Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 75




Dù Phó Mạn Nhu nhập viện, việc này cũng không thể xem như đã xong. Người nhà họ Tần rất mang thù, nhà chồng tương lai của Tần Điềm Dung cũng thế. Tuy không có bằng chứng rõ ràng, nhưng hai nhà vẫn kiện Phó Mạn Nhu ra tòa. Không ít người vốn đã nghi ngờ Phó Mạn Nhu, nay càng khẳng định suy đoán của bản thân.

Phó Mạn Nhu nằm bệnh viện được một thời gian thì nhận giấy triệu tập của tòa. Còn người đến thăm càng lúc càng ít. Sự tình bại lộ, dù cô ta không thừa nhận, nhưng có quá nhiều sự trùng hợp, khó tránh bị người khác nghi ngờ.

Người đẹp cỡ nào nhưng tâm địa rắn rết đều sẽ bị người ta xa lánh. Ai mà dám ở chung với rắn độc?

Thanh danh có vấn đề, công ty không sa thải mà lại điều cô ta sang ban ngành nhàn rỗi.

Ít việc, tiền lương càng ít.

Điều kiện gia đình Phó Mạn Nhu bình thường, tiền lương trước đây khá cao, nhưng cô ta thường xuyên mua đồ xa xỉ đầu tư cho bản thân nên chỉ vừa đủ sống. Giống với đứa bé trai bị bỏng da, cô đòi được một khoản phí bồi thường trị liệu, cơ mà chẳng ai chê tiền nhiều. Đặc biệt là cô cần thuê hộ lý chăm sóc đôi tay và tích cóp thêm để sau này đi bệnh viện uy tín xóa sẹo. Vậy nên công việc này không thể mặc kệ, cũng không thể đổi.

Phó Mạn Nhu gọi điện thoại cho người đàn ông từng muốn quy tắc ngầm với cô, tính đưa cho hắn chút ngon ngọt, không cần thăng chức, ít nhất được ở lại ban ngành cũ là được. Sau khi tiếp điện thoại, người đàn ông đồng ý gặp mặt, còn mang theo cả hoa. Nhưng ngay khi thấy tay cô ta, sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi, chưa kịp tặng hoa đã bỏ chạy.

Y như quan niệm của cô ta, tay chính là gương mặt thứ hai của người phụ nữ. Chẳng có người đàn ông nào nhìn một đôi tay đầy sẹo mà không có cảm giác ghét bỏ.

Hắn cảm thấy ghê tởm.

“Chết tiệt!” Ngày xưa đeo bám mình như ong mật thấy hoa, giờ thì chạy nhanh hơn thỏ. Phó Mạn Nhu oán hận mắng một câu, muốn ném đồ đạc cho hả giận, cơ sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương trên tay, cô ta đành khẽ cắn môi, nhịn.

Phó Mạn Nhu chưa hết hy vọng, có lẽ do hắn nhất thời khó tiếp thu thôi, đợi qua một khoảng thời gian là ổn. Cô ta có gương mặt xinh đẹp, dáng người ba vòng hoàn mỹ. Hồi phục tâm tình, Phó Mạn Nhu lấy điện thoại tiếp tục gọi cho hắn. Nhưng điện thoại chỉ phát ra âm thanh máy bận.

Hắn chặn số của cô.

Phó Mạn Nhu thử hết biện pháp vẫn vô dụng. Sau khi trải qua thời gian trị liệu, cô bị thuyên chuyển sang ban ngành nhàn tản. Đa phần người trong ban này là người lớn tuổi, bên trong có mấy người lắm miệng, Phó Mạn Nhu vừa đi làm lại đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô ta chịu không nổi uất ức này, quyết định từ chức.

