Gã đàn ông trung niên kia cả người tràn đầy khí thế, uy mãnh chính trực, chiêu chiêu thức thức đánh ra đều mang theo chi thế bàng bạc nuốt sơn, cho dù bị sương mù cổ bao phủ nhưng hắn vẫn đứng vững như núi. Trái lại sương mù cổ của Liễu Vũ nhào qua phệ cắn gã đàn ông kia liền giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa mới đến gần đã bị dòng khí cuốn quanh người của gã đốt thành tro, mỗi một quyền của gã đều vững vàng đánh vào bên trong sương mù cổ, mỗi một quyền đều đánh ra kình khí đem Hoa Thần Cổ nhỏ xíu xé nát thiêu diệt.
Bên cạnh gã đàn ông và Liễu Vũ đang triền đấu còn có mấy tên trẻ tuổi khác cầm pháp khí trấn thủ các hướng, vừa lúc xếp thành một cái trận đem Liễu Vũ vây ở giữa.
Bọn chúng nhìn thấy Trương Tịch Nhan chạy đến, đặt pháp khí ở tại chỗ rồi lấy kiếm ra phối trận, trận vừa kết thành liền tấn công nàng.
Giọng nói của Liễu Vũ từ trong sương mù cổ truyền ra: "Trương Tịch Nhan, bọn chúng quá lợi hại, đừng cậy mạnh, mau đi gọi người."
Cô vừa lên tiếng, vị trí của bản mạng linh cổ tức khắc lộ ra, gã đàn ông liền tung chưởng chộp về phía bản mạng linh cổ của Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan thấy thế, thầm mắng một tiếng: "Heo!" Nàng không thèm để ý tới đám người đang nhào về phía mình, dưới chân dẫm một cái, mượn lực dán mặt đất dùng tốc độ cực nhanh tiến vào bên trong sương mù cổ, tốc độ của nàng quá nhanh, thân hình vô cùng quỷ dị vặn vẹo giống như cuồng long vũ động, mạnh mẽ xuyên qua đám người dùng kiếm kết trận kia mà không hao tổn chút lông tóc nào, "phanh" một chưởng đánh vào bàn tay của gã đàn ông trung niên kia.
Chưởng đối chưởng, hai dòng khí đâm vào nhau tạo ra sóng xung kích cực mạnh.
Dưới chân Trương Tịch Nhan giống như mọc rễ chặt chẽ ghim trên mặt đất. Còn gã đàn ông kia thì lùi lại năm, sáu bước, sắc mặt khó coi, có vẻ một chưởng này của Trương Tịch Nhan làm cho gã vô cùng khó chịu.
Liễu Vũ thì bị sóng xung kích xốc bay, biến trở về nguyên hình té rớt trên mặt đất. Cô uể oải không có tinh thần, yếu tới mức muốn bò dậy cũng bò không nổi, mắt và môi hiện màu đỏ tươi khác thường, có vẻ vô cùng yêu dị.
Cô lo lắng nhìn về phía Trương Tịch Nhan, thấy Trương Tịch Nhan và gã đàn ông trung niên kia đánh đến khó bỏ khó phân. Tốc độ của hai người đều thực nhanh, càng đánh càng hăng, đánh đến chỉ còn có tàn ảnh làm cô nhìn mà hoa cả mắt. Hai người bọn họ ra chiêu như thế nào cô không sao nhìn rõ được, chỉ có thể tinh tường cảm nhận được dòng khí xung quanh đều bị dẫn động, giống như một cái máy bơm hơi thật lớn tụ lại toàn bộ khí áp của xung quanh rồi bơm hết về phía bọn họ.
Cảnh tượng hai người đánh túi bụi đến nỗi cuồng phong gào thét lá rụng bay tán loạn như trong phim điện ảnh hiện ra ngay trước mắt cô.
