Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 66: Bạn học




Hạ Lân đi kính rượu từng người, Phương Vũ Mông cũng đi bên cạnh anh.

Trái tim Chung Tình co rút, thật hy vọng trên mặt đất có một cái lỗ để chui xuống, hoặc cô mọc ra một đôi cánh bay thẳng ra khỏi cửa sổ.

Nhưng trên mặt đất không có cái lỗ nào, mà cô cũng chẳng mọc được cánh.

Hạ Lân vẫn đi đến chỗ cô.

Chung Tình đứng lên theo đồng nghiệp, máy móc bưng lên ly rượu.

"Hạ tổng, đây chính là tổ khai phá của chúng tôi..." Lâm Bồi bắt đầu nói phét, khen nhân viên lên tận trên trời.

"Nào nào, mọi người cụng ly với Hạ tổng đi."

Sếp cũng đã lên tiếng, rốt cuộc Chung Tình phải ngẩng đầu, cũng may Hạ Lân còn chưa nhìn thấy cô, anh đang nói chuyện với một người khác.

Ngắn ngủi một phút chờ đợi nhưng đối với Chung Tình nó lại dài như một thế kỷ.

Hạ Lân đi cụng ly với mọi người theo thứ tự, rốt cuộc cũng đến lượt Chung Tình.

Lúc nhìn thấy cô, đầu tiên anh nhíu mày, sau đó ra vẻ hơi giật mình, cuối cùng mới mở miệng: "...Là Chung Tình sao?"

Chung Tình đành phải gật đầu. Hạ Lân: "Đã lâu không gặp."

Cả người Chung Tình cứng đờ, nhỏ giọng nói: "...Đã lâu không gặp."

Lâm Bồi cảm thấy ngoài ý muốn, vừa định hóng hớt thì Hạ Lân đã kịp mở miệng: "Đây là bạn học cấp ba của tôi. Quê tôi ở thành phố Lam Hải, gần đó có một nơi gọi là Tiểu Hải Đảo, trên đảo có một ngôi trường cấp ba, tôi theo học ở ngôi trường đó."

Mọi người hiểu ra.

Chỉ có Phương Vũ Mông trêu chọc: "Trí nhớ của anh tốt thật đấy, tốt nghiệp cấp ba bao nhiêu năm rồi mà nhìn cái đã nhận ra ngay?"

Hạ Lân cười với cô ta, mang theo chút cưng chiều: "Chung Tình là học bá, lúc nào cũng đứng đầu khối, đương nhiên ấn tượng sẽ khắc sâu."

"Lúc ấy chắc anh cũng đứng đầu nhỉ, đứng đầu từ dưới đếm lên." Phương Vũ Mông không cho anh mặt mũi mà chọc ngoáy, đồng thời chạm vào ly rượu của Chung Tình

Cô ta nói vậy nhưng Hạ Lân cũng không tức giận, chỉ tiếp tục nói với Chung Tình: "Bạn học cũ, Lâm tổng thế nào? Nếu anh ấy có chỗ nào không tốt thì cứ lén với tôi, tôi sẽ trút giận thay cô."

Lâm Bồi vội tiếp chuyện: "Chung Tình, cô mau nói xem anh Lâm đối xử với mọi người thế nào?"

Chung Tình nhỏ giọng nói: "Khá tốt."

May mắn lúc này có người tới bắt chuyện, cuối cùng cũng kết thúc đề tài này. Hạ Lân thong dong rời đi sang bàn khác. Chung Tình ngồi xuống, rượu không uống được mấy ngụm nhưng đầu lại choáng váng.

"Trời ơi, cô cùng anh chàng đẹp trai đó là bạn cùng lớp cấp ba mà sao không nghe cô nhắc tới vậy?" Đồng nghiệp ở bên cạnh ríu rít tò mò, muốn nghe nhiều về chuyện của Hạ Lân thời cấp ba.

Chung Tình nói: "Tôi và người ta không thân, hồi cấp ba tôi cũng chỉ cố gắng học tập thôi."

Đồng nghiệp nghĩ nghĩ, chắc cô cũng không nói dối. Tính cách Chung Tình chính là như vậy, bình thường cũng rất ít nói chuyện với đồng nghiệp nam.

"Cô cứ như vậy thì khi nào mới có bạn trai? Cũng gần 25 tuổi rồi còn gì, tôi quen một anh khá tốt, giới thiệu cho cô..." Rất nhanh đồng nghiệp đã đổi chủ đề từ Hạ Lân sang chuyện tình yêu và hôn nhân của Chung Tình.

Nhưng Chung Tình chỉ cười cười: "Tôi không muốn yêu đương, chỉ muốn kiếm tiền thôi."

Liên hoan còn chưa kết thúc, Hạ Lân đã mang Phương Vũ Mông rời đi trước. Tài xế ở dưới lầu chờ họ, Hạ Lân cùng cô ta lên xe, cửa xe vừa đóng lại thì tấm ngăn gian đằng trước và ghế sau đã kéo lên.

"Hôm nay anh uống lộn thuốc sao mà tốt với tôi vậy?" Phương Vũ Mông nhìn chằm chằm Hạ Lân.

"Tốt với cô mà còn không vui?" Hạ Lân quay ra cửa sổ nhìn cảnh đêm. "Có phải bị tôi làm cho cảm động nên muốn thử yêu đương với tôi?" "Đừng ép tôi ném cô xuống đường."

Sắc mặt Phương Vũ Mông suy sụp, trong lòng âm thầm rủa anh một trận

Nhưng hiện giờ cô ta không thể đắc tội với anh, cô ta thua mấy trăm nghìn tệ ở sòng bạc Las Vegas, ba cô ta tức giận đóng băng thẻ ngân hàng. May mắn có Hạ Lân giới thiệu cho cô ta một công việc, đó chính là làm người phát ngôn cho game này.

Hạ Lân đưa Phương Vũ Mông về trước rồi lại để tài xế đưa mình về chỗ ở tại Bắc Kinh, một căn biệt thự độc lập, cách chi nhánh tập đoàn ở Bắc Kinh không xa.

Cũng cách chỗ làm hiện tại của Chung Tình rất gần.

Nghĩ đến Chung Tình, men say trong người Hạ Lân biến mất hoàn toàn.

Bọn họ đã bao lâu không gặp nhau? 4 năm hay 5 năm, nhưng chắc chắn nó dài hơn thời gian hai người ở bên nhau.

Hạ Lân nhớ tới dáng vẻ hôm nay của cô, tóc dài ngang vai, trang điểm nhẹ, môi đỏ bừng, mặc áo hoodie cùng quần jean, nhìn qua giống hệt học sinh. Cô vẫn gầy như vậy, khả năng còn gầy hơn cả trước kia.

Mẹ nó, có phải bạn trai cô đối xử với cô không tốt không?

Hạ Lân bực bội kéo cúc áo sơmi, cởi bỏ tây trang, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng, anh trần truồng đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để dòng nước tuỳ ý tưới lên người.

Hạ Lân có chút hưng phấn, côn th*t đã ngẩng đầu, đầu anh chống lên tường, tay nắm lấy côn th*t cương cứng bắt đầu tự an ủi.

Gương mặt của Chung Tình cứ quanh quẩn trong đầu không tan.

Hạ Lân "hầu hạ" xong người anh em của mình rồi lên giường nằm, nghĩ một lát vẫn gửi một tin nhắn cho Chung Tình: "Đã lâu không gặp, hôm nào ra ngoài nói chuyện chứ?"