Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 14: Ánh sáng (H)




Nhưng Hạ Lân vẫn còn chưa bắn, cậu vẫn giữ được trạng thái hưng phấn như lúc ban đầu.

Hạ Lân đứng ở mép giường, kéo hai tay Chung Tình về sau cho cô quỳ thẳng dậy, sau đó hung mãnh thúc eo về phía trước.

Chung Tình vừa mới cao trào, thân thể vẫn còn rất mẫn cảm, vốn dĩ không chịu nổi kiểu làm tình mạnh mẽ này.

Nhưng Hạ Lân đã thực tủy biết vị, không định dễ dàng tha cho cô. Côn th*t cậu cứng rắn như thiếc, nhanh chóng thọc vào rút ra trong nhục huy*t ướt át mềm mại lại chặt chẽ của thiếu nữ.

"Hạ Lân...không được, tôi...tôi lại muốn..." Chung Tình nhẹ giọng rên rỉ, khoái cảm xâm chiếm đầu óc, phần đùi trong run rẩy, cả người mất hết sức lực, chỉ có thể chống đỡ vào tay và côn th*t của thiếu niên phía sau.

Chỉ với một tay Hạ Lân đã nắm gọn hai cổ tay của cô, một tay kia lần về phía trước tách ra hoa môi mềm mại, nắm lấy thịt hạch mẫn cảm rồi bắt đầu an ủi xoa nắn.

Bởi vì hành động của Hạ Lân, Chung Tình lại cao giọng rên rỉ, mật huy*t càng mấp máy dữ dội hơn.

Côn th*t bị tiểu huy*t mút chặt, khoái cảm càng lúc càng dữ dội.

"Sao lại d*m đãng quá vậy?" Hạ Lân cúi sát bên tai Chung Tình, hôn hôn vành tai đã phiếm hồng của cô, đồng thời cũng nói mấy câu kích thích cô.

"Không, tôi không..." Thân thể cô đã mẫn cảm đến cực điểm, lại còn phải thừa nhận lời nói khiêu khích của cậu, khóe mắt cô rưng rưng, vặn vẹo người giãy giụa, ngược lại còn bị cậu ôm chặt hơn.

Bên ngoài cửa sổ vẫn còn mưa to, đây là một đêm ẩm ướt.

Hơi nước trong thân thể thiếu nữ đã bị người phía sau bòn rút sạch sẽ, dưới sự tấn công mãnh liệt của cậu, cô lại cao trào thêm lần nữa.

Mà cuối cùng Hạ Lân cũng chịu bắn.

Sau cao trào, cả hai người đều ghé vào trên giường, Hạ Lân nằm dính trên lưng Chung Tình, thấp giọng thở phì phò.

"Bên trong cậu thoải mái thật, tôi bắn nhiều lắm đấy." cậu lột áo mưa xuống rồi buộc thắt nút lại, sau đó còn quơ quơ trước mặt Chung Tình.

Chung Tình bị cậu làm đến nỗi mê mang, cơ hồ không nói nổi 1 câu hoàn chỉnh.

Hạ Lân xuống giường, lần mò đi vào nhà vệ sinh, ném áo mưa vào bồn cầu xong xả nước, rồi lại đi về giường nằm ôm Chung Tình.

"Còn giận tôi không?" Cậu hôn bả vai cô, vừa hôn vừa liếm nhằm lưu lại ấn kí của mình ở đó.

Chung Tình để cậu tùy ý hôn mình, trong bóng đêm, cô nhìn chằm chằm đôi mắt của Hạ Lân. Mắt cậu rất sáng, giống như hắc diệu thạch, cậu chưa từng chịu cuộc sống khổ sở, bởi vậy ánh mắt mới trong suốt.

Chung Tình chậm rãi bị hút vào cặp mắt kia.

Có lẽ cả hai đang chìm trong bóng tối nên có chút lời nói mà ngày thường không nói thành lời, vậy mà bây giờ cảm thấy nói ra cũng không có gì ghê gớm.

Cô muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Gia đình bần cùng rách nát, lòng tự trọng của cô cùng với thân thế bối cảnh của Hạ Lân, và cả hành vi không thích hợp của cả hai.

Trong đầu có ngàn vạn chữ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đèn trong phòng đã sáng lên.

Có điện rồi.

Cùng lúc đó, Chung Tình vốn định mở miệng, cuối cùng lại chọn im lặng. Bọn họ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.