Trương Tịch Nhan hung hăng khóc một hồi, dễ chịu hơn nhiều, nàng lau nước mắt, có chút ngượng ngùng lui ra khỏi lòng ngực của Liễu Vũ: "Để cho cô chê cười rồi." Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Vũ ánh mắt dịu dàng như thể thương nàng đau nàng đến tận trong xương cốt, ngay cả động tác lau nước mắt cho nàng cũng vô cùng mềm nhẹ. Bỗng dưng, nàng nhớ đến ánh mắt khi Lê Vị nhìn Lạc Linh, cùng với thái độ của Lạc Linh khi đứng trước mặt Lê Vị. Thu hồi tất cả lân giáp và gai nhọn, lộ ra bộ vị mềm mại nhất, chỉ vì có thể càng gần gũi tiếp xúc với người mình yêu hơn, có thể canh giữ ở bên cạnh người ấy. Nàng đột nhiên phát hiện Liễu Vũ thay đổi rất nhiều.
Trước kia Liễu Vũ tuyệt đối sẽ không như vậy, cô sống tiêu sái hơn rất nhiều, cũng rất tùy tiện, không giống như bây giờ thật cẩn thận.
Lần đầu tiên, nàng thực nghiêm túc đánh giá Liễu Vũ, tựa như thấy được cái loại triền miên khắc cốt mà Lê Vị đối với Lạc Linh. Lê Vị vì tìm về Lạc Linh, từ bỏ sinh mệnh, từ bỏ tộc nhân, chỉ để cầu xin Ô Huyền đừng lại đi luân hồi, đừng lại hận, trở lại bên trong chân thân, trở lại cố hương. Liễu Vũ muốn chính là cái gì đâu? Nàng sao? Nàng nhớ tới Liễu Vũ thường xuyên lải nhải rằng nàng chuyên gia đi đóng phim mất tích, nàng nhớ tới thân ảnh của Liễu Vũ đứng trên mảnh phế tích của Trương gia thôn.
Liễu Vũ lau nước mắt cho Trương Tịch Nhan, càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều, cô lo lắng đau lòng không thôi, nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra thoải mái: "Trương Thập Tam, chị đã không khóc thì thôi, vừa khóc là giống như sông Hoàng Hà bị vỡ đê vậy." Cô vừa dứt lời, eo đã bị Trương Tịch Nhan ôm lấy. Động tác của cô cứng đờ, ngay sau đó nhẹ nhàng vỗ về lưng cho Trương Tịch Nhan, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, em sẽ không chê cười chị, lúc khó chịu trong lòng em khóc còn thảm hơn chị nữa kìa." Trời đều phải sụp xuống cái loại này, đau giống như đem cả người xé thành mảnh nhỏ. Lúc đó cô mới hiểu ra tại sao sinh ly tử biệt lại là sự đau đớn mà nhân sinh khó có thể thừa nhận nhất, là loại mà biết rõ bên dưới những khối đá và đống đổ nát kia có thể có nàng, nhưng lại không cách nào đào lên được, trong đầu toàn là thảm trạng của nàng khi bị đá và đống đổ nát đè.
Một hồi lâu qua đi, Trương Tịch Nhan dần dần bình tĩnh lại, nàng buông Liễu Vũ ra, giương mắt nhìn khuôn mặt bởi vì tu luyện cổ thuật mà càng trở nên yêu mị và tỏa sáng, tựa như một lần nữa quen biết Liễu Vũ của hiện tại.