Mấy tên trẻ tuổi vừa kết trận lúc nãy thấy thế, giơ vũ khí trong tay công về phía Trương Tịch Nhan. Chín gã đàn ông vây công một người phụ nữ yếu đuối, làm cho Liễu Vũ tức giận tới mức hóa thành sương mù cổ, nhưng dưới áp lực cường đại, cảm giác bỏng cháy và xé rách của cuồng phong lại lần nữa ập đến, cô cơ hồ không duy trì đến một giây đã biến trở về nguyên hình. Cô vừa định kêu Trương Tịch Nhan cẩn thận, liền nghe thấy một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, một gã trẻ tuổi cuộn tròn như viên đạn pháo trực tiếp bị đánh bay ra khỏi vòng chiến, đập vào tường rào của một căn biệt thự, đầu nổ tung như quả dưa hấu, máu tươi và não phun tung tóe khắp nơi.
Liễu Vũ: "..." Vợ của mình hung tàn còn hơn cái chữ "hung tàn" nữa!
Cô vô thức co rúm người lại.
Ngay tại lúc cô thất thần, lại một gã trẻ tuổi khác té trên mặt đất bị đá bay ra khỏi vòng chiến, cổ của gã lặc qua một bên, sau gáy da tróc thịt bong, bốn vết cào kéo dài từ gáy cho đến yết hầu, nơi đó còn có một cái lỗ thủng chảy máu ồ ạt, xương cốt, mạch máu và khí quản ngay yết hầu lộ hết ra bên ngoài, miệng vết thương thoạt nhìn còn thảm hơn cả bị dã thú cắn xé.
Liễu Vũ tưởng tượng động tác lúc đó của Trương Tịch Nhan, bàn tay phải có lẽ giống như móng vuốt của dã thú cào từ sau gáy đến trước cổ, đột nhiên bóp chặt yết hầu của tên trẻ tuổi rồi dùng sức xé xương cổ lẫn khí quản kéo ra ngoài...
Liễu Vũ có chút phát run. Cô quyết định từ nay về sau dù có chuyện gì thì tuyệt đối chỉ động khẩu kiên quyết không động thủ với Trương Tịch Nhan. A, quá hung tàn! Chín đánh một, chớp mắt một cái, chết mất hai!
"Rầm", lại thêm một tên bị ném ra.
Nếu không phải toàn thân đã mất hết sức lực thì hẳn Liễu Vũ đã nhảy dựng lên, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên trẻ tuổi ngã dưới đất trên đầu có năm cái lỗ thủng chảy máu ồ ạt, một lúc sau còn có não theo máu chảy tràn ra ngoài.
Liễu Vũ: "..." Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đều ra tới kìa.
"Lui ra phía sau!" Tiếng hét lớn trung khí mười phần vang lên, năm tên trẻ tuổi may mắn còn sống đồng thời lui lại, sau đó quay đầu nhào về phía Liễu Vũ.
Liễu Vũ: "..." Hiện tại tôi đã mất sức chiến đấu rồi, các người có ngon thì đừng chọn quả hồng mềm mà bóp a. Cô sợ làm Trương Tịch Nhan phân tâm gặp phải nguy hiểm, tới kêu cứu cũng không dám, chỉ cân nhắc xem trước khi chết có thể kéo thêm một tên làm đệm lưng hay không, đừng để bản thân chết quá khó coi. Nhưng mà, không đợi đến khi cô cân nhắc xem nên chết như thế nào cho đẹp một chút, bỗng nhiên có thứ gì đó vèo một phát bay đến, thứ này nhỏ hơn cả mũi tên nhanh hơn cả tia chớp, đôi mắt của cô giống như mù nhìn không ra được đó là thứ gì, chỉ có cảm giác nó bay về phía cô rồi vòng quanh đám người vây công cô xoay vài vòng, tiếp đó mấy tên trẻ tuổi này đều té đổ.
