Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 85




Liễu Vũ muốn kể chuyện ma quỷ cho Trương Tịch Nhan nghe, nhưng tuyệt đối không thể bắt đầu bằng cách: "Trương Tịch Nhan, để em kể chuyện ma cho chị nghe nha." Làm như vậy khẳng định sẽ bị ăn đấm ngay. Cô dắt Trương Tịch Nhan đi chậm rãi về phía xe, nói: "Địa bàn của Âm Dương Đạo xác thực không giống với bên chúng ta, vừa mới tới là đã gặp quỷ rồi. Không biết hiện tại xung quanh đây có bị kín người hết chỗ không nhỉ?"

Mùa đông thời tiết giá rét, hai ba giờ sáng chỉ còn có hai người các nàng đi trên đường, hơn nữa còn bị gió lạnh thổi cho run run, Liễu Vũ dường như tùy ý nói một câu, lại làm cho Trương Tịch Nhan sợ tới mức đứng yên tại chỗ không động đậy nổi.

Liễu Vũ quay đầu lại nhìn Trương Tịch Nhan: "..." Nhát gan thành như vậy mà còn muốn đi tìm Canh Thần, tên đó chỉ cần ném ra một con quỷ thôi, chị liền mất hết sức chiến đấu ngay.

Giọng nói của Trương Tịch Nhan run run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, nàng kết nối với Giò Heo, kêu Giò Heo bảo vệ nàng.

Liễu Vũ nói: "Để em cõng chị về." Sau đó phóng xuất Hoa Thần Cổ ra bay xung quanh: "Như vậy sẽ không sợ nữa nha."

Trương Tịch Nhan ngoan ngoãn dựa vào trên lưng Liễu Vũ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Sau khi lên xe, hòa hoãn một lúc lâu nàng mới cảm thấy tốt hơn một chút: "Sau khi cô nói xong, tôi mới để ý thấy khí tràng chỗ đó cùng những nơi khác không quá giống nhau, chỗ đó đặc biệt âm hàn." Gió lạnh mùa đông và khí lạnh của âm khí không hề giống nhau.

Nàng cân nhắc một chút, mở ra di động, đăng nhập vào diễn đàn của Đạo môn, tìm những bài viết về địa phương, rốt cuộc tìm được một bài viết của Hiệp Hội nơi này, người đăng bài là Hội Trưởng Du Thanh Vi, nội dung bài đăng là lưu ý cho người trong nghề.

Địa bàn của Âm Dương Đạo chú ý việc Âm và Dương cùng tồn tại, người sống có địa giới của người sống, Quỷ Linh có địa giới của Quỷ Linh, nếu là khu vực mà người sống và Quỷ Linh đồng sở hữu thì bọn họ sẽ không nhận việc loại trừ Quỷ Linh ở đây, chỉ sẽ nhắc nhở người sống tránh ở khu vực này vào giờ Tý đêm trước đến rạng sáng ngày hôm sau. Khu vực mà vừa rồi hai nàng tản bộ vừa lúc là khu vực công cộng của cả hai giới, vẫn là khu gần cổng nhập khẩu Quỷ Thị phi thường náo nhiệt. Nếu có người vô cớ làm hại Quỷ Linh, thì Hiệp Hội sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho Quỷ Linh. Nếu người bị Quỷ Linh làm hại, có thể đi tìm những cửa hàng có treo thẻ bài của Hiệp Hội, sẽ có người tiếp đãi xử lý. Nếu những cửa hàng đó không thể thực hiện được, thì có thể dựa theo địa chỉ Du Thanh Vi để dưới bài viết tìm đến văn phòng của nàng ấy, ở đó sẽ có chuyên gia đứng ra giải quyết.

Liễu Vũ ngừng xe lại ven đường, lo lắng nhìn Trương Tịch Nhan đang nắm chặt di động run như cầy sấy, cô hỏi: "Chị có sao không? Em chỉ nói giỡn xíu thôi mà."

Trương Tịch Nhan yên lặng đưa điện thoại cho Liễu Vũ: "Cô tự xem đi." Nếu lúc nãy hai người đi dạo thêm một chút, không chừng liền tới chỗ nhập khẩu vào Quỷ Thị, không biết lúc nãy bên người các nàng có bao nhiêu quỷ tới tới lui lui, tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy thực đáng sợ rồi.