Liễu Vũ bị ánh mắt dịu dàng chăm chú của Trương Tịch Nhan nhìn đến nai con chạy loạn khắp cõi lòng, có chút hoảng hốt, có chút suy nghĩ nhưng lại không dám đi tin tưởng, cô muốn từ khuôn mặt của Trương Tịch Nhan nhìn ra chút gì đó, nhưng trừ bỏ ánh mắt thực dễ dàng làm người sinh ra hiểu lầm kia, cô không nhìn ra được thêm gì cả, nhưng cô có thể rõ ràng cảm giác được không khí và cảm xúc của lúc này đây, thực yên tĩnh, lại như có gì đó quấn quanh hai người các nàng. Cô ma xui quỷ khiến đặt môi mình lên môi của Trương Tịch Nhan, cánh môi giao hòa, phản hồi lại tin tức cho não bộ là mềm mại, tựa như ánh nắng mặt trời sau cơn mưa chiếu vào giọt sương đọng trên chóp lá, tựa như nhẹ nhàng cắn vào bánh kem phô mai mềm thơm. Cảm giác tốt đẹp làm cô cảm thấy từng trận rung động như thể điện giật xẹt qua trái tim, làm cô sinh ra ảo giác muốn đòi lấy càng nhiều, hoặc là gắt gao ôm lấy Trương Tịch Nhan, nhưng cô không dám, cô sợ Trương Tịch Nhan phản ứng lại sẽ đấm cô mất. Cô dời môi của mình khỏi môi của Trương Tịch Nhan, nhìn Trương Tịch Nhan đã nhắm lại hai mắt, biểu tình dịu dàng an tĩnh. Trương Tịch Nhan đã không còn khí chất lạnh nhạt cự người ngàn dặm như ngày thường, nàng nhu hòa thuận theo đến làm người đau lòng, cô bỗng nhiên lý giải tại sao ông Trương Trường Thọ lại đau lại cưng chiều con gái của mình đến như vậy, không chỉ bởi vì ông là một người cha, mà là ông vô cùng hiểu con gái của mình, ông đã sớm nhìn thấu bản chất của Trương Tịch Nhan rồi.
Vứt bỏ khí chất lạnh như băng và sự xấu tính, Trương Tịch Nhan là một cô con gái vô cùng ngoan ngoãn trong mắt ba mẹ của mình.
Trương Tịch Nhan tránh đi ánh mắt của Liễu Vũ: "Tôi không có việc gì." Xoay người đi vào phòng rửa mặt, ý đồ rửa đi sự chật vật trên người.
Nàng đứng trước gương nhìn đôi mắt và đôi môi đo đỏ của mình. Mắt là khóc đỏ, môi là bị Liễu Vũ hôn đỏ. Tay nàng nắm chặt lấy bồn rửa mặt, nỗ lực bình phục cảm xúc, nhưng trong lòng lại tràn đầy hỗn loạn.
Nàng muốn trở nên cường đại giống Lê Trùng Trùng, nhưng nàng bây giờ lại giống như cái bánh bao mềm vô dụng.
Nàng không biết bản thân đối với Liễu Vũ là dạng tình cảm gì, cũng không nghĩ ở thời điểm thi cốt ba mẹ chưa lạnh lưng đeo huyết hải thâm thù đi nói chuyện yêu đương. Nhưng tình huống có chút mất khống chế, từ lúc Trương gia thôn lọt vào tàn sát sinh ra nguy cơ và tình thế biến hóa không ngừng, làm cho nàng mất đi năng lực khống chế cảm xúc và xử lý tình cảm cá nhân.
Nàng biết như vậy là không đúng, nhưng... rốt cuộc như thế nào mà mới là đúng?
Một người biến thành một bộ dáng khác, thông thường là do trải qua sự cực khổ và bi thống cùng cực, đặt mình trong tử địa từ thi thể hủ bại của bản thân mọc ra tới máu thịt mới, tựa như một gốc cây bị chém đứt, sau đó từ vết cắt mọc ra chồi non, mang theo quá khứ đau xót cùng dấu vết biến hóa thành hình tiếp tục kéo dài sinh mệnh.
Nàng đang trải qua, Liễu Vũ cũng như vậy, hơn nữa thừa nhận còn nhiều hơn cả nàng. Liễu Vũ trừ bỏ sinh ly tử biệt ra thì còn có cầu mà không được.
Trương Tịch Nhan rất hy vọng chính mình có một ý chí sắt đá, đầu óc chỉ có duy nhất một cây gân toàn bộ dành hết cho việc báo thù, không quay đầu lại nhào về phía Canh Thần, cái gì cũng không suy nghĩ. Nhưng nhân sinh không phải chỉ có mỗi cừu hận, người sống so với cừu hận càng quan trọng hơn, làm cho những người ở lại sống thật tốt mới là chuyện trọng đại nhất.
Một lúc lâu qua đi, Trương Tịch Nhan mới rời khỏi phòng rửa mặt.
Liễu Vũ đứng dựa lưng ở cửa chờ Trương Tịch Nhan ra, dùng ánh mắt dò hỏi: Có ổn không?
