Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 84: Trong xe




Đôi mắt Chung Tình trợn to, duỗi tay che miệng lại, sau đó mới hỏi: "Anh, anh ở đâu?"

Hạ Lân cười khẽ: "Anh ở dưới công ty em." "Anh ở dưới công ty em làm cái gì..."

"Ông xã nhớ em, anh không đợi đến ngày mai được, chúng ta gặp nhau ngay bây giờ được không?"

Chung Tình cắn môi, nhìn gương mặt mình trong kính, cũng may lớp trang điểm chưa trôi, biết rõ Hạ Lân không nhìn thấy nhưng cô vẫn gật đầu: "Vâng, anh chờ em một chút...Em xuống ngay."

Cô trở lại chỗ ngồi nhanh chóng hoàn thành công việc, đóng máy tính lại rồi khoác túi lên vai.

Đồng nghiệp bên cạnh nhịn không được hỏi: "Đi hẹn hò?" Chung Tình sửng sốt, sau đó cười một chút: "Ừm."

Thang máy xuống đến tầng 1, cô bước nhanh ra cửa lớn của office building, bỗng nhiên nhận ra bản thân quá...vội vàng, lúc này mới thả chậm bước chân, vuốt lại tóc, chậm rãi đi ra ngoài.

Hạ Lân từ vị trí lái nhìn ra ngoài, thấy một cô gái có dáng người tinh tế đi ra từ toà nhà, áo sơ nhạt màu ôm sát lấy người, vạt áo giấu trong cạp quần khiến vòng eo càng thêm tinh tế, một đôi chân dài thẳng tắp trắng đến nỗi phát sáng.

Hiển nhiên Chung Tình cũng nhìn thấy Hạ Lân ngồi trong xe, cô đi về phía anh, bước chân ngày càng nhanh.

"Anh chờ lâu lắm rồi hả?" Cô hơi cúi người xuống, dùng đôi mắt ướt át nhìn anh.

"Thình thịch thình thịch" tim Hạ Lân đập như nổi trống, hôm nay Chung Tình quá đẹp, anh nhịn không được mà đỏ mặt: "Không lâu lắm, em lên xe đi."

Chung Tình gật đầu, đi đến đầu bên kia mở cửa ghế phụ.

Vẻ mặt Hạ Lân cổ quái như đang cố gắng khắc chế cái gì đó, cuối cùng anh hung tợn liếc nhìn Chung Tình, ôm lấy cổ cô kéo về phía mình, hung dữ nghiền áp liếm láp môi đỏ của cô.

"Ưm..." Chung Tình bị doạ sợ, theo bản năng đẩy anh một cái, nhưng đổi lại là liếm láp càng thêm kịch liệt. Cô từ bỏ, ngoan ngoãn hé miệng để đầu lưỡi anh chui vào, cùng với cái lưỡi hồng hồng mềm mại của mình dây dưa với nhau.

Hai người ở trong xe hôn đến quên trời quên đất, mãi đến khi xe ở phía sau nhấn còi thúc giục mới tiếc nuối buông ra.

Sau khi tách ra, Chung Tình quay mặt ra ngoài cửa sổ, mặt cô hồng hồng, cho dù trong xe nhiệt độ rất ổn định nhưng gò má vẫn nóng bỏng.

Hạ Lân tay cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, hiếm khi anh ngại ngùng như vậy.

"Khụ khụ, hôm nay em đẹp lắm."

"Cảm ơn anh, do hôm nay em trang điểm." Chung Tình thẹn thùng nhìn về phía Hạ Lân, lại phát hiện trên môi anh có chút hồng, cô nhận ra đó chính là son môi của mình thì xấu hổ đến nỗi không biết phải làm thế nào.

Cô rút một tờ khăn giấy, thấy anh chăm chú lái xe thì đành phải đưa giấy đến bên miệng anh, mềm giọng nói: "Trên môi anh dính..."

"Hửm?" Hạ Lân nhướng mày.

"Dính son môi của em." Chung Tình đỏ mặt lấy khăn giấy lau qua môi anh.

Hạ Lân nhịn không được cười thành tiếng, nắm chặt lấy bàn tay cô đang định rút lại: "Em có đói không, muốn ăn cái gì?"

Sức ăn của Chung Tình rất nhỏ, giữa trưa đã ăn cơm anh đưa, buổi chiều còn uống thêm cafe đen: "Em chưa đói."

"Vậy về nhà trước được không?" Giọng nói của anh trầm thấp. "Vâng."

Xe quẹo vào gara ngầm của tiểu khu Hạ Lân ở, vừa tắt máy, Chung Tình đã bị anh bế từ ghế phụ lên đùi anh. Quần đùi màu đen bao bọc lấy mông dán sát với đùi Hạ Lân, anh đã cứng, côn th*t để giữa kẽ mông Chung Tình.

"Bà xã, anh muốn làm một lần trong xe có được không?" Hạ Lân làm nũng, rõ ràng là gương mặt anh tuấn nam tính nhưng giờ phút này nhìn có chút đáng thương.

Chung Tình chột dạ nhìn bốn phía, chỗ họ đỗ xe chính là góc chết, xung quanh được mấy chiếc xe khác ngăn trở

Nhưng không đảm bảo là không có ai đi qua, Chung Tình vẫn còn do dự.

Hạ Lân đã bắt đầu cởi quần cô: "Anh sẽ cẩn thận mà, bên ngoài nhìn không thấy gì đâu." Anh không nói cho cô biết kính của chiếc xe này đều là kính một chiều, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.

Huống chi mấy chiếc xe bên cạnh cũng đều là của anh, cho nên cực kì an toàn.