Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]

Chương 25: anh đã bỏ lỡ




Chính vì anh đã bỏ lỡ .


Tùy Tâm giật mình tỉnh dậy sau một giấc mơ quá khứ , trán cô đổ đầy mồ hôi , nhịp thở càng lúc càng nhanh khiến lòng ngực phập phùng lên xuống . Tùy Tâm dời tầm mắt sang bên cạnh.


Không thấy Lam Tư .


Cô vội vàng sợ hãi lật tung chăn ra chạy ra khỏi phòng . Căn phòng sách cạnh bên sáng đèn , Tùy Tâm đẩy mạnh cánh cửa . Bên trong phòng Lam Tư đang cầm tài liệu đang xem , nghe tiếng cửa phòng mở một cách tàn bạo , anh ngước mắt nhìn .


Tùy Tâm gặp được Lam Tư liền chạy lại ôm anh .


-" em sao vậy ?". Lam Tư theo thế ôm chặt lấy Tùy Tâm , phần áo sau lưng ướt một mảng lớn , da thịt trên cơ thể cũng lạnh ngắt .


Anh lo lắng .


Tùy Tâm không buông mà càng ôm chặt lấy cổ Lam Tư , bàn tay siếc lấy vạt áo của anh , cô thổn thức -" sao anh không về phòng ".


Lam Tư cười cười vuốt mái tóc rối của Tùy Tâm -" anh bận một số việc , gần xong rồi ". Anh nhìn sang đồng hồ , đã điểm 2h sáng rồi .


-" em mơ thấy anh ta ". Tùy Tâm nói về giấc mơ lúc nãy của mình , cơ thể cô run lên liên hồi .


Lam Tư nhẹ nhàng đẩy Tùy Tâm ra , để cô đối mặt với anh , bàn tay vén những loạn tóc rối bên má . -" ngày mai Lam Đàm đưa em đến gặp hắn ta , nói rõ những câu hỏi chưa có lời đáp trong quá khứ , và rồi nghe lời anh ,quên hắn ".


Tùy Tâm gật đầu , bàn tay vuốt ve trên gương mặt Lam Tư , cô lại cảm động .


Đèn trên trần nhà ánh vàng ấm áp , chiếu xuống gương mặt " xinh đẹp " nguy hiểm của Lam Tư , góc mũi cao thẳng . Ánh mắt anh nhìn cô ôn nhu nhã nhặn , khác hoàn toàn với lúc lần đầu gặp nhau .


Tùy Tâm kìm lòng không đậu , đôi môi cô nhẹ nhàng phủ lên chiếc mũi cao thẳng kia , dọc xuống đôi môi mỏng của người đàn ông này . Cô hôn nhẹ nhàng , từng chút từng chút một . Lam Tư giữ im ở đó , để mặc Tùy Tâm muốn làm gì thì làm , anh không đáp trả cũng không tiến công , đôi mắt xanh ngọc thần bí sâu thẩm đó cứ mãi nhìn theo ánh mắt của Tùy Tâm .


Anh cảm nhận được nụ hôn này của cô , rõ là cô đang sợ hãi .


Không phải Lam Tư anh rộng lượng , mà là nói rõ để sau này trong đầu Tùy Tâm không còn một chút dư âm nào của người đàn ông kia nữa .


Anh đang cược . Cược rằng cô sẽ không bao giờ hồi tâm chuyển ý .


Nữ chủ nhân của Lam Bang , thì chỉ có phép trong tim chứa đựng một mình Lam Tư anh .


-----
Trong phòng chỉ có hai người .
Tùy Tâm trang nhã ngồi xuống sofa , đối diện với Harry quân phục chỉnh tề .


Cô không dòng do mà đi thẳng vào mạch chuyện .


-" tôi đến đây để làm rõ một số chuyện khi xưa thôi ".


Harry nhíu mày nhìn cô , sau bỏ gương mặt anh lại thả lỏng , gỡ bỏ toàn bộ sự nghiêm khắc của một Thượng tá .


Đối diện với Tùy Tâm giờ đây , là một Harry Amar , một người từng hứa hẹn với cô .


-" Lam Tư là kẻ xấu , sao em lại ở bên cạnh hắn ?". Anh chau mày .