Trương Tịch Nhan không biết nên trả lời như thế nào, nhẹ nhàng gật gật đầu, tỏ vẻ còn tốt. Nàng nghĩ đem tâm tư chuyển dời vào chính sự, lại nghĩ đến trong khoảng thời gian nàng không ở Liễu Vũ đã trả giá những gì. Toàn bộ văn phòng đều dựa vào sự chống đỡ của Liễu Vũ, nhóm tiểu nhị của anh hai đều nhờ Liễu Vũ che chở mới có thể sống sót.
Giữa các nàng và Canh Thần là chuyện liên quan đến việc ngươi sống ta chết của hai bộ lạc, không có bất luận đường lui nào, nếu muốn sống sót, chỉ có thể dốc toàn lực chém giết tất cả sinh lực của đối phương, chém giết tất cả chiến lực của chúng. Canh Thần cũng làm như vậy đối với các nàng, trẻ nhỏ trong bụng, trẻ vừa sinh ra, thậm chí tới thủ hạ của bọn họ cũng không buông tha.
Này đã không phải là cuộc chiến giữa Lê Vị và Canh Thần nữa, mà là chiến tranh kéo dài từ thời thượng cổ đến bây giờ giữa bộ lạc Ứng Long và bộ lạc Hoa Tế. Thực châm chọc, bây giờ đã là thời đại khoa học kỹ thuật văn minh, nhưng vẫn còn tiếp tục chiến tranh giữa các bộ lạc, tất cả đều là sự thật.
Trương Tịch Nhan ra khỏi văn phòng riêng của mình, nhìn thấy hơn phân nửa tiểu nhị còn ở lại nơi này. Bọn họ đang tự chữa trị vết thương cho mình, yên lặng canh giữ ở bên ngoài chờ cô chủ của mình ra tới.
Trương Tịch Nhan nhìn từng gương mặt của bọn họ, đem bọn họ đều nhớ kỹ, nàng nói: "Một lần nữa hướng mọi người tự giới thiệu, tôi là Trương Tịch Nhan, hậu đại của đại tư tế Lê Trùng Trùng thuộc bộ lạc Hoa Tế, là truyền công trưởng lão và chưởng phái tương lai của Trấn Sơn Đạo Phái, thân thụ truyền thừa của cả Vu Tộc lẫn Trấn Sơn Đạo Phái."
Nhóm tiểu nhị sôi nổi đứng lên, biểu tình nghiêm nghị nhìn cô chủ của mình.
Trương Tịch Nhan tiếp tục nói: "Đêm Trương gia thôn bị tàn sát, tôi từng cùng Canh Thần giao thủ, kết quả là lưỡng bại câu thương. Tôi bị trọng thương mất đi chiến lực, còn gã thì bị linh cổ của tôi phá vỡ long khí hộ thể cắn chết phải trốn trở về trụ đồ đằng mà bộ tộc Ứng Long đang cung phụng. Trương gia của các anh, cũng là anh hai Trương Hi Minh của tôi vì bảo hộ tôi mà chết. Chị dâu và cháu gái của tôi bị Canh Thần một đao lấy đi tánh mạng trong giấc ngủ."
"Cảm ơn vì đã không rời không bỏ, cảm ơn vì sự trung nghĩa của các anh." Trương Tịch Nhan ôm quyền, hành lễ thật sâu.
Nhóm tiểu nhị cũng sôi nổi ôm quyền đáp lại, thật lâu không muốn buông.
La Cự nói: "Cô chủ, câu nói kế tiếp cô không cần lại nói, Trương gia không còn, chúng tôi sẽ đi theo cô." Anh chỉ nhóm người ở phía sau, nói: "Anh em chúng tôi không có bản lĩnh gì khác, đổi nghề cũng không tìm được công việc có lương cao như thế này, đi làm vệ sĩ cho người ta còn không bằng tự do tự tại đi theo bên cạnh ngài, phúc lợi đãi ngộ cũng kém xa khi làm việc cho văn phòng. Tôi nói một câu xuất từ tận đáy lòng, đi theo bên cạnh ngài, phàm là anh em chúng tôi có thể sống sót sau khi đập chết thằng chó đẻ Canh Thần kia, tương lai chúng tôi ra ngoài, mang lên danh tiếng này, thì cũng là..." Anh giơ lên ngón tay cái: "Về sau đi ra bên ngoài, người khác cũng phải kêu anh em chúng tôi một tiếng "gia"." Anh quay đầu lại hỏi nhóm tiểu nhị: "Có đúng hay không?"
