Chương 7: Trả nợ (hơi H)
Chung Tình đã quên mất mình về nhà bằng cách nào, cô cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân khi đã mặt dày vô sỉ mượn Hạ Lân 10 nghìn tệ.
Chung Tình tắm xong, lăn qua lộn lại ở trên giường mãi mà không ngủ được.
"Ting", là tin nhắn wechat, cô mở điện thoại, nhìn thấy là Hạ Lân gửi tới. "Chuyển tiền cho cạu rồi đấy."
Cô kiểm tra tài khoản, quả nhiên đã được cộng thêm 10 nghìn tệ, người chuyển khoản không ai khác ngoài Hạ Lân.
Cô ném điện thoại sang một bên, tuyệt vọng dùng cánh tay che mắt lại.
Rất nhanh lại có một tin nhắn mới. "Cuối tuần đến nhà tôi được không?"
Một tuần này đối với Chung Tình mà nói thì cực kì mơ hồ, cô vừa xử lí chuyện của Chung Chính Tín, vừa phải miên man suy nghĩ.
Sáng sớm thứ 7, cô đúng hẹn đi đến nhà Hạ Lân. Hạ Lân đã mở sẵn cửa lớn cho cô.
Chung Tình ngây ngốc đi sau cậu, xuyên qua sân, đi vào nhà. Cửa vừa đóng lại, Hạ Lân đã ôm chặt lấy cô.
"Muốn đi tắm trước không?" Hơi thở nóng bỏng của cậu phả lên da cô, ngứa cực kì.
Giọng của Chung Tình có hơi khó chịu: "Không cần, tôi tắm ở nhà rồi."
Nói xong cô liền cảm thấy hối hận, giống như cô gấp gáp mong chờ việc này lắm vậy.
Quả nhiên những lời này đã thành công lấy lòng Hạ Lân, cậu cười thành tiếng: "Gấp như vậy cơ à?"
Chung Tình nhịn không được hừ nhẹ.
Hạ Lân nắm tay cô đi lên phòng ngủ trên lầu hai, phòng này Chung Tình đã đến rất nhiều lần, ngay từ đầu đúng thật sự chỉ là đơn thuần dạy thêm cho cậu, nhưng không hiểu vì sao lại trở thành thế này.
Cả hai người đều có trách nhiệm.
Trong thời gian Chung Tình còn mải nghĩ lung tung, Hạ Lân đã đè cô lên giường. Thiếu nữ mảnh khảnh rơi vào giường nệm mềm mại, hôm nay cô mặc váy hai dây, lộ ra cổ, bả vai cùng hai cánh tay, khiến Hạ Lân nhìn nóng cả mắt.
Trên đường cô đi tới đây, rốt cuộc đã bị bao nhiêu người nhìn thấy dáng vẻ này?
Ý nghĩ này làm cậu ghen ghét đến phát cuồng.
Một tay Hạ Lân chống người, từ trên cao nhìn xuống Chung Tình.
Cô bị nhìn như vậy thì cố lảng tránh ánh mắt, không nhịn được mà hơi thở cũng trở nên dồn dập, ngực cũng phập phồng lên xuống không thôi.
Tay Hạ Lân vén váy cô lên, sờ đến đầu gối của cô, làn da mềm mại trơn trượt như hút lấy bàn tay của cậu, ngay sau đó lại chu du về phía trước, cuối cùng ngừng lại bên trong đùi Chung Tình.
Cách một lớp quần lót, cậu sờ lên â, phụ của thiếu nữ.
"Cậu ướt rồi." Hạ Lân khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Chung Tình.
Mặt cô đỏ bạo, nằm ở trên chiếc giường mềm mại này khiến tâm tư của cô bị nhìn thấu không xót một chút gì.
Trong lúc cô còn chưa kịp nhận thức, quần lót của cô đã bị Hạ Lân cởi ra.
Hạ thể mẫn cảm cứ như vậy bại lộ trong không khí, Chung Tình không nhịn được, cả người run lên.
Một ngón tay tách môi â/m h/ộ, tìm được tiểu âm hạch thì khẽ khàng xoa bóp.
"Ưm...không được..." Tay Chung Tình che lấy miệng, tận lực ngăn lại tiếng rên rỉ, cô muốn khép chặt hai chân lại để ngăn không cho Hạ Lân tác oai tác quái.
Nhưng căn bản là vô dụng.
Tiểu Đậu ở trong tay Hạ Lân mẫn cảm đến kì cục, cậu chỉ tùy tiện chjam vài cái đã khiến Chung Tình đạt được khoái cảm cực lớn.
Khơi mào, xoa nắn, ấn.
Khoái cảm từ thân dưới dâng lên, hai mắt Chung Tình mở to, hốc mắt ướt át, phần bên trong đùi cũng run lên.
"Cao trào đi." Hạ Lân thấp giọng nói.
Chung Tình thẹn thùng cắn môi, dùng sức hít thở, gần đạt tới cao tào đã khiến cô sắp không chịu nổi.
Hạ Lân không tính bỏ qua cho cô, nhân lúc cô còn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường, ngón giữa của cậu đã mò đến huy*t khẩu, sau đó chậm rãi cắm vào.
Đường đi chặt chẽ ấm áp, tầng tầng mị thịt như muốn ngăn trở dị vật xâm lấn.
Hạ Thân cúi đầu hôn hôn miệng Chung Tình, dụ dỗ thiếu nữ dưới thân: "Ngoan, thả lỏng một chút."
Ngón tay tiếp tục thăm dò về phía trước, sau đó như đụng phải thứ gì, Chung Tình đau tới nỗi run lên.
Hạ Lân cau mày rút ngón tay ra, cầm lấy khăn giấy xoa xoa tay. Sau đó cậu cởi quần, phóng thích côn th*t đã sớm trướng to, dùng tay loát loát vài cái.
"Ngăn kéo thứ nhất ở tủ đầu giường có áo mưa, lấy ra đeo cho tôi."