Liễu Vũ an ủi: "Tuy rằng nơi này hơi nhiều quỷ một chút, nhưng lại không hại người, không sao đâu."

Trương Tịch Nhan cạn lời nhìn chằm chằm Liễu Vũ: Cô đang nghiêm túc đó hả? Vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã bị đẩy xuống sông rồi kìa.

Liễu Vũ cẩn thận xem xong bài đăng của Du Thanh Vi, căn cứ địa chỉ trên đó chạy đến một tiệm nhang đèn gần nhất mua hai lá bùa đuổi quỷ cho Trương Tịch Nhan, lúc cô mua bùa, chủ tiệm còn bảo rằng dương khí của cô yếu như tàn đuốc trong gió, hỏi cô có muốn nâng dương hỏa của bản thân lên một chút hay không, giá rất rẻ, ba chục năm chục một trăm tệ gì đều được, cô chỉ cần tùy duyên bỏ vào thùng công đức thôi. Cổ tính thuần âm, cô là một người tu luyện cổ thân, nếu dương hỏa nặng thì chắc cả ngày cô đã bị bệnh lặc lè lặc lọi rồi.

Cô xin miễn ý tốt của chủ tiệm, chọn mua hai lá bùa đuổi quỷ đắt nhất trong tiệm đưa cho Trương Tịch Nhan: "Tám mươi nghìn tệ một lá bùa, hẳn là rất hữu dụng."

Trương Tịch Nhan nhìn thấy tờ giấy vàng vẽ bùa chỉ là loại giấy bình thường nhất, tâm lạnh hết phân nửa. Loại bùa này nàng bán ra không biết bao nhiêu mà nói, chi phí không tới hai tệ một tờ. Nhưng là, khi nàng nhìn thấy phù văn được vẽ ở mặt trên liền phát hiện nó khác hoàn toàn so với loại mà nàng thường hay vẽ, căn bản không cùng một cái cấp bậc. Loại của nàng vẽ thuộc về loại lừa dối quá quan, chỉ dùng để an ủi tâm lý, còn phù văn trên lá bùa này ngưng tụ một loại khí nào đó, vận sức chờ phát động, phảng phất giống như chỉ cần kích phát thì có thể phóng xuất ra lực lượng vô cùng cường đại.

Bùa của nhà nàng thuộc về dược phù, mà hai lá bùa nàng nàng cầm trong tay đều là linh phù ngưng tụ thiên địa chi khí cùng thiên địa chi lực.

Có thể vẽ ra một lá bùa như thế, tất nhiên là cấp bậc đại tông sư đạo hạnh cao thâm.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan phát ngốc nhìn chằm chằm hai lá bùa mà cô vừa mua, bèn hỏi: "Bùa giả à?"

Trương Tịch Nhan đưa một tấm cho Liễu Vũ, tấm còn lại cất vào trong túi áo: "Bùa này phóng thích uy lực còn lớn hơn bùa lam nhà tôi rất nhiều lần."

Liễu Vũ nhận lấy lá bùa, gấp lại chỉnh tề, bỏ vào trong túi đựng bùa đeo trên cổ: "Bùa lam của nhà chị còn đắt hơn cả bùa này nữa."

Trương Tịch Nhan cũng biết bùa của nhà nàng đắt từ vật liệu cho tới giá bán: "Các lưu phái khác nhau trong Đạo môn đều có chủ công khác nhau, bùa chú và pháp khí chế tạo ra cũng mỗi người một vẻ. Nhà tôi chủ công khắc cổ, Âm Dương Đạo chủ công khắc âm tà quỷ vật, loại bùa này có công hiệu đối phó với linh thể hơn."

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan không còn sợ hãi nữa, liền lái xe về khách sạn.

Hai người đều không cần ngủ nhiều, rạng sáng đi ngủ, mặt trời mọc liền tỉnh dậy.

Liễu Vũ mở laptop ra xử lý công việc, cho nhóm vệ sĩ nghỉ ngơi, kéo Trương Tịch Nhan ra ngoài đi dạo.

Hai nàng chờ đến giờ miếu Thành Hoàng mở cửa liền chạy đến dâng hương, thuận tiện nhìn xem Âm Dương Đạo cung phụng Thành Hoàng có khác gì với những nơi khác hay không.

