Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 46: Thích




Ông Nhiêu đi rồi nên chỉ còn lại Chung Tình và Hạ Lân.

Chung Tình không cần cho cậu mặt mũi nữa, bắt đầu giãy giụa: "Cậu buông tay ra."

Sao Hạ Lân có thể buông cô ra được, cậu vừa mới giới thiệu cô là bạn gái của mình cũng tương đương với việc gián tiếp tỏ tình, loại thời điểm này hai người nên thân mật ôm nhau rồi bày tỏ tình cảm mới đúng.

"Đừng quậy nữa, vào nhà với tôi." Cậu lôi kéo Chung Tình, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cô.

Chung Tình thấy cậu giả đáng thương, lại nghĩ đến vì người nào đó mà cơ hội làm trao đổi sinh của mình cũng bị đánh mất, không quan tâm mọi chuyện để quay về nước, kết quả thì sao? Vậy mà lại là trò đùa của cậu chủ Hạ.

"Tôi không vào, tôi phải về ktx, cậu buông ra." Chung Tình kiên trì muốn đi, cô vừa xuống máy bay đã chạy tới đâu nên rất mệt mỏi, mặt mũi xám xịt, mà Hạ Lân vẫn là áo mũ chỉnh tề khiến cô giận sôi máu.

Cậu đùng hai tay giam cầm cô vào trong lòng ngực mình, muốn dỗ dành cho cô nguôi giận.

Ai ngờ Chung Tình lại tránh ra được, vung tay cho cậu một cái tát. Hạ Lân ôm mặt, không thể tin nổi mà nhìn cô.

"..."

Chung Tình đã không còn sức lực so cao thấp với cậu, sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói lại có chút hung tợn: "Cậu rất đắc ý đúng không?"

"Cậu cố ý để tôi hiểu lầm rằng cậu và Tần Tâm Nhiên sẽ liên hôn, cố ý để tôi sốt ruột đúng không? Rốt cuộc cậu có trái tim không vậy? Đùa giỡn tôi như vậy khiến cậu vui vẻ lắm à?"

"Trong mắt cậu tôi chỉ là trò vui do cậu lấy tiền mua tới, sự tồn tại của tôi cũng chỉ để mua vui cho cậu? Tôi ở trong mắt cậu rẻ mạt vậy sao?"

Từng câu từng chữ của cô như mũi tên nhọn bắn về phía cậu, cũng tự bắn về phía bản thân mình.

Những điều giấu kín trong lòng bao lâu nay cũng được thốt ra, Chung Tình uất ức cực kì, cả người run rẩy, môi cũng tái đi.

Hạ Lân đau lòng nhưng cũng chỉ có thể ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn tóc cô: "Đều là do tôi không tốt, là tôi khốn nạn, tôi không nên trêu cậu. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy nên tôi cũng chỉ muốn biết cậu có cảm giác gì với tôi mà thôi."

"Chung Tình, tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu."

Mỗi lần cậu nói từ "thích" thì cả người cô càng run hơn, nước mắt cũng không chịu khống chế mà tràn mi. Rõ ràng trong lòng còn đang trách cậu, nhưng cuối cùng cũng không thấy tức giận như ban đầu, người cũng bắt đầu mềm ra.

"Chúng ta vào nhà rồi lại nói được không?" Hạ Lân dùng đôi môi lạnh băng để hôn lấy nước mắt của cô, dùng giọng điệu khẩn cầu để thương lượng. Cậu thấy Chung Tình không từ chối nên cứng rắn nửa ôm nửa ép cô đi vào trong.

Độ ấm trong phòng xua đi rét lạnh trên người, mùa đông năm nay vẫn rất lạnh.

"Còn giận sao? Có tức thì cứ nói ra, đừng nhịn làm gì." Hạ Lân ôm cô chặt trong ngực, cúi đầu muốn hôn cô lại bị cô né tránh.

"Cậu đừng chạm vào tôi." Chung Tình tức tối đánh vào vai cậu, đánh một cái không đủ còn đánh thêm mấy cái nữa: "Hạ Lân, cậu là đồ khốn, cậu đúng là đồ khốn mà, tôi đúng là có mắt mà như mù."

Hạ Lân thấy cô chịu phát tiết cơn giận thì mới dám thở ra, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn cười. Cậu lẳng lặng hứng chịu cơn giận của cô.

Một lúc sau mới thử hỏi: "Chung Tình...cậu...cậu có thích tôi không?"

Cậu hỏi rất cẩn thận: "Tôi không đòi hỏi quá nhiều đâu, chỉ cần có một chút là đủ rồi."

Gương mặt tái nhợt của Chung Tình cuối cùng cũng có chút huyết sắc, một lát sau Hạ Lân mới nghe thấy cô nhỏ giọng nói: "Thích!"

"Nếu không thích thì sao tôi sẽ vì tên xấu xa như cậu mà bay về được chứ.  "