Bọn chúng ngã trên mặt đất, từ cổ đến chân biến thành màu tím đen, màu còn đậm hơn cả trái cà tím, miệng vết thương ở cổ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thối rữa, từ máu thịt cho đến xương cốt toàn bộ hóa thành chất lỏng dính nhớp đen thùi lùi. Tới mặt đất cũng bị ăn mòn.
Trương Tịch Nhan còn có loại ám khí như vậy à?
Một con sâu béo ục như chân giò xông khói đột nhiên bay đến trước mặt Liễu Vũ, đôi mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là một con sâu, nhưng Liễu Vũ lại có thể đọc hiểu sự ghét bỏ trong mắt của nó.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền đến: "Trương! Kiều! Nghiên!"
Gã đàn ông trung niên kia hẳn là bị chuyện tám tên tiểu đệ toàn diệt kích thích đến, gã giống như phát điên mãnh liệt công kích Trương Tịch Nhan, nhưng Trương Tịch Nhan lại nhẹ nhàng dùng thủ đoạn lấy bốn lạng đẩy ngàn cân phá giải thế công của gã, từ góc độ mà gã không thể tưởng tượng được đột phá phòng ngự của gã rồi bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ công kích vào người gã. Mỗi một quyền một chưởng của nàng đánh vào trên người của gã như nặng ngàn cân, không những thế còn mang theo một cỗ chân khí hùng hậu mạnh mẽ đánh sâu vào trong kinh mạch của gã. Chân khí này khác hoàn toàn với tính chất âm hàn của việc tu luyện cổ thuật, vô cùng công chính bình thản hòa với khí tràng của thiên địa, tứ bình bát ổn vững vàng, chấn cho long khí trong thân thể của gã tán loạn khắp nơi.
Một tiếng "phanh" kịch liệt vang lên, ngực của gã đàn ông trung niên bị một quyền của Trương Tịch Nhan đánh trúng, đánh cho ngực của gã lõm cả vào trong, gã bay ngược ra ngoài té lăn trên đất, máu tươi ào ạt trào ra ngoài miệng, cả người gã không khống chế được mà run lẩy bẩy. Gã kêu lên: "Mày... mày..." Người tu luyện cổ thuật, làm sao có thể đánh ra một cỗ chân khí hạo nhiên như vậy.
Trương Tịch Nhan không trả lời gã bất cứ một vấn đề nào, thậm chí không hỏi gã là ai, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nhào đến trước mặt của gã, một quyền đánh vào huyệt ngay ấn đường, lực lượng hùng hậu mạnh mẽ từ nắm đấm của nàng ùa vào trong đầu của gã, uy áp cực lớn làm cho tròng mắt của gã nổ tung, máu tươi và não vụn phun tung tóe ra ngoài từ tai mắt mũi miệng.
Trương Tịch Nhan thả Hoa Thần Cổ ra thu dọn sạch sẽ chiến trường.
Không chỉ có thi thể của bọn chúng bị Hoa Thần Cổ nuốt sạch, tới máu chảy ra và năm tên trẻ tuổi bị Giò Heo cắn chết biến thành nước đen cũng bị Hoa Thần Cổ của Trương Tịch Nhan hấp thu hoàn toàn, trừ bỏ dấu vết bị ăn mòn trên nền xi măng, thì không nhìn ra được chỗ nào khác thường.
Liễu Vũ hoàn toàn bị dọa ngốc: Trương Tịch Nhan trở nên hung tàn như thế từ lúc nào vậy kìa? Này có phải bị người ta đánh tráo rồi không?
Trương Tịch Nhan đi đến trước mặt Liễu Vũ, hỏi: "Còn đi nổi không?"
Liễu Vũ thăm dò hỏi: "Bà nội ba à?"
Vừa rồi cô nghe thấy gã đàn ông kia kêu Trương Tịch Nhan là Trương Kiều Nghiên.
Trương Tịch Nhan: "..." Đầu óc bị đấm hỏng rồi hay gì?
Nàng suy nghĩ xem nên kéo Liễu Vũ về nhà hay là ôm về, do dự một lúc, cảm thấy kéo trở về có chút khó coi, vì thế lựa chọn ôm về.