Liễu Vũ thật sự nhìn không ra miếu Thành Hoàng này có gì khác so với những miếu thờ nơi khác, cô hỏi Trương Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan thành thực trả lời rằng nàng cũng không nhìn ra gì. Người là phàm thai mắt thường, muốn nhìn thấy Quỷ Thần thì phải tu luyện Thiên Nhãn hoặc là Âm Dương nhãn, chỉ có một số ít người thiên phú dị bẩm mới có thể trời sinh nhìn thấy được những cái đó. Mở ra Âm Dương nhãn thì cũng còn dễ, chỉ cần tu đạo có chút thành tựu, hoặc dùng nước mắt rắn, nước mắt trâu này nọ bôi lên trên mắt, cũng có cách khác là áp dương hỏa xuống đến mức thấp nhất, đều sẽ có thể thấy được. Mà tu luyện đến trình độ có thể mở ra Thiên Nhãn, kia đều là đắc đạo cao nhân trong truyền thuyết, có thể câu thông hoặc là vượt giới đến một thế giới khác. Trương Tịch Nhan mơ hồ cảm thấy chính mình tựa hồ đã sờ đến ngạch cửa, nhưng muốn mở ra Thiên Nhãn thì vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Hai nàng đi ra khỏi miếu Thành Hoàng thì cũng đã đến giờ ăn trưa, trước tìm một nhà hàng giải quyết bữa trưa, sau đó chạy đi tìm mua la bàn. Hai nàng đi rất nhiều nơi, nhưng đều không tìm được la bàn vừa ý.

Trương Tịch Nhan đem yêu cầu về la bàn của mình nói cho chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng mỉm cười đáp: "Loại ngài nói thường đều là đồ gia truyền, bình thường không ai bán cả."

Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan: "Mua dùng tạm đi."

La bàn bình thường còn không mạnh bằng nàng dùng bản lĩnh mà bản thân học được nữa là. Trương Tịch Nhan hướng chủ cửa hàng cáo từ, đi ra ngoài, từ bỏ việc tìm kiếm. Trước kia nàng không cảm thấy gì, hiện giờ mới phát hiện rằng đồ mà gia tộc cho nàng đều là đồ cực kỳ tốt, cho dù chỉ là la bàn nàng thuận tay lấy từ trong nhà tổ, thì ở trong mắt người khác cũng có thể được coi là đồ gia truyền. Nàng là một đương gia tương lai, thế nhưng lại không bảo vệ được nhà của mình, trong một đêm, hai bàn tay trắng.

Lúc có gia đình thì cảm thấy gánh nặng gia tộc đè ép đến nỗi không có chút tự do, mất đi rồi mới biết mỗi ngày trôi qua có bao nhiêu quẫn bách khổ sở, muốn cái gì cũng không có, như cô hồn dã quỷ lục bình không rễ.

Nàng nhớ ba mẹ, nhớ ông nội, nhớ các trưởng bối trong nhà, khi đó luôn có người thời thời khắc khắc che chở cho nàng, giúp nàng suy xét mưu tính cho tiền đồ tương lai.

Hiện giờ, nàng muốn tìm một cái la bàn hợp ý thuận tay cũng khó khăn vô cùng.

Trương Tịch Nhan đi trên đường, lòng ấm ức buồn đến hoảng, dường như có rất lớn ủy khuất đè nén trong lòng muốn được phát tiết ra ngoài, nhưng cái gì cũng không làm được. Nàng nghĩ, buồn tủi đại khái chính là nói nàng của hiện tại đi.

Nàng mạnh mẽ ra lệnh bản thân bình phục cảm xúc lại, không thèm nghĩ những chuyện đó nữa. Có la bàn hay không cũng không việc gì, người có bản lĩnh thì không cần dùng la bàn đo lường tính toán, chỉ cần nàng lưu tâm một chút là có thể dùng ngũ cảm bắt giữ hành tung của âm linh quỷ vật xung quanh rồi, không cần la bàn. Nàng đã không còn người nhà, không còn ai bảo hộ nàng nữa, nàng chỉ có thể tự mình bảo hộ chính mình.

Một bàn tay tinh tế mềm mại có chút lạnh lén lút nắm lấy tay nàng.

