Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 51




Báo đưa tin: Chiều hôm nay, một chàng trai cầm đầu đám người tức giận đập phá miếu Văn Xương đế quân. Được biết, chàng trai này từng hào phóng quyên góp hai trăm vạn sửa chữa miếu, nhưng phát hiện tòa miếu này không phải miếu đế quân thật mà là miếu Tà Thần. Cảm giác bị lừa quá sâu sắc, sau khi báo cảnh sát vẫn tức giận khó tiêu, vì thế thanh niên đã thực hiện hành vi đập phá miếu. Theo phóng viên phỏng vấn, sau đó chàng trai bỏ tiền xây dựng một tòa miếu Văn Xương đế quân chân chính ở địa chỉ cũ, hy vọng nhiều du khách và thôn dân xung quanh sẽ tới thăm viếng.

Đúng là Tiền Hoan đập nát miếu.

Lúc Cố Trường Sinh đọc tin tức có chút bất ngờ. Cậu tưởng Tiền Hoan chỉ nói vậy thôi, vốn tòa miếu đã cũ lắm rồi, chưa kể cậu và mèo già đánh nhau khiến miếu khá nát, giờ thì chỗ đó đã bị san phẳng thành bãi đất trống.

“Tôi hỏi cảnh sát rồi, họ nói phá hủy tòa miếu không có việc gì. Vì miếu kia bị mèo già chiếm đóng quá lâu, tà khí ô nhiễm khắp nơi, dù tôi không phá họ cũng sẽ kêu người tới san bằng.” Tiền Hoan trong điện thoại tỏ vẻ vì cảnh sát nhân dân giảm bớt gánh nặng, ngữ khí kiêu ngạo: “Cảnh sát nói mảnh đất đó cần phơi dưới ánh mặt trời một hai năm, chờ tà khí tiêu tan mới dùng được. Nhưng tôi nghe nói, nguyên nhân chính là do tài chính không đủ. Nếu trực tiếp xây luôn miếu mới có thể mượn hương khói để trấn áp và xua tan tà khí, cũng tránh trong quá trình phơi nắng có trẻ con nghịch ngợm chạy đến đó chơi, bị tà ám quấn thân.”

Dù có dán biển báo cấm đến gần, thôn trưởng đến tận từng nhà nhắc nhở vẫn có người không chịu nghe. Đặt biệt là trẻ con, chúng không biết nguy hiểm là gì, chỉ cảm thấy chỗ đó rộng rãi dễ chơi đùa. Đừng nói trẻ con, cả người lớn cũng không đáng tin.

“Có anh cảnh sát kể trước đây anh ấy từng nhận cùng loại án tử. Sau khi giải quyết vụ án, anh ấy dặn đi dặn lại không ai được đến gần khu vực phong tỏa, ai dè chưa quá hai ngày đã xảy ra chuyện. Có hai người trẻ tuổi vào trong đó chơi dã chiến rồi bị trúng tà, tìm một đống bà đồng nhảy múa cũng không có tác dụng, cuối cùng phải mời cao tăng Pháp Hoa Tự ra tay mới giải quyết được. Sau này hỏi nguyên nhân hai người, họ ấp úng nửa ngày mới chịu khai là thấy kích thích.” Bó tay, mạo hiểm mạng sống chỉ để tìm cảm giác kích thích. Đúng là rất kích thích!

Loại người tự tìm đường chết có chết cũng đáng. Nhưng trẻ con thì khác, bọn nó còn nhỏ, không biết nguy hiểm là gì. Để tránh người vô tội bị hại, Tiền Hoan quyết định móc tiền túi. Dù sao hai trăm vạn trước đó còn dư khá nhiều, bổ sung một chút là đủ.

“Cơ mà tôi phải đến công ty của ba tôi làm công, tháng này bận lắm, không thể tìm anh và đại thần chơi.” Tiền Hoan tiếc nuối dào dạt. Ba hắn đồng ý đưa tiền cho hắn, nhưng không cho ghi nợ, bắt hắn phải lấy thân gán nợ. Hèn chi gần đây ra tay hào phóng dữ vậy, hắn xin bao nhiêu cũng cho, thì ra là có hậu chiêu chờ hắn!

Tiền Hoan cực kỳ hâm mộ Cố Trường Sinh kinh tế tự do, thích đi đâu thì đi. Đang nói chuyện, Cố Trường Sinh ngồi trên xe buýt bỗng có cảm giác không đúng: “Lần sau rồi tính, giờ tôi có việc.”

Nghe ngữ khí Cố Trường Sinh trở nên nghiêm trọng, Tiền Hoan nhanh tay chủ động ngắt điện thoại.

Lần cuối hắn nghe Cố Trường Sinh dùng ngữ khí này nói chuyện là khi đối mặt với tà thần, kêu họ lấy hạch đào ra. Trời mới biết hiện tại bên Cố đại sư xảy ra chuyện gì, Tiền Hoan biết mình không giúp ích gì thì không nên làm phiền đại sư nữa, chậm trễ việc cứu vớt thế giới.

Chính xác, cứu vớt thế giới.

Bây giờ là 10 giờ sáng, không phải thời điểm tan tầm hoặc học sinh tan học, cho nên trên xe không nhiều khách, chỉ rải rác vài bác gái trung niên đang ngồi. Có một đám người cao tuổi ngồi giữa xe buýt. Cố Trường Sinh nói chuyện điện thoại với Tiền Hoan vài phút, lơ đãng nhìn lướt qua mới phát hiện điểm bất thường.