Một người trẻ tuổi chừng 27, 28 tuổi đáp: "Anh La, em không có nghĩ xa như anh. Ngày xưa nếu không phải Trương gia cứu em từ tay bọn buôn người, em cũng không biết bây giờ bản thân đang là nô lệ hay đã thành nắm đất. Nhà em cũng không còn ai khác, một người ăn no cả nhà không lo đói bụng, kêu em đi chỗ khác, em cũng không có chỗ để đi. Cô chủ, tôi phải báo đáp Trương gia, tôi phải báo thù cho anh ấy." Người trẻ tuổi đỏ cả vành mắt, gạt đi nước mắt rồi nói tiếp: "Tôi sống tình cảm như vậy, mọi người đừng chê cười a."
Trương Tịch Nhan thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, câu nói tiếp theo không nói ra được. Bọn họ không phải là người của bộ lạc Hoa Tế hay là hậu đại của Vu Tộc, tách ra, không đi cùng với nàng, là có thể thoát thân ra khỏi trận phân tranh này, mặc kệ sau này làm nghề gì cũng sẽ không lại gặp nguy hiểm.
Nàng nói: "Văn phòng đình chỉ kinh doanh, kiểm kê tài sản, đồ vật quý trọng đều chuyển hết đến nhà anh hai tôi." Nàng sực nhớ ra một chuyện, hỏi: "Tài vụ và kế toán đâu rồi?"
Liễu Vũ đáp: "Từ chức, thuê không được người nào khác." Cô chỉ về phía một người trẻ tuổi: "Hiện tại là người này kiêm chức cả 2 việc."
Âu Dương Hào, biệt danh là Điện Lưu, xuất thân khoa kỹ thuật cơ khí, đại học khoa học xã hội và nhân văn, là người có bằng cấp cao nhất trong nhóm tiểu nhị, bất quá việc anh ta am hiểu nhất là mở các loại khóa điện tử.
Trương Tịch Nhan thấy thời gian không còn sớm, gọi người giao cơm hộp, ăn cơm chung với nhóm tiểu nhị xong liền bắt đầu kiểm tra đồ vật trong kho hàng, đóng gói vào thùng, sau đó chuyển lên xe vận tải.
Trang bị trong kho hàng cơ hồ đều là đồ mới, còn phi thường đầy đủ.
La Cự nói cho Trương Tịch Nhan rằng văn phòng đã rất lâu không có nhận việc làm ăn nên không thu được tiền, đều là Liễu tổng xuất tiền túi đưa cho bọn họ cầm cự, tiền lương cũng do Liễu tổng phát. Tiền an ủi cũng phát cho mỗi người, trừ khoản tiền này ra, còn dựa theo mức lương tiêu chuẩn tới phát trước cho mỗi người tiền lương của 30 năm, bổ sung thêm tiền thưởng 10 ngàn tệ/năm và số tiền này là dựa theo tuổi nghề của từng người phát gấp ba lần. Liễu Vũ đem tính nguy hiểm nếu tiếp tục trụ lại cùng văn phòng đều nói hết cho bọn họ nghe, số tiền ứng trước này là để cho bọn họ về dàn xếp việc gia đình, nếu không muốn tiếp tục lưu lại, cô cũng sẽ dựa theo tuổi nghề bồi thường cho bọn họ gấp ba lần, mọi người hảo tụ hảo tán.
La Cự nhắc tới việc này liền cảm thán trong lòng không thôi. Bọn họ làm nghề này chính là dùng mệnh tới kiếm tiền, gặp phải không ít cố chủ vì ép giá mà cố tình giấu diếm tình huống thật sự, cũng nghe qua có không ít người làm cùng nghề bị chủ của họ lừa gạt làm việc nguy hiểm trở thành pháo hôi, cuối cùng người nhà cũng chỉ lấy được mấy chục ngàn tiền mai táng và ít tiền bảo hiểm, có ít người thậm chí còn không lấy được tiền mai táng lẫn tiền bảo hiểm, sống không thấy người chết không thấy xác từ nay không còn hiện diện trên cõi đời nữa. Anh nghe bọn họ bất mãn chửi rủa không ít, nhưng vậy thì có ích lợi gì chứ? Muốn đổi nghề, không có bản lĩnh gì khác, không làm được cái gì, chỉ có thể tiếp tục ngậm đắng đi làm kiếm chén cơm bị khinh bỉ này.