Liễu Vũ cười tủm tỉm nói với nàng: "Trên đường đông người lắm, nắm tay em, đừng để bị lạc."

Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ nhìn ra nàng khó chịu nên đến an ủi nàng. Nàng cười cười, nói: "Tôi không có việc gì."

Liễu Vũ phản bác: "Đúng rồi, bởi vậy chị đâu có cho em cơ hội để biểu hiện đâu." Hiện tại khó chịu cũng tự mình gồng gánh kia kìa, cô nói tiếp: "Kỳ thật em rất muốn ôm chị an ủi chị, để cho chị tựa vào trong ngực em khóc rống lên, chị có thể cho em cơ hội đó không?"

Trương Tịch Nhan theo bản năng tính dỗi lại "Cô lại không phải là ba của tôi", nhưng sau đó nhớ ra ba nàng đã không còn nữa. Nàng không nói thêm gì, quay đầu rời đi.

Nàng không có tâm tình đi dạo tiếp, sớm trở lại khách sạn, không để ý tới Liễu Vũ, chính mình ngồi khoanh chân đả tọa. Nàng nhắm mắt lại, phóng không suy nghĩ tiến vào trạng thái minh tưởng.

Đại não nháy mắt trống rỗng, sau đó ý thức của nàng dường như tiến vào một thời không khác, nhìn thấy sao trời cuồn cuộn, nhìn thấy Cổ Thần Thụ, rất nhiều Hoa Thần Cổ đang bay múa xung quanh nó. Môt cỗ cảm giác huyền diệu bao phủ lấy nàng làm nàng theo bản năng bắt đầu hành khí đi câu thông với lực lượng của thiên địa."

Vu cũng tốt, Đạo cũng thế, kỳ thực đều là cách con người hướng thiên địa mượn lực.

Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Liễu Vũ, rằng có người trong Đạo môn trầm trồ khen ngợi những hành vi mà Canh Thần đã làm.

Đều là người, lại vì phương pháp tu luyện có điều khác nhau mà sinh ra ý đồ đuổi tận giết tuyệt. Canh Thần muốn lấy máu của hậu đại Vu Tộc chiếm lấy lực lượng trong đó, vì lợi mà phát rồ, những người kia chỉ vì đạo bất động mà đi vỗ tay khen ngợi việc Canh Thần giết chết biết bao nhiêu thôn dân vô tội. Cùng là con dân của một quốc gia, cùng là nhân loại thế thế đại đại đời đời sinh sống trên cùng một phiến thổ địa, một đám người đi vỗ tay khen ngợi một con long hồn thời thượng cổ vừa tàn sát đồng loại của chính họ.

Trương Tịch Nhan không tĩnh được tâm, thu công, mượn laptop của Liễu Vũ đăng nhập vào diễn đàn Đạo môn, viết bài đăng dỗi người.

Nàng viết từ lịch sử, nhân loại phát triển như thế nào cho đến gen di truyền, đạo phái khởi nguyên, quốc sách hiện giờ, nhân quyền ra sao, từ mọi góc độ phương diện nói có sách mách có chứng viết thành một bài luận văn dỗi người, lúc sau lại từ tâm lý học, hành vi học, ích lợi thương nghiệp này nọ kỹ càng tỉ mỉ phân tích đám người khen ngợi Canh Thần là thuộc dạng tâm lý gì, mục đích của đám người đó là gì, đem mặt nhân tính âm u mà bọn chúng ẩn giấu phơi bày hết ra ngoài ánh sáng.

Lúc sau nàng lại viết thêm một bài hịch văn thảo phạt Canh Thần có tên "Hịch văn vì 1300 bình dân bị ngộ hại thảo phạt Canh Thần".

Lúc rạng sáng, mọi người đều ngủ hết, nhưng cũng không thiếu mấy con cú đêm.

Hai bài viết của nàng đăng lên không lâu liền có người vào bình luận, có người cảm khái thở dài, có người mở miệng an ủi, có người đi theo khiển trách Canh Thần và mắng đám người đứng về phía Canh Thần, cũng có người trực tiếp mắng Trương Tịch Nhan là tà ma ngoại đạo không nên ở lại nơi này, còn kêu la muốn báo quản trị viên tới block tài khoản của Trương Tịch Nhan, cũng có người liệt kê ra chế độ hiến tế tàn nhẫn của Vu Cổ và những sự kiện Vu Cổ gây họa loạn trong lịch sử.

