải cách là khó tránh khỏi.

Liễu Vũ cảm thấy hai ngày nay cô chịu đả kích còn nhiều hơn quãng đời trước đây cộng lại.

Trương Tịch Nhan thực mau liền xem xong tài liệu và hồ sơ.

Bọn họ nhận được cử báo, cảm thấy tình huống nghiêm trọng, báo cáo lên trên, thành lập tổ chuyên án liên hợp hành động, tất cả đều làm theo luật, hành sự cũng không có chỗ nào khác người. Bất quá bọn họ điều tra được những đồ vật mà Lê Vi để lại, đã vượt qua phạm vi nhận thức của người bình thường, làm cho tình huống càng nghiêm trọng hơn, vì thế mới niêm phong toàn bộ xí nghiệp. Trên thực tế, những thứ này vốn nên để cho Dân Tông Hiệp phụ trách, hoặc là giao cho cơ quan cao cấp hơn cả Dân Tông Hiệp giải quyết. Văn phòng Côn Minh của Dân Tông Hiệp cử ra một nhân viên đến kiểm tra cổ chướng bên trong cổ trì, sau đó trực tiếp tham gia điều tra, lấy tội danh "Thế lực tôn giáo hắc ám theo văn hóa Vu Quỷ, hành sự ác liệt" để định tội, bên văn phòng tổng cục Tây Nam Dân Tông Hiệp yêu cầu giao vụ án này cho bọn họ phụ trách, nhưng lại bị văn phòng Côn Minh cự tuyệt. Trưởng phòng phụ trách văn phòng Côn Minh chính là một tên họ Ứng.

Trương Tịch Nhan lại lần nữa lật xem thông tin về người cử báo, từ tư liệu cho thấy đây chỉ là một người bình thường, khi người này đến cử báo đều cung cấp thông tin rất chân thực, nhưng người bình thường thì làm sao có thể biết được Lê Vị cất giấu thứ gì bên trong ảo trận cơ chứ. Đừng nói là người thường, cho dù là người bên trong Đạo môn, nếu không thực sự có bản lĩnh thì tới cái mép của ảo trận do Lê Vị bày ra cũng không sờ tới được. Ấy vậy mà người cử báo kia còn có thể cung cấp cả lộ tuyến bên trong ảo trận, lý do đưa ra là trong lúc vô tình nhìn thấy có người hành động lén lút, theo dõi đi theo vào bên trong nên tìm được lộ tuyến. Còn người cử báo với chi cục thuế và bộ công thương là một nhân viên cũ đã từ chức không làm việc trong tập đoàn Cửu Lê nữa, người này cũng không phải là quản lý cao tầng, chỉ là một nhân viên bình thường phát hiện công ty có vấn đề, trộm thu thập chứng cứ, lúc còn đang tại chức thì không dám nói, sau khi từ chức mới nghĩ không thể giấu diếm nữa, vì thế cử báo. Đủ loại trùng hợp gộp lại, tổ chuyên án đoán chừng đây có thể là hành vi cử báo do đối thủ cạnh tranh thu thập chứng cứ để đả kích tập đoàn Cửu Lê, cũng có thể là nhằm riêng vào Liễu Vũ để trả thù cá nhân. Bất quá có người cử báo, tin tức cũng được chứng thực, vì vậy mới điều tra.

Nàng đến bờ sông, đem tất cả tư liệu cùng chứng cứ về việc bị nhét ma túy vào trong xưởng dược nhằm vu oan giá họa đốt sạch rồi ném hết tàn tro xuống sông.

Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ đi tìm những người đã từng cử báo các nàng.

Nàng vừa đến cửa liền nhìn thấy người của Dân Tông Hiệp và cảnh sát đang ở trong nhà người đó, còn người nhà thì khóc đến không ngừng. Người cử báo đã chết, người nhà hoài nghi là do tập đoàn Cửu Lê và xí nghiệp dược Trương thị trả thù.

Liễu Vũ nhỏ giọng nói thầm: "Hai chúng tôi mới vừa tìm tới cửa thôi nha." Cô đang chuẩn bị xoay người rời đi thì thấy Trương Tịch Nhan đã đi vào trong.

Người của Dân Tông Hiệp nhìn thấy Trương Tịch Nhan xuất hiện, khiếp sợ không thôi. Một người trong đó kêu lên: "Trương Tịch Nhan, cô đừng có xằng bậy." Giọng nói của hắn vừa vang lên, cửa chính và cửa sổ của căn nhà liền biến mất không thấy đâu, khiến cho ba gã Dân Tông Hiệp sợ tới mức dựa sát vào nhau bày ra trận hình phòng ngự.

Một người cảnh sát cầm lấy cảnh côn, hỏi: "Cô là ai? Cô muốn làm gì?"

Đột nhiên, không hề có dự báo gì, một gã Dân Tông Hiệp đánh lén đồng nghiệp của mình, vặn gãy cổ của đối phương.

Hai người cảnh sát bị biến cố vừa xảy ra làm cho sợ tới mức đương trường dại ra, nói không ra lời.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, một gã Dân Tông Hiệp khác rút dao đâm vào tim của gã vừa mới đánh lén, gã vừa mới đánh lén trước khi chết cũng lấy dao cắt cổ gã vừa đâm vào tim mình. Ba nhân viên điều tra của Dân Tông Hiệp, một gã bị đồng nghiệp giết chết, hai gã còn lại tự giết lẫn nhau, chưa tới hai phút, toàn bộ đều nằm trên đất.

Người nhà của người cử báo sợ tới mức thét chói tai, theo bản năng tính che lại mắt của đứa trẻ trong nhà, sau đó mới phát hiện đứa trẻ thế nhưng đang ngồi an tĩnh làm bài tập, căn bản không hề chú ý tới huyết án vừa xảy ra trong phòng.

Trương Tịch Nhan nói: "Quy củ đã hỏng, hộp Pandora đã mở." Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Cửa ra vào vẫn ở đó, cửa sổ vẫn nguyên vẹn, phảng phất giống như chuyện các cánh cửa biến mất ban nãy đều là ảo giác.

Liễu Vũ vẻ mặt dại ra đứng ở cửa, thiếu chút nữa hỏi ra miệng: Chị là Trương Tịch Nhan hay vẫn là Lê Vị.

Cô thật sự bị dọa tới rồi.