Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 28: Hiếu thắng




Thông qua trung tâm hỗ trợ sinh viên, Chung Tình đã tìm được một công việc làm gia sư. Thứ 7 này đến dạy thêm cho 1 học sinh cấp 3 đang học lớp 11, điều kiện gia đình rất tốt nhưng không thích học lắm, điều ấy khiến Chung Tình nhớ tới Hạ Lân.

Đối với chuyện này Hạ Lân cảm thấy rất không hài lòng, cậu không hiểu sao Chung Tình không tiêu tiền của cậu, mà một hai muốn đi kiếm tiền của người khác. Huống chi cô còn không cho cậu đến trường tìm mình.

"Đừng đi dạy thêm được không? Chúng ta chỉ có 2 ngày cuối tuần mớ được ở bên nhau thôi đấy." Hạ Lân đứng sau cô, ôm lấy eo Chung Tình, cả người đều dán trên người cô: "Cậu không nhớ tôi chút nào à, hửm?"

Gần đây Hạ Lân đã bắt đầu cao hơn, bả vai càng thêm rộng lớn, sống lưng thẳng tắp. Cậu đã từng bước rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, dần dần trở thành 1 người đàn ông.

Nhưng rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành.

Hôm nay Chung Tình mặc một chiếc áo bó sát người, phác họa ra bầu ngực tốt đẹp, Hạ Lân nhịn không được, tay chui vào trong áo cô, cởi áo ngực, trực tiếp chạm vào nơi mềm mại ấy.

"Cậu, cậu đừng sờ loạn..." Chung Tình xoắn người, nhũ hoa bị kẹp giữa hai ngón tay của cậu, bị tay cậu liên tục đùa giỡn, trong nháy mắt eo cô mềm nhũn, nhẹ nhàng thở phì phò.

Quá nhạy cảm, Hạ Lân nghĩ, là cậu đã biến cô trở thành dáng vẻ này.

Chung Tình đi dạy thêm để kiếm tiền sinh hoạt, còn thừa lại bao nhiêu thì tích vào, lúc nào cũng mang trong đầu suy nghĩ phải trả 40.000 tệ cho Hạ Lân.

Số tiền đó là chấp niệm của cô, nếu không trả Hạ Lân, cô sẽ luôn cảm thấy mình thấp hèn trước mặt cậu.

Mà Hạ Lân cũng bắt đầu bận rộn, Hạ tổng sắp xếp cho cậu thực tập ở phòng thị trường, bây giờ ngày nào cậu cũng phải tới tổng công ty đưa tin

Hạ Lân trẻ tuổi đẹp trai, một thân hàng hiệu, nhìn qua đã biết là một phú nhị đại. Ban đầu các đồng nghiệp cùng phòng rất thích cậu, nhưng làm chung với nhau mấy tháng mới phát hiện bên ngoài cậu thì tô vàng nạm ngọc, nhưng cậu không hề biết viết kế hoạch, chưa từng học phân tích số liệu, nói chuyện với nhà thiết kế cũng có thể khiến người ta tức giận, bàn chuyện hợp tác với KOL còn dọa người đó chạy mất.

Trong phòng trà nước, mấy người đồng nghiệp đang pha trà, thuận tiện nói chuyện phiếm.

"Mấy thực tập sinh mới tới cũng ok phết, dạy một tháng là đã tự hoàn thành công việc của mình rồi." Đồng nghiệp A bưng ly cafe, vừa uống vừa nói.

"Cô không thấy sao, cái cậu kia ấy, không được việc gì cả." Đồng nghiệp B nhỏ giọng phàn nàn

"Chị Lý nói ai thế? Tiểu Ông sao?" Đồng nghiệp C là người mới, lập tức đã nổi lên tính bà tám: "Tiểu Ông đúng là không được việc gì thật, nói thế nào nhỉ, tính cách quá kiêu ngạo, y như trẻ con ấy, bảo làm PPT cũng không biết, cậu ta 20 tuổi thật đấy à?"

Ở công ty Hạ Lân lấy tên là Ông Lân, theo họ mẹ của cậu, tuổi cũng đổi thành 20, nói là đang học năm 2 tại Mỹ.

Lúc ấy Hạ Lân đứng ngay ngoài cửa, đi vào không được mà ra cũng không xong.

Cậu là người hiếu thắng, hơn nữa giám đốc thị trường sẽ đúng giờ báo cáo tình huống của cậu cho Hạ tổng, cậu không muốn bị người khác xem thường.

Vì thế cậu không quấn lấy Chung Tình nữa, cuối tuần ở bên cô, phần lớn thời gian cậu đều xem PPT dạy học hoặc là tự học marketing cho người mới bắt đầu.

"Cậu đang xem gì thế?" Chung Tình vừa mới làm xong thức ăn, cô để thức ăn lên bàn, xoay người đi về phía Hạ Lân.

"Cục cưng, tôi đang học đấy." Hạ Lân tháo tai nghe xuống, dắt lấy tay Chung Tình.

Chung Tình lại bởi vì hai chữ "cục cưng" của cậu mà hoảng sợ. Lúc bọn họ làm tình, thỉnh thoảng Hạ Lân cũng gọi cô như vậy. Nhưng lúc đó đàn

ong đang tinh tr*ng lên não, cô luôn nhắc nhở mình là không nên coi mấy lời đó là thật, nhưng lúc này hai người đang ở chung bình thường, Hạ Lân lại tự nhiên nói ra hai chữ đó khiến cô cảm thấy ngại ngùng.

Cô xấu hổ xoay người, làm bộ bình tĩnh: "Học cả một buổi sáng rồi, nhanh tới ăn cơm đi."

Tuần này học sinh của cô và gia đình đi du lịch nên cô mới có một cuối tuần hoàn chỉnh.

Hạ Lân còn tính nghe lời, buông máy tính rồi ngồi vào bàn ăn.

Trên bàn để 2 đĩa thức ăn, ớt xanh xào thịt, trứng chưng cà chua, đều là cơm nhà nhưng màu sắc mê người, thơm nức cả mũi. Hạ Lân cầm đũa bắt đầu ăn.