Trương Tịch Nhan cân nhắc một lúc, sau đó viết bài viết thứ ba với tựa đề "Luận về phương pháp tu đạo trong thời kỳ mạt pháp*". Nàng chỉ viết cái gì gọi là thời kỳ mạt pháp, cùng với khởi nguyên của nó, đăng lên, sau đó đi rửa mặt.

*Trong Phật giáo, Mạt Pháp là giai đoạn mà các giáo lý Đức Phật bị mai một và tồn tại dưới dạng hình thức. Lúc này phần lớn tu sĩ và tín đồ Phật tử sẽ hiểu sai về Phật pháp. Thời kỳ của Mạt Pháp bắt đầu từ 1500 năm sau khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nhập Niết bàn, là giai đoạn thứ ba sau Chính Pháp và Tượng Pháp. Theo Đại Tập Kinh, Mạt Pháp là giai đoạn xảy ra xung đột, khi người tuân thủ lời dạy của Đức Phật bị che khuất và mất đi. Lúc này, xã hội rối loạn, Phật pháp cũng đi vào suy tàn khi không có hạt giống của Phật. Thời kỳ Mạt Pháp xuất hiện gây ra nhiều điều ngoài ý muốn, tạo sự xung đột tăng cao. Sẽ không có thời gian để đạt được sự giác ngộ giúp cho chúng sanh thoát khỏi kiếp luân hồi thông qua việc lấy bản thân làm trung tâm.Ở thời đại này, người thực hành theo Pháp sẽ bị gặp rất nhiều chướng ngại trong tu hành. Ngoài ra, chúng ta có thể quan sát được hầu hết con người trở nên đau khổ. Phần lớn chúng ta sẽ không có được nguyện vọng thoát ra khỏi vòng sinh tử luẩn quẩn. Thay vào đó luôn tồn tại những điều nghi ngờ trong tâm trí và trái tim, là biểu hiện của bản ngã. Phật Thích Ca Mâu Ni gọi xã hội nhân loại lúc này gọi là "Ngũ nghịch trọc thế", "ma đạo hưng thịnh". Lúc này, "Ma tác sa môn phôi loạn ngô đạo", tức là ma quỷ chuyển thế xuất gia đến chùa miếu tu hành, phá hoại pháp của Ngài. Lúc ấy, sẽ bại hoại đến mức độ nào? Chính là, áo cà sa có ngũ sắc sặc sỡ, uống rượu, ăn thịt, sát sinh, tham vị, không có từ tâm hơn nữa còn có ghen tức đố kỵ lẫn nhau.

Liễu Vũ ngồi trên giường, nhìn Trương Tịch Nhan gõ bàn phím bùm bùm giống như trời giáng mưa to, nghẹn họng nhìn trân trối suốt cả một đêm. Cô thiệt tình cảm thấy, nếu như ngày nào đó Trương Tịch Nhan thất nghiệp thì vẫn có thể đi đánh máy thuê kiếm tiền sống khỏe.

Cô không dám quấy rầy, an an tĩnh tĩnh chờ đến khi Trương Tịch Nhan bận xong, lúc này mới lên tiếng hỏi có thể nhìn xem nãy giờ Trương Tịch Nhan viết gì hay không, sau khi được cho phép, cô lập tức mở bài viết lên xem thử, nhìn nhìn liền há hốc cả mồm: Trương học bá, chỉ mất một đêm là chị đã viết xong một bài luận văn một bài hịch văn cơ à, chị muốn lên trên trời ở hay gì, phía sau còn có cả một bài viết thứ ba nữa kìa.

Cô nhớ lại thời đại học ngồi viết luận văn khổ muốn chết, nửa năm mới viết xong, quả thực là ác mộng.

Cái khứa này...

Liễu Vũ âm thầm rơi lệ đầy cõi lòng, trong đầu tràn đầy ý nghĩ: Vì sao lòng hiếu kỳ của mình lại nặng như vậy? Vì sao tới chuyện tu hành mà mình cũng phải chịu cái cảnh bị Trương Thập Tam nghiền áp treo lên đánh a!