Cô ta tìm công việc mới, nhưng rất nhiều công ty đều quan tâm đến vẻ bề ngoài, thấy tay cô tay lập tức uyển chuyển từ chối. Có công ty nhìn lý lịch của cô khá ổn nên nhận vào, tất nhiên tiền lương không thể so sánh với công ty cũ. Chênh lệch quá lớn khó tránh khỏi bất bình, Phó Mạn Nhu làm việc cũng không đủ dụng tâm. Nhân viên biểu hiện thế nào, cấp trên đều quan sát đế ý, Phó Mạn Nhu lại bị sa thải.

Chuyện tiếp theo thế nào người Tần gia không quan tâm nữa, Cố Trường Sinh chỉ biết đối phương tiếp tục tìm việc mới, sau đó bị sa thải thêm hai lần.

Hôn lễ của Tần Điềm Dung cử hành theo đúng kế hoạch, sinh hoạt sau kết hôn cũng ngọt ngào. Đôi vợ chồng còn đến bệnh viện thăm đứa bé bị bỏng da tay, cảm ơn mẹ của bé. Biết mẹ con họ không thiếu tiền chữa trị, hai vợ chồng không quyên góp gì cả, mà chỉ sử dụng quan hệ, giới thiệu cho họ bác sĩ và bệnh viện da liễu tốt nhất thành phố A.

“Thế nào, sau này em tôi có bị gì nữa không?” trong phòng riêng tại Bếp Lửa Cố Gia, Tần Dực khẩn trương hỏi. Vợ chồng Tần Điềm Dung nắm chặt tay nhau dưới bàn. Ba đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh.

“Bùa hộ mệnh có nóng lên không?”

“Không ạ.” Tần Điềm Dung theo bản năng sờ bùa hộ mệnh trên cổ, trông nó như một món trang sức bình thường, chưa từng xuất hiện phản ứng đặc biệt nào.

Nguy hiểm lần này không quá ghê gớm, vòng bảo vệ thứ hai coi như vô dụng, mì bình an đã đủ hóa giải mối nguy.

Vận khí của cô khá hơn nhiều so với Lâu Hậu Đức.

Cố Trường Sinh cẩn thận quan sát lại tướng mạo đôi vợ chồng, gật đầu: “Yên tâm đi, xem như đã vượt qua, về sau cẩn thận một chút là được.”

Nghe vậy, ba người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Tần Dực xách một cái thùng dưới chân đặt lên bàn, Cố Trường Sinh mở ra xem, là một thùng đường: “Đây là lần đầu tiên tôi kiếm được đồ từ tay anh đấy.” Trước kia toàn là hắn lấy đồ trong tay cậu.

“Chả phải cố ý mua cho cậu.” Tần Dực lười liếc mắt cái thùng đầy đường: “Lúc hai đứa nó sắm đồ đạc tân hôn mua hơi nhiều, trong nhà ăn không hết, để đó thì lãng phí, cậu cầm lấy ăn dần đi.”

“Nhận trước đi, để trên bàn vướng quá, chẳng có chỗ để đồ ăn.” Thấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn vào, Tần Dực vội vàng kêu Cố Trường Sinh cất thùng đường. Cố Trường Sinh đưa nhân viên mang ra khỏi phòng: “Đem xuống phân cho mọi người.”

Đường bị mang đi, Cố Trường Sinh liền thấy Tần Dực tỏ vẻ táo bón muốn nói lại thôi, tò mò hỏi: “Sao vậy, cho rồi còn muốn xen vào cách tôi xử lý thế nào à?”

Vừa nói xong, nhân viên phục vụ hồi nãy đã quay lại gõ cửa phòng: “Ông chủ nhỏ.”

Trong tay nhân viên cầm một phong bì: “Cái này bị đè dưới đáy thùng. Miệng phong bì không được dán, chúng tôi mở ra xem thì thấy thẻ ngân hàng.” Không chừng trong thẻ có tiền, bọn họ không dám giữ lâu, đưa cho cậu luôn.

Cố Trường Sinh nhận phong bì, đã hiểu lý do Tần Dực nhăn nhó: “Ôi trời, quen nhau bao lâu rồi, cần gì mấy cái này?”

