Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 73: Âm mưu




Thư kí của Hạ Lân chính là thư kí cũ của Hạ Quang Chấn, hiệu suất làm việc cực cao, rất nhanh đã điều ra rõ ràng bối cảnh của Trần Hoàn.

"Trần Hoàn, 24 tuổi, là người thành phố Tế Sa, đang học tiến sĩ ở đại học Lam Hải. Bạn gái tên Lưu Cẩn Du, hai người quen nhau từ cấp ba, cảm tình ổn định..."

Cậu ta càng đọc về sau sắc mặt của Hạ Lân lại càng kém, nhất là khi nghe tin Trần Hoàn cùng Lưu Cẩn Du yêu nhau từ cấp ba, sắc mặt đã khó coi tới cùng cực.

Hạ Lân kéo cà vạt, bật cười thành tiếng.

"Yêu nhau từ cấp ba? Haha, Chung Tình, con mẹ nó em được lắm."

Sự phẫn nộ lúc ban đầu qua đi, Hạ Lân đã có bước đầu phỏng đoán về lí do chia tay năm đó mà Chung Tình đưa ra.

Chung Tình dùng Trần Hoàn để lừa anh, bởi vì ba cô giết người, mà lúc ấy anh phải tiếp nhận tập đoàn, có lẽ Chung Tình bị những nguyên nhân như e sợ ánh mắt của người đời vây khốn, một bên tình nguyện tự cho rằng rời đi chính là muốn tốt cho anh.

"Mẹ nó, con mẹ nó!" Một tay Hạ Lân chống trán, không biết nên giận hay nên cười.

Chờ oán trách Chung Tình xong, anh bắt đầu tự trách mình. Tại sao lúc ấy không điều tra thêm chút nữa, vì sao không kiên trì thêm? Bối cảnh của Trần Hoàn không khó tra, án tử của Chung Chính Tín cũng có thể lục soát.

Bởi vì lúc đó anh còn trẻ tuổi lại quá kiêu ngạo, anh chắc chắn Chung Tình yêu mình, không có khả năng yêu người khác. Mà khi cô một mực chắc chắn cô xa mặt cách lòng, tự tôn của Hạ Lân bị đánh nát, anh cũng mất đi lý trí.

Tay Hạ Lân phát run, nếu suy đoán của anh là thật, như vậy Chung Tình vẫn còn yêu anh.

Nhưng thời gian qua anh đã đối xử tệ bạc với cô như vậy, cô sẽ đau lòng đến mức nào chứ?

Nhưng việc cấp bách là phải tìm được Trần Hoàn, hỏi ra chân tướng mọi việc.

Hạ Lân nói với thư ký: "Hẹn giáo sư Trần Chính, bảo ông ta mang cả Trần Hoàn đi, đừng làm Trần Hoàn biết tôi là người hẹn ăn cơm."

"Vâng!" Thư kí cũng không rõ tại sao Hạ tổng lại muốn mời một tiến sĩ ăn cơm, nhưng cậu ta vẫn rất nhanh đã hẹn tốt thời gian.

Thứ 6, Trần Hoàn đi theo giáo sư đến nhà hàng sang trọng, mới vào phòng đã bị thư kí của đối phương yêu cầu giao điện thoại để tạm giữ.

"Sếp chúng tôi yêu cầu như vậy, hy vọng hai vị hiểu cho."

Trần Chính đã vì hạng mục đầu tư này phát sầu, vất vả lắm mới kêu gọi được tập đoàn Tiểu Hải Đảo đầu tư, đây lại là bữa cơm do chính Hạ tổng mời, trong lòng ông kích động vạn phần, đừng nói là giao điện thoại, giao cái gì cũng được.

Nhưng Trần Hoàn có chút do dự, anh ta sợ Lưu Cẩn Du sẽ có việc tìm mình, nhưng thấy giáo sư phối hợp nên anh ta cũng không tiện từ chối. Đành phải để điện thoại vào một cái khay nhỏ

Mười phút sau, Hạ Lân tới. Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Hoàn, mà hiển nhiên Trần Hoàn cũng thấy anh.

Trần Hoàn: "...Anh, anh là?"

Giáo sư nhíu mày: "Trần Hoàn, đây là giám đốc của tập đoàn Tiểu Hải Đảo, Hạ tổng Hạ Lân."

Hạ Lân gật đầu: "Giáo sư khoẻ chứ? Ngài khách khí rồi, mời ngồi."

Trong bữa tiệc chỉ có Hạ Lân và giáo sư nói chuyện về hạng mục, sau đó ông ấy đi toilet, trong phòng chỉ còn lại Hạ Lân và Trần Hoàn. Hạ Lân lập tức thay đổi sắc mặt.

"Nghe nói bạn gái cậu tên Lưu Cẩn Du, làm nghiên cứu sinh tại đại học Lam Hải, hai người đã ở bên nhau từ cấp ba?"

"Sao tôi lại nhớ rõ hồi đại học có người cứng miệng nói đang cùng cậu yêu đương?"

Đối mặt với Hạ Lân âm dương quái khí, Trần Hoàn cũng không ngốc, anh ta đang cân nhắc có nên nói chuyện có liên quan tới đàn chị Chung Tình hay không.

Trần Hoàn đỡ mắt kính, cười khổ nói: "Hạ tổng, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Hạ Lân: "Tôi muốn biết cậu và Chung Tình đã từng yêu nhau chưa?" Trần Hoàn: "...Chưa từng."

"Lúc đó hai người chỉ diễn cho tôi xem?" "...Đúng."

"Việc này bạn gái cậu biết mà không giận?" "Bạn gái tôi cũng biết..."

Hạ Lân hết nói nổi, con mẹ nó mấy người này bị cái gì vậy?

Anh tức đến nỗi bật cười, còn không quên uy hiếp: "Những gì hôm nay tôi với cậu nói, không được kể cho Chung Tình."

Trần Hoàn tiếp tục cười khổ: "Hạ tổng yên tâm đi, tôi và chị ấy trong sáng thanh bạch...Anh, cũng đừng làm khó chị ấy, cuộc sống của chị chẳng dễ dàng gì, nếu không phải vì anh thì năm đó đàn chị cũng chẳng nghĩ ra cách này..."

Anh ta còn chưa nói xong đã thấy vẻ mặt Hạ Lân hung ác nham hiểu, giống như muốn xé nát anh ta.

Trần Hoàn lập tức im miệng.

Một lát sau giáo sư quay lại, nhưng ông cảm thấy bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt.

Không lâu sau, Hạ Lân mượn cớ có việc rời đi trước, rốt cuộc anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.