Cô còn đang trong giai đoạn tìm kiếm phương pháp tu hành tăng lên thực lực, vị nhà cô đã bắt đầu đi luận đạo, luận các phương pháp tu đạo.

Xì xì! Cho vô sổ đen, cần thiết cho vô sổ đen!

Liễu Vũ trong lòng kêu gào phải cho khứa kia vô sổ đen, nhưng bản thân lại ngồi trước laptop, say mê đọc bài viết mới ra lò của Trương Tịch Nhan.

Sau khi cô xem xong những bài viết của Trương Tịch Nhan, thì Trương Tịch Nhan đã tắm gội đầu xong xuôi.

Liễu Vũ: "..." Nếu phải phát biểu cảm tưởng, cô chỉ có thể nói... Học bá chính là học bá, không phục không được!

Việc Canh Thần đồ thôn đã không thể tẩy trắng! Đám người đứng ra khen ngợi Canh Thần... đại khái giống như vừa bị lột sạch quần áo kéo ra trước bàn dân thiên hạ lấy máy X-quang soi từ trong ra ngoài mười tám lần.

Cô mơ hồ có thể thấy được dụng ý của Trương Tịch Nhan, nhưng cũng không quá xem trọng. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Em nghĩ người khác xem xong cũng sẽ không cảm thấy trái tim chính nghĩa đột nhiên bạo lều mà đứng ra giúp chúng ta đánh Canh Thần đâu."

Trương Tịch Nhan đáp: "Ít nhất sẽ làm cho người khác suy nghĩ lại rằng thôn Hoa Tập và Trương gia thôn có đáng bị đối đãi như vậy hay không, cũng sẽ làm cho đám người đứng ra khen ngợi Canh Thần muốn gây khó xử cho chúng ta biết bọn chúng sẽ phải nhận lấy hậu quả gì." Hơn 1300 mạng người, diệt môn huyết hải thâm thù, một đám người không liên quan chạy ra kiếm chuyện, bọn chúng là thật không sợ nàng và Liễu Vũ đánh tới cửa hay gì.

Các đời lịch đại không dung Vu Cổ không phải không có đạo lý, cổ tính âm tà lại có kịch độc, thả cổ hại người, kia thật làm người khó lòng phòng bị. Không nói cái khác, nàng chỉ cần kêu Giò Heo đến bơi vài vòng trong nguồn nước uống của nhà đối thủ thôi, kia cũng đủ gây ra một tràng thảm họa rồi.

Trương Tịch Nhan rất rõ ràng nếu như cứ mặc kệ loại ngôn luận này lên men, cộng thêm có người tạo ra chút chuyện làm kíp nổ, nàng và Liễu Vũ rất có thể sẽ lọt vào càn quét. Cho nên, nàng mới viết thêm bài viết thứ ba biểu đạt ý nghĩ về đại đạo 3000 trăm sông đổ về một biển. Nếu những người đó lại nói những người tu đạo có thành tựu nhưng khác phương pháp tu hành đều không phải là người trong Đạo môn, mà là tà ma ngoại đạo phải bị rửa sạch, thì đánh không phải là mặt nàng, vứt cũng không phải mặt nàng a, thanh danh xa lánh đồng đạo cũng không dễ nghe nha.

Nàng đánh trả một cú nhỏ nhỏ, đến nỗi về sau có viết thêm bài viết nào nữa hay không, thì chờ nàng có hứng lại viết tiếp, để người khác chờ đợi trông ngóng một chút cũng tốt.

Hơn 9 giờ sáng hôm sau hai nàng đến văn phòng của Du Thanh Vi, nhìn thấy cổng lớn đóng chặt, trên cửa còn móc ổ khóa.

1

Hai nàng hai mặt nhìn nhau: Du Thanh Vi nói hôm nay nàng ấy ở văn phòng mà. Nàng ấy là nói buổi chiều sao? Nhưng cho dù bà chủ không ở thì cũng phải có người đến mở cửa làm ăn chứ? Đóng cửa? Không làm việc? Hôm nay không bán không buôn gì hết? Chiều mới bán sao?

Liễu Vũ không có số điện thoại của Du Thanh Vi nên không có cách nào gọi hỏi. Cô cân nhắc một chút, chạy đến quầy lễ tân của công ty đối diện hỏi thăm: "Xin hỏi một chút, văn phòng đối diện hôm nay không mở cửa làm việc à?"