“Không nhiều lắm, cầm đi.” Tần Dực gắp đồ ăn cho mình: “Ba mẹ tôi sau khi biết chuyện nhất quyết bắt tôi đưa cho cậu, cậu không nhận họ không yên tâm. Coi như hai vợ chồng già cho cậu tiền mừng tuổi sớm.”

Đã nói đến mức này, Cố Trường Sinh đành phải nhận. Cơm nước xong, Cố Trường Sinh tiễn bọn họ ra ngoài, vừa bước tới cửa tiệm liền thấy một nữ quỷ đang đứng bên ngoài.

Trên mặt nữ quỷ đầy vẻ sốt ruột, bị uy áp của Tổ sư gia đè nặng, nhưng cô ta vẫn cố gắng hướng vào trong.

“Sao vậy?” Tự dưng Cố Trường Sinh đứng khựng lại, Tần Dực nhìn theo ánh mắt Cố Trường Sinh, chỗ đó căn bản không có ai.

“Có vấn đề?” Không phải cảnh sát bình thường, Tần Dực nhanh chóng phản ứng lại.

Cố Trường Sinh gật đầu, Tần Dực bảo em gái và em rể về trước, còn bản thân thì đi theo Cố Trường Sinh qua đó.

Thấy có người nhìn ra mình, nữ quỷ vui mừng hỏi: “Cố đại sư?”

Trước đây nữ quỷ chưa từng thấy Cố Trường Sinh, nhưng cô nghe mấy con quỷ khác kể lại, biết ông chủ Bếp Lửa Cố Gia không phải người thường, không những thấy quỷ còn rất có bản lĩnh, cũng không phải là người xấu. Cho nên khi gặp chuyện, cô ta vô cùng sốt ruột, phản ứng đầu tiên tới tìm Cố Trường Sinh xin giúp đỡ.

Tuy không hiểu tại sao có tới hai người đi đến chỗ mình, nhưng nữ quỷ không rảnh lo cái này, chắc là bạn bè của Cố đại sư, thời gian khẩn cấp, nữ quỷ gấp gáp nói: “Đại sư, mau báo cảnh sát, ga tàu hỏa bên kia có đứa trẻ bị bế đi mất.”

Lừa bán trẻ con!

Cố Trường Sinh lập tức mở thiên nhãn cho Tần Dực. Nghe nữ quỷ nói, vẻ cà lơ phất phơ trên mặt Tần Dực biến mất, hắn giơ giấy chứng nhận: “Tôi là cảnh sát, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Thì ra bạn của Cố đại sư là cái cảnh sát, nữ quỷ thở hắt một hơi, hai người một quỷ chạy về hướng ga tàu hỏa, nữ quỷ vừa bay vừa nói: “Chuyện là thế này.”

“Lúc tôi và chồng tôi đang phiêu qua ga tàu hỏa thì thấy một người mẹ dắt tay đứa bé đi vào, tôi và chồng tôi đều thích trẻ con, đứa bé thì lớn lên đáng yêu, chúng tôi bèn chú ý hơn một chút. Vào ga không bao lâu, đứa bé có vẻ khát nước, nên mẹ của bé tìm bình sữa. Nhưng trong tay người mẹ có quá nhiều đồ đạc, tìm nửa ngày vẫn không thấy bình sữa đâu, nhìn đứa bé khát đến mức khó chịu, nên cô ấy thả tay đứa bé ra dùng hai lục túi. Ai ngờ tìm được bình sữa rồi thì đứa bé biến mất.” Chỉ rời tay nửa phút, thời gian rất ngắn, đã không thấy đứa bé đâu.

