Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 67: Lấy thân trả nợ




Chung Tình tắm rửa xong, cảm giác nói không lên lời, chỉ biết cả người vẫn run lên.

Hạ Lân gọi cô ra tâm sự, hai người thì có gì để nói chứ?

Bọn họ đã không liên lạc với nhau trong thời gian dài, đã có thời gian cô rất hay nằm mơ thấy anh, sau khi tỉnh lại đều hoài nghi rằng hai người đã từng ở bên nhau sao? Hay đó chỉ là một giấc mộng Nam Kha? (mộng Nam Kha: nói về những thứ vô thực, xa tầm với của con người)

Trước kia do cô yêu thầm anh yêu đến điên rồi nên mới tự tạo ra hồi ức như vậy?

Rốt cuộc sự chênh lệch của hai người quá xa, thời học sinh tầm nhìn hạn hẹp nên không thấy rõ sự phân biệt, chờ tới khi bước chân ra ngoài xã hội mới ý thức được khoảng cách giữa cả hai.

Hạ Lân sinh ra ở đỉnh kim tự tháp, còn cô chỉ là một trong những hòn đá xám xịt dưới chân tháp. Hiện tại có thể tay làm hàm nhai nuôi sống chính mình cũng đã đủ may mắn.

Nhưng dù sao Hạ Lân cũng là người đầu tư của trò chơi, xuất phát từ lễ phép, Chung Tình vẫn nên trả lời chút gì đó.

Cô châm chước đánh chữ: "Công việc hơi bận, trò chơi cũng sắp được ra mắt." Nghĩ một lát cô lại gõ thêm: "Cảm ơn anh đã đầu tư vào game, nhất định chúng tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh."

Cô gửi tin nhắn xong thì vội ném điện thoại sang một bên giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay. Một lát sau lại cầm lấy, nhìn chằm chằm vào giao diện nói chuyện.

Nhưng Hạ Lân cũng không trả lời lại.

Vì mai là thứ 7 nên đêm nay cô xem game show đến nửa đêm, mượn vào nội dung hài hước để cười xua tan đi nỗi buồn trong ngày hôm nay thì mới chịu đi ngủ.

Hôm sau cô ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh, phát hiện di động có 5 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hạ Lân. Sau khi về nước, anh lại dùng số điện thoại của trước kia.

Chung Tình lo anh có việc gấp nên gọi lại, bên kia cũng rất nhanh đã bắt máy.

"Alo, Chung Tình."

"Ừ." Cô vừa mới tỉnh, giọng nói hơi khàn. "Mới ngủ dậy?"

"Ừ, ngại quá tôi không nghe thấy chuông điện thoại, anh gọi có chuyện gì không?"

"Tôi đang ở dưới nhà cô." "...Hả?"

"Tầng 5 khu Bốn Mùa đúng không?" Hạ Lân nói địa chỉ phòng thuê của cô.

Tim Chung Tình đập loạn: "Đúng, anh...anh tìm tôi có chuyện gì?" "Có việc, chuyện công việc."

Vốn dĩ lý trí Chung Tình không tin, nhưng lỡ đâu, cô nghĩ, lỡ đâu Hạ Lân muốn thông qua cô mà tìm hiểu tin tức của văn phòng thì sao? Rốt cuộc anh rót vốn hàng trăm triệu, cũng không thể cứ như ném đá xuống sông được.

Ngoại trừ bạn học cũ như cô thì Hạ Lân có thể hỏi ai chứ, cũng không thể trực tiếp đi hỏi Lâm Bồi.

Chung Tình lập tức từ trên giường bò dậy, vuốt vuốt tóc nói: "Được, đợi tôi chút, tôi xuống ngay."

Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, bôi kem chống nắng, kẻ lông mày cho gương mặt có chút tinh thần, cô còn tô thêm chút son, lúc mở tủ

quần áo ra thì lại gặp vấn đề khó khăn.

Quần áo của cô rất bình thường, áo hoodie tối màu, quần jean, giày vải, cô rất hối hận ngày thường không mua nhiều thêm mấy cái váy.

Cô lại nhớ tới Phương Vũ Mông ngày hôm qua, nhớ tới gương mặt và dáng người cô ta. Chung Tình cười khổ, cho dù cô có mặc váy thì cũng không đủ trình để so sánh.