Trương Tịch Nhan bế Liễu Vũ lên, mới nghĩ ra kỳ thật nàng có thể cõng Liễu Vũ về a. Cái tạo hình ôm trở về này... quá thẹn thùng đi.
Liễu Vũ muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn, rúc ở trong ngực Trương Tịch Nhan, cẩn thận đánh giá nàng. Cô từng xem qua ảnh chụp khi còn trẻ của bà nội ba, diện mạo của bà nội ba so với Trương Tịch Nhan càng thêm tươi đẹp phô trương, còn Trương Tịch Nhan thì tinh xảo hơn một chút, không có giương nanh múa vuốt như bà nội ba.
Từ chiến trường về đến nhà cũng không có bao nhiêu bước, Trương Tịch Nhan đi vào biệt thự, đặt Liễu Vũ lên sofa trong phòng khách, lên lầu lấy hai viên cổ dược đã được ngao chế thành thuốc viên đưa cho Liễu Vũ, nói: "Ăn đi."
Liễu Vũ nhìn viên thuốc còn to hơn cả đồng xu, nghĩ thầm: "Viên thuốc lớn như vậy, là muốn cho người mắc nghẹn chết hay gì." Cô yên lặng nhận lấy thuốc, gian nan nuốt vào bụng, hương vị chua xót lan tràn từ miệng xuống tận yết hầu, khó ăn tới nỗi mặt cô nhăn như khổ qua, một lúc lâu sau mới đỡ đỡ. Cô thử kêu một tiếng: "Trương Tịch Nhan?" Dùng ánh mắt vô cùng cẩn thận đánh giá nàng, e sợ làm rớt một xíu biểu tình nào đó.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, khó hiểu nhìn Liễu Vũ, không hiểu bệnh tâm thần này lại làm sao vậy.
Liễu Vũ nói: "Vừa rồi một mình chị đánh chín người..."
Trương Tịch Nhan đáp: "Đây là ưu thế của việc song tu Đạo Cổ. Nếu chỉ tu luyện cổ thuật không thôi thì tới lồng khí phòng ngự của bọn chúng cũng không phá được, nắm đấm đấm vào người bọn chúng không khác gì đánh vào không khí, căn bản không thể làm bọn chúng bị thương. Việc em tu luyện cổ thân có nhược điểm lớn nhất là nếu rơi vào hoàn cảnh xấu liền không thể tụ được lực để phản công, vì thế rơi vào hạ phong. Nếu em có quyền cước công phu luyện đến thành thạo sau đó tu tập thêm nội tu công pháp của Vu tộc, thì cũng có thể giống Lê Vị và lão tổ tông Lê Trùng Trùng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng với nội lực kéo dài không dứt triền đấu cùng bọn chúng, lấy kỹ xảo chiến đấu hoặc là dựa vào sức bền thủ thắng. Nhưng em vừa không tu luyện nội công, vừa không tu luyện bất kỳ một môn công phu quyền cước nào cả, lại đem cổ thân tu luyện đến cực điểm, điều này làm cho em dưới tình huống không dùng cổ thuật thì tới người bình thường em cũng đánh không lại, hơn nữa sẽ bị rất nhiều thứ khắc chế. Nếu để tôi tới đối phó em, tôi chỉ cần trực tiếp dùng bùa đuổi cổ làm cho em té xỉu, khỏi cần phải ra tay làm gì. Nếu em gặp phải bà nội ba... Bà có thể làm giống như lần đầu tiên em gặp bà vậy, dùng một cái đỉnh luyện cổ thôi là thu được em ngay."
Liễu Vũ: "..." Mọi thứ đều không thể so được với Trương Tịch Nhan, vô pháp phản bác. Cô nghẹn hơn nửa ngày mới nói: "Chị... sao lại trở nên..." Hai chữ "hung tàn" bị cô nuốt vào bụng, sửa lại thành "Lợi hại?" Lúc trước cô và nàng chỉ mới biết phóng xuất cổ trùng, coi như chỉ cách một cái level, bây giờ khứa này trực tiếp quăng nắm đấm là sao nha.
