Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 30: Dễ dãi




Ngày tháng cứ trôi qua một cách yên bình như vậy, ở cuối học kì 1, phòng kí túc của Chung Tình nổ ra 1 tin tức lớn. Phòng cô đã định ra lão đại lão nhị, lão tam San San bị lão đại bắt gặp cảnh đang hôn bạn trai ở rừng cây nhỏ.

Bầu không khí của phòng lúc này còn vui hơn cả Tết đến.

"Lão San, trăm triệu lần không ngờ rằng cậu dám phản bội tổ chức, nhanh thành thật đi, bắt đầu từ khi nào?" Lão đại làm bộ muốn leo lên giường San San để nắm người xuống thẩm vấn. San San trốn vào góc giường, cười đến nỗi đau cả bụng.

"Ai nha, tha cho mình đi mà, mình thành thật khai báo không được sao?" San San đỏ mặt thở hổn hển một lát mới nói: "Mình, hai chúng mình mới quen nhau tròn 1 tháng thôi."

"Mới 1 tháng mà đã hôn rồi á? Cởi mở thật đấy." Lão đại cười xấu xa làm mặt quỷ, cố ý chu miệng như đang hôn môi.

"Cậu đáng ghét thế." San San làm bộ tức giận, cầm gối muốn đánh lão đại.

Chung Tình và lão Tiểu cười cười xem hai người kia đùa nghịch với nhau. Cuộc sống ấm áp hòa thuận ở kí túc xá như này cô chưa được trải qua, cô thật sự cảm thấy may mắn khi mình đã nỗ lực học tập để thi vào ngôi trường này, được ở cùng với 3 người chị em tốt.

Có chuyện San San yêu đương, chủ đề của cả phòng hôm nay liên tục xoay quanh chuyện tình yêu. Chung Tình không phải người thích nói nhiều, cô chỉ im lặng nghe 3 người kia nói

"Ơ Tình Tình, sao cậu không nói gì thế?" Lão đại đột nhiên gọi cô: "Chung Tình xinh đẹp thế này, đừng nói với mình là không có ai theo đuổi đấy nhé."

Chung Tình nằm ở trên giường, đỏ mặt: "Không, không ai theo đuổi mình cả. Mình hơi mệt nên cũng không có gì để nói..."

"Ê...Không đúng, có chuyện gì đúng không?" San San vừa nghe ngữ khí của cô liền ngửi thấy mùi mập mờ, nhưng cô nàng cũng không nỡ ức hiếp Chung Tình, đành phải nói: "Ai nha, mặc kệ là ai theo đuổi cậu thì cậu nhất định phải rụt rè đấy biết không?"

Lão Tiểu ở một bên cũng nói: "Đúng, rụt rè, không thể mới quen nhau 1 tháng đã cho người ta hôn được."

"Ơ sao cậu đáng ghét thế hả, không muốn sống yên đúng không?" San San biết lão Tiểu đang khịa mình, sợ các chị em lại tra khảo, cô nàng đành phải dung dữ nói: "Mệt quá, đi ngủ đi. Ai cũng không được nói nữa."

San San tắt đèn, căn phòng 4 người chìm trong bóng tối, Chung Tình nằm trên giường nhưng mãi không thể ngủ được. Cô vẫn đang nghĩ tới những lời mà bạn cùng phòng vừa nói.

Con gái yêu đương thì phải rụt rè.

Lại nghĩ đến mình và Hạ Lân đã làm hết những chuyện không nên, Chung Tình chỉ cảm thấy một trận bất an.

Rốt cuộc quan hệ của cô và cậu là gì?

Từ trước tới nay Hạ Lân chưa từng nói thích cô, càng chưa từng hỏi cô có muốn làm bạn gái cậu không.

Chung Tình nghĩ, có lẽ Hạ Lân chỉ thích thân thể của cô. Có phải cô quá dễ dãi không?

Cảm giác tự ti đã biến mất từ lâu, hôm nay lại xuất hiện.

Chung Tình nghĩ: Hạ Lân có cảm thấy mình chỉ là một đứa con gái bán mình cho cậu vì tiền không?

Mà cuối tuần này, Hạ Lân lại phá lệ không ầm ĩ muốn cô ở chung với cậu.

Cậu bị bắt đi tham gia team team building.

Hạ Lân thật sự không muốn đi, nhưng khó khăn lắm cậu mới tiến bộ trong công việc, lấy được sự tin tưởng của một vài người có kinh nghiệm ở công ty. Cậu không muốn kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ, càng không hi vọng sau này thân phận thật sự của cậu được công bố mà không ai coi trọng. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn tham gia hoạt động team building đến suối nước nóng 2 ngày này.

"Cậu có nhớ tôi không?" Trước khi lên xe đi đến làng suối nước nóng, Hạ Lân gửi voice cho Chung Tình, cậu thật sự rất muốn nghe thấy giọng cô.

"Sao không để ý tới tôi? Đang bận sao?"

Nhìn tin nhắn không được đáp lại, Hạ Lân nhíu mày, công việc gia sư của Chung Tình đã kết thúc, cuối tuần hẳn là không bận việc gì, không ở thư viện thì cũng ở kí túc xá.

Sao không trả lời tin nhắn của cậu?

Hạ Lân nhịn không được thở dài, lại tự khuyên mình, thôi bỏ đi, chỉ cần trong lòng cô ấy có mình là được.