Đồng dạng là nghề bán mạng kiếm tiền, đi theo Trương gia, các anh em còn có tự tin. Xảy ra chuyện có Trương gia thay bọn họ chống, từ trước đến nay Trương gia làm việc chưa bao giờ đẩy bọn họ ra đỉnh nồi. Nếu gặp phải cố chủ chơi hoành chơi hố, bọn họ bỏ gánh không làm, chỉ cần bọn họ chiếm lý, Trương gia tuyệt đối sẽ bênh vực bọn họ, không cho anh em của mình chịu ủy khuất.
Trương gia xảy ra chuyện, đổi người đứng đầu thành cô chủ. Bản lĩnh của cô chủ còn lớn hơn Trương gia rất nhiều, tính tình của nàng lại lạnh nhạt quái gở, không giống Trương gia có thể hòa mình cùng mọi người, nhưng cô chủ là một người thẳng tính, không thích loanh quanh lòng vòng, đi theo nàng cũng không cần phải lo lắng bị nàng hố, bớt lo. Nàng không để bọn họ phải thiệt thòi, cũng quý trọng tính mạng của bọn họ, lúc bọn họ bị thương không có tiền chữa trị, cô chủ vay tiền đứng ra vì bọn họ chi trả mọi phí dụng chữa bệnh, cố gắng hết sức chữa khỏi cho bọn họ. Hiện giờ đi theo cô chủ, kẻ thù có thể tùy thời đánh tới cửa, nhưng bọn họ đã biết kẻ thù là ai cũng biết cách phòng bị, địch nhân ngoài sáng dù có mạnh cỡ nào cũng không so được với kẻ đứng trong tối đâm người một dao. Huống chi bọn họ đã dàn xếp cho gia đình, tiền an ủi cũng đưa, vậy thì có gì phải đắn đo lựa chọn nữa chứ! Bọn họ đi làm lăn lộn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới biết được mạng của mình đáng giá như vậy! Bọn họ biết bản lĩnh của mình không đáng được trả cái giá này, chỉ khi bọn họ có được quyết tâm liều chết đội trời đạp đất đi với cô chủ, thì bọn họ mới có giá trị! Có thể báo thù cho Trương gia, tiêu diệt thằng chó Canh Thần, trong tương lai bản lĩnh của họ cũng sẽ đáng giá như vậy!
Vật tư của văn phòng đều được chuyển hết lên xe tải, đoàn xe xuất phát hướng về phía nhà của Trương Hi Minh.
Trương Tịch Nhan ngồi trong xe của Liễu Vũ, nói: "Cảm ơn." Cảm ơn em vì đã giữ lại văn phòng, cảm ơn em vì đã lưu lại bọn họ.
Liễu Vũ lái xe, cười tủm tỉm liếc nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi: "Cảm động không? Muốn lấy thân báo đáp không à?" Cô không nghe thấy Trương Tịch Nhan trả lời, bèn nói tiếp: "Nhớ rõ trả tiền cho em, chúng ta quen thuộc như vậy nên em sẽ không lấy tiền lời của chị."
Trương Tịch Nhan đáp: "Thiếu."
Liễu Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Tịch Nhan: Mặt trời mọc hướng Tây à? Trương Tịch Nhan thật sự thiếu tiền sao?
Cô lái xe, phải nhìn đường, không dám nhìn kỹ Trương Tịch Nhan, vội vàng tập trung phía trước.
Trương Tịch Nhan tưởng nói lấy thân báo đáp có được không, nhưng da mặt không dày được như vậy, nói không nên lời, miệng còn chưa mở ra thì hai lỗ tai đã bị thiêu cháy trước, nàng chật vật quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, âm thầm khinh bỉ bản thân không tiền đồ, ở vào thời điểm này mà còn có ý tưởng nói này nọ với Liễu Vũ.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị thiếu tiền à?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Không có." Nàng tức giận nói tiếp: "Chờ chút nữa chuyển cho em."
Liễu Vũ yên tâm, không thiếu tiền là tốt rồi. Bất quá thiếu tiền cũng không sao, thiếu tiền thì cứ nói em, chị không biết Lê Vị có thể tích góp được tới mức nào đâu!