Ngày hôm sau, Hạ Lân lái xe đưa Chung Tình về trường học, vừa đến ngã tư cô đã bảo cậu dừng xe lại: "Đừng chạy đến cổng trường, để người khác nhìn thấy thì không hay."
Cô cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, trong lòng Hạ Lân ngứa ngáy, cố ý trêu cô: "Có cái gì mà không hay? Sợ người ta nghĩ cậu bị người giàu bao nuôi sao?"
Cậu là vô tâm nhưng lại vừa lúc chọc đến chỗ đau của Chung Tình. Mặt cô trắng bệch, cô cắn môi, tay đang ôm cặp sách cũng run lên.
Tuy Hạ Lân nói vậy nhưng vẫn nghe lời dừng ở ngã tư.
Xe vừa dừng lại, Chung Tình lập tức mở cửa đi xuống, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, bóng dáng cô rời đi hớt hải như thể phía sau có hồng thủy mãnh thú vậy.
"Lại làm sao thế nhỉ?" Hạ Lân nhìn chằm chằm cô rồi lẩm bẩm tự hỏi.
Cả ngày thứ 3 đều có lịch học, Chung Tình bận đến tối mặt tối mũi, tối qua túng dục quá độ nên chân đau eo đau, phía dưới còn sưng đỏ, Hạ Lân cắm quá sâu, bụng cô còn hơi căng lên.
"Ting!"
Điện thoại báo có tin nhắn, Chung Tình click mở, phát hiện là San San gửi đến
"Tình Tình, cả đêm qua cậu không về, có phải là qua đêm với soái ca đấy không kkkk?"
Chung Tình nhịn không được đỡ trán, lại là một trận đau đầu, cô không biết phải trả lời thế nào, qua vài giây lại có tin nhắn mới gửi đến:
"Yên tâm đi, mình sẽ giữ bí mật giúp cậu. Mình nói nhà cậu có việc nên phải về một chuyến."
Chung Tình do dự một lát mới trả lời lại hai chữ: "Cảm ơn."
Buổi tối cô về ktx, ánh mắt San San nhìn cô còn mang theo ái muội.
"Nghe nói đêm nay có mưa sao băng, có ai đi đến sân thể dục với mình không?" Cô nàng nói xong còn quay sang làm mặt quỷ với Chung Tình, ý của Túy Ông không phải là rượu. (ý không ở trong lời; có dụng ý khác)
"Mình không đi đâu, còn chưa làm xong bài tập nữa." Lão Tứ vùi mặt vào sách, xua xua tay.
"Cậu mấy tuổi rồi còn đi xem mưa sao băng? Trẻ trâu thật đấy." Lão đại rất thích trêu chọc San San, cô nàng đang nằm đắp mặt nạ trên giường, kiên quyết không xuống dưới.
San San thấy vậy thì giữ chặt tay Chung Tình, kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa kêu: "Các cậu đúng là không có lương tâm, mình đi với Tình Tình cũng được."
Chung Tình cứ như vậy bị San San kéo đến sân thể dục. Không khí ban đêm tươi mát, bầu trời nhiều sao, cô ngây thơ hỏi: "Đêm nay có mưa sao băng thật à?"
San San cười nhéo nhéo mặt cô: "Đương nhiên là không có rồi, cậu ngốc quá đấy. Mình là lo lắng cho cậu nên mới tìm cơ hội để tâm sự với cậu thôi."
"Mình không có chuyện gì đâu." Chung Tình tỏ vẻ trấn định.
San San thở dài hỏi: "Tình Tình, soái ca Hạ Lân kia là bạn trai cậu à?" "Không phải."
"Nhưng...cả đêm hôm qua cậu không về. Cậu...các cậu ở với nhau cả đêm sao?"
"...Ừ."
"Chung Tình!" San San lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể mở miệng tiếp tục hỏi: "Các cậu là...bạn tình?"
Chung Tình suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Thật sự cô không biết giải thích quan hệ giữa mình và Hạ Lân như thế nào.
Cô giữ chuyện này đã lâu, không ai có thể chia sẻ bí mật này với cô. Mà đêm nay, đối mặt với sự quan tâm chân thành của San San, đột nhiên cô có loại xúc động muốn kể hết mọi chuyện.
Chung Tình ngẩng đầu nhìn bạn mình, chậm rãi nói: "Hạ Lân là bạn học cùng lớp cấp 3 với mình, nhà cậu ấy rất giàu. Vốn dĩ lúc đầu mình làm gia sư cho cậu ấy, nhưng sau này ba mình cờ bạc nên nợ nần, mẹ mình lại sinh bệnh nằm bệnh viện, cậu ấy cho mình mượn 40.000 tệ, giữa mình và cậu ấy đã xảy ra rất nhiều việc, cậu ấy cũng giúp đỡ mình rất nhiều lần."
"Nhưng chúng mình không phải người yêu, cậu ấy cũng chưa từng nói thích mình..."
Chung Tình cười khổ: "Cậu nói mình với cậu ấy là bạn tình sao? Dù sao những chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm hết rồi..."
Hiển nhiên là San San đã bị những lời này của Chung Tình làm chấn kinh, cô nàng chưa từng nghĩ tới một Chung Tình luôn cố gắng lại có một mặt như vậy, không hiểu sao lại khiến người khác đau lòng.
Chung Tình thấy bạn mình không nói lời nào thì cho rằng cô nàng khinh thường mình, cẩn thận hỏi: "San San, có phải cậu cảm thấy mình rất rẻ tiền không?"
San San kích động nhìn cô, cất cao giọng: "Không! Tình Tình, cậu rất tốt, cậu đã rất cố gắng rồi." Cô nàng không biết phải an ủi cổ vũ Chung Tình thế nào, chỉ có thể liều mạng nói ra những suy nghĩ trong lòng: "Chung Tình, cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện Hạ Lân cũng thích cậu, cả hai người các cậu rất xứng đôi không?"
Chung Tình lắc đầu: "Không, mình không xứng với cậu ấy, một chút cũng không."
"Cậu đừng nghĩ vậy mà." San San nắm lấy tay cô, hy vọng có thể tiếp thêm năng lượng: "Mình không có khả năng gì để giúp cậu cả, nhưng nếu cậu muốn tìm người tâm sự thì cứ nói với mình, mình thề mình sẽ giữ bí mật cho cậu."
Rốt cuộc Chung Tình cũng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "San San, cảm ơn cậu."
992 words