Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 79: Quay lại




Chung Tình uống cháo xong, thân thể dần dần khôi phục sức lực, cô nhìn chằm chằm Hạ Lân vừa mới quay lại phòng ngủ: "Tôi muốn ngủ."

Hạ Lân làm bộ muốn lên giường: "Em cứ ngủ đi."

Cô quơ quơ tay, dây xích phát ra tiếng vang: "Tay bị còng, ngủ không thoải mái."

Hạ Lân nhíu mày, cẩn thận mấy cũng có sai sót, lúc anh chuẩn bị cũng không suy xét đến vấn đề này.

Chung Tình quan sát vẻ mặt của anh, nói: "Anh khoá trái cửa từ bên ngoài, tôi không chạy được đâu."

Cô còn có tâm trạng đề xuất ý kiến với anh, Hạ Lân cười hừ một tiếng, lấy chìa khoá từ tủ đầu giường để cởi còng tay cho cô

Tay Chung Tình vừa mới được tự do đã bị Hạ Lân nắm lấy, anh cẩn thận kiểm tra cổ tay cô, sợ làm cô bị thương.

"Không sao." Chung Tình rút tay lại, nằm nghiêng người đưa lưng về phía anh: "Tôi muốn ngủ."

Hạ Lân nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay ôm lấy eo cô, lồng ngực kiên cố ấm áp dán lên lưng Chung Tình, sau đó để lại những dấu hôn nóng rực trên cổ và đầu vai cô.

Nghĩ đến đây là đêm đầu tiên hai người trải qua cùng nhau kể từ ngày gặp lại, Chung Tình nhịn không được mà cay mắt, nhẹ giọng mở miệng: "...Hạ Lân, anh để em suy nghĩ được không?"

Cánh tay trên eo đột nhiên buộc chặt, Hạ Lân ở phía sau hung tợn nói: "Em nghĩ cái rắm, mau ngủ đi!"

Chung Tình buồn cười nhưng cũng nghe lời nhắm hai mắt lại.

Đêm nay đối với Chung Tình cũng đủ lên xuống phập phồng, ngày hôm sau cô ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Hạ Lân mặc đồ ở nhà thoải mái, đang ngồi ở bàn làm việc xử lí công việc.

Trên người Chung Tình bọc chăn, tay chân nhẹ nhàng xuống giường. "Tỉnh rồi sao?" Hạ Lân giương mắt nhìn cô.

"Ừm." Nghĩ đến một đêm hoang đường, cô nhịn không được đỏ mặt.

Hạ Lân đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ mới đưa cho cô: "Em mặc cái này đi, là đồ mới."

Chung Tình nhận lấy, muốn đi phòng tắm để thay. Hạ Lân cũng không dị nghị, dù sao toàn thân cô từ trên xuống dưới chỗ nào anh cũng xem qua sờ qua cả rồi.

Chiếc váy anh đưa là một chiếc váy lụa hai dây màu champagne và một bộ đồ lót bằng ren. Tất cả đều rất vừa người, sau khi mặc vào đường cong trên cơ thể phô bày không sót một thứ gì, vì là vải lụa nên chẳng thể nào che giấu nổi bầu ngực trần trụi.

Chung Tình nhìn chằm chằm bản thân trong gương, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, có rất nhiều người khen cô xinh đẹp, nhưng cô không thích trang điểm cũng chẳng có thời gian phối đồ, thường thường để mặt mộc.

Như vậy mà Hạ Lân cũng thích sao? Cô nghĩ, hay là đánh thêm chút son, vẽ thêm tí lông mày sẽ tốt hơn?

Chung Tình thở dài, chờ nhịp tim trở lại vững vàng rồi mới ra khỏi phòng tắm.

Hạ Lân làm bộ lơ đãng nhìn cô một cái, sau đó phải giả vờ ho khan để che giấu đi dục vọng.

"Bữa sáng trên bàn ăn ngoài phòng khách." Nói xong anh lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Chung Tình nhận ra anh không có ý định tiếp tục khoá mình lại. Cô chậm rãi đi ra phòng ngủ, dạo bước đến phòng khách. Vị trí địa lý của căn hộ này rất tốt, toạ ở hướng bắc ngoảnh mặt về hướng nam, sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách.

Chung Tình cẩn thận ngồi vào sofa, nhìn tia sáng kia phát ngốc.

Hạ Lân từ phòng ngủ đi ra, nhéo nhéo mũi, đi đến cạnh sofa ngồi xuống bên Chung Tình, cánh tay tự nhiên ôm lấy bả vai cô.

"Sao em không ăn?"

"Không đói." Chung Tình cúi đầu không nhìn anh.

Hạ Lân rất muốn hôn cô nhưng lại không dám, rốt cuộc ngày hôm qua đã ức hiếp cô quá tàn nhẫn, chỉ có thể dùng bàn tay vuốt ve đầu vai cô, châm chước mở miệng: "Chung Tình, chúng ta xem như quay lại đi?"

"Cái gì?" Chung Tình kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn anh, không biết nên giận hay nên cười.

Anh lừa cô tới đây nhốt cả một đêm, bây giờ lại nói coi như hai người quay lại.

Quay lại cái quỷ gì? Đây là bị bệnh tâm thần thì đúng hơn.

Hạ Lân nhìn sắc mặt cô thay đổi không ngừng, nhíu mày: "Rõ ràng em cũng yêu anh, giữa chúng ta không có người thứ ba, những chuyện em rối rắm anh có thể giải quyết, vậy em còn phải phân vân suy nghĩ gì chứ?" Anh kéo Chung Tình vào lòng, hôn lên tóc cô: "Anh không tốt sao? Anh vừa có tiền, đẹp trai lại chung tình với em, quan trọng là em cũng yêu anh."

Chung Tình dùng tay đẩy anh: "Anh để em nghĩ lại."

Hạ Lân sợ nhất cô nói là muốn suy nghĩ, cô cứ nghĩ nhiều rồi lại có chuyện. Anh bá đạo ôm chặt lấy cô: "Không được nghĩ, có phải em cố ý tra tấn anh, hay là em muốn nghĩ đến bảy tám chục tuổi?"

"Nhưng ba em... "

"Ba em là ba em, em là em. Người phạm tội là ông ấy, thay ông ấy trả nợ lại là em. Những gì em làm còn chưa đủ sao?"

Chung Tình sửng sốt, vén sợi tóc ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn tinh tế. Hạ Lân tâm vừa động, cúi người liếm láp lỗ tai cô, lại ngấm lấy vành tai mà mút một ngụm. Trong nháy mắt, mặt Chung Tình đỏ bừng.