Thôi bỏ đi.

Cuối cùng cô chọn một chiếc áo hoodie màu vàng chanh cùng với quần jean xanh biển, dưới chân đi một đôi giày vải màu vàng, xách theo túi tote chạy ra cửa.

Xe Hạ Lân dừng ở cửa lớn khu chung cư, cùng cảnh vật xung quanh không hợp nhau, anh dựa vào cửa xe hút thuốc, mặt ẩn sau lớp sương khói, cao lớn đẹp trai, vai rộng chân dài.

Anh cũng mặc áo hoodie và quần jean, dáng vẻ rất tuỳ ý.

Chung Tình hít sâu, cảm thấy trái tim không còn đập nhanh bất thường nữa mới dám đến gần Hạ Lân.

"Ngại quá, tôi xuống chậm."

"Không có gì." Hạ Lân ngẩng đầu liếc cô một cái, dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác: "Lên xe."

"Hả? Đi đâu vậy?"

Hạ Lân không nói gì, cứ thế ngồi vào xe.

Chung Tình đứng ngây ra không nhúc nhích, mãi đến khi xe phía sau ấn còi thúc giục, tài xế còn ló đầu ra: "Đi thì đi luôn đi, tưởng mình đi siêu xe thì ghê gớm lắm à?"

Cô xấu hổ nhìn thoáng qua, hậm hực lên xe. Xe dừng lại trước đèn đỏ.

Hạ Lân đột nhiên hỏi cô: "Bây giờ có bạn trai không?" Chung Tình: "...Không có."

"Cô với Trần Hoàn chia tay rồi?"

"Hả...à ừ." Chung Tình khó xử quay mặt về phía cửa sổ, bởi vì đang nói dối nên cô sợ mặt mình không đủ tự nhiên.

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa." Cô vừa mới ngủ dậy, thời gian đâu mà ăn cơm? "Vậy đi ăn cơm trước."

"Được."

Anh lái xe chạy vào một gara ngầm.

Đầu óc Chung Tình choáng váng, cô đã cố gắng khống chế để mình không nghĩ nhiều.

"Xuống xe." "...Ờ."

Chung Tình mở cửa xe đi xuống, sau đó ngây ngốc đi theo Hạ Lân. Đi vào thang máy rộng rãi đi lên tầng một, rồi lại đi vào thang máy khác đi lên tầng cao nhất.

Cửa thang máy mở ra, có người phục vụ nhìn thấy anh thì lễ phép chào hỏi, dẫn bọn họ tới bàn gần cửa sổ.

Người phục vụ giúp Chung Tình kéo ghế, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Hạ Lân ngồi đối diện với cô.

"Ăn bít tết hay cá hồi?"

"Gì cũng được." Chung Tình cúi đầu nhìn tay mình.

"Vậy cá hồi đi. Có muốn một phần salad bơ hay uống rượu không?" Chung Tình lắc đầu, Hạ Lân gọi cho mình một ly rượu nho trắng. "Anh còn phải lái xe mà." Cô nhắc nhở.

Nhưng Hạ Lân chỉ cười cười.

Chung Tình cảm thấy nhất định cô đang nằm mơ, sao có thể xuất hiện cảnh tượng này sau khi cô đã làm tổn thương anh chứ?

Vốn dĩ cô đã không bình tĩnh nổi, tay cầm dao nĩa cũng run lên.

"...Chuyện công việc anh nói là chuyện gì?" Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện.

Hạ Lân buông dao nĩa, mở miệng: "Cô thật sự cho rằng tôi gọi cô ra là để nói chuyện công việc?"

"Vậy..."

Hạ Lân cầm lấy ly rượu uống một ngụm, nhắc nhở: "Cô còn nhớ rõ chuyện cô nợ tôi 400.000 tệ chứ?"

Chung Tình gật đầu: "Nhớ rõ."

"Ngày đó cô đã trả 100.000 tệ, vẫn còn thiếu 300.000 tệ đúng không?" Cô vẫn tiếp tục gật đầu.

Hạ Lân nói tiếp: "Tôi không lấy tiền lãi, số tiền còn lại cô lấy thân để trả, thấy thế nào?"