Trương Tịch Nhan nhớ tới đêm Trương gia thôn bị tận diệt, nàng và Canh Thần giao thủ với nhau, lại nghĩ đến khoảng thời gian ở trong ngục tối, yên lặng nhìn Liễu Vũ một cái, đứng dậy, lên lầu.
Liễu Vũ vội vàng kêu: "Trương Tịch Nhan, em không có ý gì khác, em không có ghét bỏ gì chị hết."
Trương Tịch Nhan không quay đầu lại, chỉ đáp: "Nói không có chính là có." Nàng đổi đề tài: "Em cẩn thận một chút, gã hôm nay đến đây là một cao thủ, cho dù ba tôi ở vào thời kỳ toàn thịnh mà gặp phải gã thì cũng chỉ có thể bị treo lên đánh, ông cố của tôi cũng chưa chắc có thể đánh thắng được gã. Nếu bọn chúng đã cử ra một tên lợi hại như vậy đi đối phó em, thì hiển nhiên bọn chúng không nghĩ để cho em tiếp tục nhảy nhót bên ngoài nữa."
Liễu Vũ lập tức thuận cầu thang trèo lên, một bộ bị thương nặng đến nỗi không thể động đậy kêu to: "Trương Tịch Nhan, em cần được bảo vệ."
Trương Tịch Nhan quay đầu lại, vẻ mặt cạn lời nhìn Liễu Vũ: "Lê Vị truyền Vu Thần bảo điển cho em là để trang trí à?" Nàng còn thức trắng đêm phiên dịch ra cho, cái khứa này lấy rồi để đó ngắm chơi sao? Phàm là Liễu Vũ có thể chú tâm vào việc tu luyện một chút, cũng sẽ không đến mức rơi vào tình thế nguy cấp như hôm nay, cho dù đánh không lại thì chạy trốn cũng không thành vấn đề. Làm ăn buôn bán có thể đầu cơ trục lợi, đi học đi thi cũng có thể dựa vào việc giải đề và học thuộc lòng để vượt ải, nhưng tu luyện không phải giống như việc học thuộc lòng sách giáo khoa là xong, nó yêu cầu dự trữ một lượng tri thức khổng lồ và thông hiểu tất cả đạo lý trong đó rồi tự mình sáng tạo phương pháp tu luyện. Đạo giáo có thể phát triển thành nhiều lưu phái như vậy, chính là vì mỗi người đều có một con đường khác nhau, mỗi một người tu luyện đều là đi từng bước một về phía trước. Giống như Liễu Vũ đối với việc tu luyện không hề để bụng ý đồ lười biếng dùng mánh lới quá quan thì cuối cùng cũng sẽ trở thành đoạn kết của trào lưu, cho dù đi lối tắt mưu lợi nhìn như có chút thu hoạch, nhưng kỳ thật căn cơ không vững, giòn hơn cả bã đậu, một kích tức toái.
Tình huống hiện tại của Liễu Vũ giống như việc tiến vào Thanh Hoa Bắc Đại, sách vở có sẵn không chịu học, lại đi tự học những thứ linh tinh không liên quan gì đến chương trình giảng dạy, mà đối thủ của cô lại là một đám tiến sĩ có bằng cấp nhất nhì thế giới, đối phương chỉ cần tùy tùy tiện tiện cử ra một sinh viên học hơi khá một chút, thậm chí cử ra một sinh viên học tập vô cùng bình thường thì người ta cũng có thể nghiền áp cô ngay.
Trương Tịch Nhan quyết định thu hồi lời tỏ tình với Liễu Vũ! Cái khứa này thiệt hết nói nổi, không nhân lúc còn sớm chia tay cho khỏe, chẳng lẽ giữ lại để dành ăn Tết à?