“Đứa bé bị một người đàn ông trẻ tuổi ôm đi. Người khác không chú ý, nhưng tôi và chồng tôi thấy rõ ràng. Người đó vừa nhìn đã biết rất có tiền, không ngờ lại làm ra loại chuyện này. Hắn ta đội mũ, chúng tôi không thấy rõ mặt, da rất trắng, cảm giác có vẻ thanh tú. Cao khoảng 1m73, vì mẹ đứa bé cao tầm một mét sáu, hắn cao hơn cô ấy xấp xỉ 10 centimet. Mặc một cái áo màu trắng sọc, quần jean xanh nhạt bạc màu, đeo giày thể thao. Đúng rồi, hình như đội giày là bản giới hạn, hồi trước chồng tôi từng đọc tạp chí có ảnh trên đó, nhưng khá lâu rồi tôi không chắc lắm. Không đeo đồng hồ, nhưng có đeo vòng cổ, trông khá đặc biệt, tuy bị quần áo che khuất nhưng lúc hắn khom lưng ôm đứa bé có bị lộ một chút, là mặt dây chuyền hình cái thuyền.”

Tin tức đã đủ nhiều, lúc họ tới hiện trường, mẹ đứa bé đã báo cảnh sát, nhóm cảnh sát đang kiểm tra khu vực. Có một viên cảnh sát thấy Tần Dực, hai bên không phải cùng một ban ngành, đối phương thắc mắc hỏi: “Đội trưởng Tần?” Chẳng lẽ ngoài việc trẻ em mất tích, còn có vụ án lớn khác xảy ra, nếu không tại sao đội trưởng Tần lại xuất hiện chỗ này.

Tần Dực không rảnh hàn huyên cùng bọn họ, nói thẳng: “Bạn của tôi hồi nãy hình như thấy một người khả nghi.”

Viên cảnh sát lập tức nghiêm túc nhìn về phía Cố Trường Sinh đứng bên cạnh Tần Dực: “Là vị này sao?”

Cố Trường Sinh gật đầu: “Vốn tôi tưởng đó là bố của đứa bé bế đi thôi, nên không để trong lòng, nhưng nghe nói có trẻ em bị bắt cóc, tôi lại cảm thấy bất thường.” Cố Trường Sinh thuật lại miêu tả hồi nãy nữ quỷ nói cho cậu nghe. Cảnh sát nhận được thông tin, lập tức nắm chặt thời gian tìm người. Cố Trường Sinh giả bộ lấy điện thoại ra để bên tai, thấp giọng hỏi: “Chồng của cô đâu?” Nghe lời kể của nữ quỷ, rõ ràng là đôi vợ chồng quỷ. Để tìm hiểu tin tức tỉ mỉ hơn, Cố Trường Sinh cần tìm nam quỷ hỏi tình huống. Mỗi người có một góc độ nhìn nhận khác nhau, không chừng sẽ có phát hiện mới.

“Ngay khi đứa bé bị ôm đi mất, chồng tôi liền bám theo hắn. Đợi đám buôn lậu tìm được chỗ đặt chân, xác định đối phương tạm thời không rời đi sẽ quay về đây.” Nghe Cố Trường Sinh hỏi chuyện, nữ quỷ vội vàng nói. Bọn họ phân công nhau làm việc.

Biện pháp của cô đúng là rất tốt. Bọn buôn người không nhìn thấy quỷ, có nam quỷ đi theo, chẳng khác nào trên người bọn chúng bị gắn máy định vị. Tỷ lệ tìm thấy đứa bé sẽ rất lớn.

Nhưng vẫn chưa thể thả lỏng. Vạn nhất nam quỷ lạc đường hoặc bị cắt đuôi thì sao, không thể hoàn toàn dựa vào hắn. Cố Trường Sinh hỏi đặc điểm của đứa bé, cùng cảnh sát tìm dọc theo hướng bên ngoài ga tàu hỏa. Nữ quỷ bay lơ lửng giữa không trung, cũng hỗ trợ tìm kiếm.

Sau khi trẻ em bị bắt cóc, thời gian vàng để tìm người là trong vòng 24 giờ. Quá 24 giờ, tỷ lệ tìm được đứa trẻ là cực kỳ thấp.

Không may là, một ngày đã trôi qua, vẫn không hề có tin tức của đứa trẻ. Nam quỷ đi theo bọn buôn người cũng chưa từng trở về.

- -----oOo------