Lễ tân đáp: "Các chị tới sớm rồi, văn phòng đối diện 10 giờ mới mở cửa là coi như sớm, buổi chiều 4, 5 giờ đóng cửa là coi như trễ, đi làm mà giống như đi mua nước tương. Đồng nghiệp của tôi nghỉ việc bên đây qua bên đó làm, 10 giờ rưỡi mới tới văn phòng, buổi tối chưa bao giờ phải tăng ca." Hâm mộ không, ghen ghét không? Văn phòng đối diện chỉ tuyển một lễ tân mà thôi, lương còn trả rất cao, ngày lễ ngày tết đều được nghỉ, bà chủ rảnh rỗi không có việc gì còn phát cho bùa bình an đắt tiền muốn xỉu.

Liễu Vũ nói lời cảm ơn với nhân viên lễ tân, ra ngoài, nói với Trương Tịch Nhan: "Em có dự cảm bất hảo." Không áp bức công nhân lao động, không tra tấn công nhân, công ty đi làm thì giờ giấc tùy ý, mấy công ty như vậy thường không áp bức công nhân, mà sẽ áp bức khách hàng a!

Cô lôi kéo Trương Tịch Nhan xuống tiệm cà phê dưới lầu uống trà đợi đến 10 giờ rưỡi, nhìn thấy lễ tân đến rồi nhưng vẫn đứng ở cửa chơi game không chịu mở cửa văn phòng.

Liễu Vũ hỏi: "Vẫn chưa mở cửa à?"

Lễ tân đang chơi game đến thời điểm mấu chốt, đầu cũng không thèm ngẩng, nói: "Trang tổng lâm thời có chút việc đi ra ngoài, mười phút nữa mới đến."

Liễu Vũ hỏi: "Trang tổng là người quản lý văn phòng của các cô à?" Quản lý không chuyên nghiệp như vậy, sao Du Thanh Vi vẫn chưa cho nghỉ việc, hay là có gốc gác gửi vô làm?

Lễ tân đáp: "Trang tổng là tổng giám đốc công ty Tả Thị dưới lầu, bà chủ của chúng tôi gửi một bộ chìa khóa ở chỗ chị ấy, bình thường đều là Trang tổng hoặc là trợ lý của chị ấy đến mở cửa."

Liễu Vũ: "..." Này là có gốc gác gửi vô chắc luôn nè! Cái văn phòng này sao vậy kìa, tới cửa cũng phải nhờ người của công ty khác đến mở dùm.

Một ván game kết thúc, thắng lợi! Lễ tân thoát khỏi game, lễ phép khách khí mang theo thái độ chuyên nghiệp dò hỏi: "Xin hỏi hai vị có việc gì vậy ạ? Đã hẹn trước rồi chứ?"

Liễu Vũ rất muốn nói là không có việc gì, không hẹn trước gì hết, bái bai.

Nhưng người ta làm ăn tới giờ cũng chưa bị dẹp tiệm, Hội trưởng Du cũng hỗn đến hô mưa gọi gió như xưa, đại khái là thật sự có bản lĩnh đi. Giống như đại sư Trương Trường Thọ cả ngày không ở cửa hàng nhang đèn buôn bán mà chạy tới nhà người khác chơi mạt chược vậy. Chắc là cao nhân đều như thế. Liễu Vũ hữu khí vô lực nói: "Tôi có hẹn trước với Hội trưởng Du."

Trương Tịch Nhan vô cùng bình tĩnh nghĩ: "Người của Âm Dương Đạo chắc thường đi làm vào buổi tối."

Gần đến 11 giờ, Du Thanh Vi mới ngáp dài xuất hiện với bộ dáng chưa tỉnh ngủ, đi đến lấy chìa khóa ra mở cửa, nói với lễ tân: "Pha cho tôi một ly cà phê đậm đặc." Nàng ấy nói với Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan: "Mời vào, đến văn phòng của tôi nói chuyện."

Người giúp mở cửa cũng không đáng tin cậy chút nào, cuối cùng Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan được bà chủ đích thân mở cửa cho vào văn phòng.

Liễu Vũ thế mà lại cảm thấy Du Thanh Vi không cho hai người các cô leo cây thì đã xem như là kinh hỉ.