Tùy Tâm đột nhiên bật cười , anh ta nói Lam Tư của cô là người xấu .  Tùy Tâm gật đầu đồng ý câu nói của Harry , còn bổ sung thêm một câu .


-" đúng , Lam Tư là người xấu , nhưng tôi lỡ yêu người xấu này mất rồi ".


Harry vô thức nắm chặt bàn tay thành nắm đấm , cố che giống cảm xúc thực sự trên gương mặt anh .


-" anh xin lỗi ".


Tùy Tâm có vẻ không ngạc nhiên lắm , cô chờ lời tiếp theo của Harry nói .


-" nếu như em không gặp Lam Tư , có phải bây giờ chúng ta .... ". Harry chưa nói  hết câu thì Tùy Tâm đã chen vào với thái độ gần như phát cáu .


-" cũng sẽ không thể , Harry Amar , anh nên nhớ , anh là người bỏ hẹn , anh không có tư cách nói ra hai chữ nếu như ".


Ánh mắt Harry cũng mất bình tĩnh , lời nói của anh gấp gáp chỉ sợ Tùy Tâm hiểu lầm .


-" anh không có ý bỏ hẹn , hôm đó anh không biết vì sao mẹ anh lại giữ anh ở nhà , một lúc sau thì bảo rằng muốn anh đi xem mắt , hai ngày sau anh mới trốn được ra khỏi nhà . Sau khi đến thì hay tin em không còn ở Tổ chức , ngay cả Tổ chức cũng tan rã ".


-" tôi đã đợi anh hơn một ngày , tại nơi đó . Mặc kệ nguy hiểm , mặc kệ người của Tề Gia truy đang truy đuổi tôi . Tôi đứng đó giữa tấp nập người qua lại , nhưng tôi đã không nhìn thấy anh ". Tùy Tâm đứng lên , ánh mắt của cô càng thêm lạnh lẽo , cái ánh mắt đó khiến Harry rơi vào cõi băng giá .


Không tình cảm , chỉ có chán ghét .


Tùy Tâm cô luôn cho rằng bản thân cái gì cũng giỏi , cái gì cũng làm được , cho đến khi tập quên một người .


Cô rất thích ngắm trăng , bởi vì Amar có nghĩa là trăng . Ánh trăng cô độc đó làm cô nhớ đến ngày mà cô đã chờ Harry . Sương xuống lạnh lẽo , trời không sao chỉ có trăng . Dòng người tấp nập xô bồ , nhưng trong đám đông đó cô không thể nào nhìn thấy được Harry .


Rồi cô đã tuyệt vọng . Cái cảm giác chờ mãi mà người đó không đến , giống như đang câu cá mà không có lưỡi câu .


"Tiệm hành , tiệm viễn , tiệm vô thư .
Thủy khoát ngư trầm hà xử vấn ."
( tạm dịch : càng cách xa thông tin lại càng ít , biển cả mênh mông biết hỏi cá nơi đâu ?)


-" Harry , đoạn tình cảm này chính anh đã bỏ lỡ ".


Lúc sau , Harry đứng lên , anh gục mặt xuống đất rồi lại ngước lên nhìn Tùy Tâm . Ánh mắt của anh giờ đây mang đầy hối tiếc . Chỉ đành thôi , quả thật như cô nói . Harry anh đã bỏ lỡ .


-" em thật sự yêu Lam Tư chứ ?".


Tùy Tâm không do dự trả lời .


-" *Kỳ hứa nhất nhân dĩ thiên ái , nguyện tận dư sinh chi khẳng khái ".  Nói xong , bỏ lại ánh mắt và sự cô độc của Harry . Tùy Tâm nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng .


Từ đây về sau , sẽ không có một Harry Amar nào xuất hiện trong tâm trí của Tùy Tâm cô nữa . Ánh trăng từ đây về sau cũng sẽ không cô đơn nữa , vì đã có những ngôi sao bên cạnh .


Quả như Lam Tư nói , nói ra rồi thì sẽ nhẹ nhõm hơn .


* trao tình yêu của mình cho duy nhất một người , không thay đổi , không hối hận .