Người đàn ông trung niên kia không phải người, tuy thoạt nhìn không khác người sống là mấy. Thậm chí khi tài xế phanh gấp, thân thể hắn còn theo quán tính hướng lên phía trước.

“Hôm nay chuẩn bị đi đâu? Công viên Nam Hồ?” Một ông lão cầm kiếm Thái Cực hỏi bà lão cầm quạt múa quảng trường. Bà lão nghe vậy, nói: “Không hẳn, ông đi đâu, cùng đường với tôi hả? Tôi nhớ ở công viên cũng có người luyện kiếm.”

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện tưởng ông lão đang hỏi mình, vội trả lời: “Không, tôi đến viện kiểm sát.”

Mãi đến khi thấy hai người trò chuyện với nhau, người đàn ông trung niên mới nhận ra mình bị nhầm, ngượng ngùng khép miệng, sắc mặt xấu hổ.

Hiển nhiên hắn không nhận ra bản thân đã chết. Cố Trường Sinh để mắt đến hành động của hắn, trong lòng tính toán.

Cậu quyết định lúc xuống xe sẽ thuận tay làm người tốt chuyện tốt. Giúp người trung niên sớm nhận ra tình huống của mình, tránh bỏ lỡ thời gian cáo biệt với người nhà và đi đầu thai.

Cố Trường Sinh cố ý đi theo hắn xuống cùng trạm xe, lặng lẽ theo sau.

Trong mắt người qua đường, Cố Trường Sinh rất bình thường, xuống xe rồi đi bộ một mình một đường. Nhưng trong mắt người trung niên, Cố Trường Sinh như một kẻ theo đuôi không rời.

Người xung quanh càng lúc càng ít, mà Cố Trường Sinh vẫn đi theo phía sau. Người đàn ông chịu không nổi nữa: “Cậu tính đi theo tôi đến khi nào?”

“Cậu có phải là người Tôn Chấn Bang phái tới?” Người đàn ông nổi giận đùng đùng: “Tôi biết thừa hắn chả phải thứ gì tốt lành, những lời ngày đó chỉ để trấn an tôi, không phải thật lòng vì thôn dân làm việc.”

“Bọn họ càng như vậy, tôi càng muốn báo cáo, khiến quan chức chú ý hoặc bọn họ tự chỉnh đốn cải cách mới thôi. Tôi nói cho cậu biết, người sống không thể vì chính mình, còn vì hậu thế. Cậu không thể hồ đồ trợ Trụ vi ngược*.” Người đàn ông trung niên tận tình khuyên bảo, ánh mắt nhìn Cố Trường Sinh tràn ngập đau lòng.

Cố Trường Sinh ngơ ngác, ơ, đang yên lành, tại sao cậu lại trợ Trụ vi ngược?

Thấy Cố Trường Sinh không nói lời nào, người đàn ông tưởng cậu chết cũng không hối cải, không vội đi viện kiểm sát, hạ quyết tâm bẻ thẳng người thanh niên này về đường lối đúng đắn: “Xưởng sản xuất giày thật sự không thể giữ lại, nước thải công nghiệp của bọn họ chưa qua xử lý, trực tiếp xả xuống sông, phá hủy hệ sinh thái nơi các thôn dân gần đó sinh sống, thậm chí còn ảnh hưởng sức khỏe con người.”

“Bà Hách bên thôn kia cậu biết chứ? Bà ấy dùng nước sông tưới rau dưa để ăn, bị trúng độc kim loại nặng, suýt chút nữa không cứu nổi. Còn có Lý Minh Phát ở cuối thôn, ăn cá tôm bắt được dưới sông bị trúng độc, nếu không được phát hiện sớm thì chết lâu rồi.”

“Tôi chưa từng gặp cậu trong thôn, cũng không biết nhà cậu ở thôn nào. Nhưng cậu là người trẻ tuổi, đọc sách báo nhiều, chắc chắn biết hơn lão nông dân này, cậu phải biết tính nghiêm trọng của ô nhiễm chứ.”

“Được rồi, cậu mau trở về đi, nắng càng lúc càng gắt.” Điều nên nói đã nói hết, tỉnh ngộ hay không tùy vào cậu ta. Sợ đến trễ quá giờ tan tầm, người đàn ông trung niên muốn rời đi, bước nhanh đến cổng viện kiểm sát.

Lúc này Cố Trường Sinh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, dở khóc dở cười vội ngăn lại: “Không phải, chú hiểu lầm rồi, không ai phái tôi tới đây.”

“Thật không?” Người đàn ông ngừng bước, bán tín bán nghi nhìn Cố Trường Sinh: “Không phải Tôn Kiến Bang phái cậu tới ngăn tôi, vậy cậu đi theo tôi làm gì?” Chả lẽ muốn hỏi đường! Làm gì có ai đi theo người ta hơn nửa con phố vẫn chưa mở miệng.

Cố Trường Sinh không trả lời, ngược lại hỏi thử: “Anh đi bộ dưới nắng gắt, không cảm thấy khó chịu à?”

“Khó chịu chứ, sao không khó chịu?” Người đàn ông không hiểu ý Cố Trường Sinh, oán giận nói: “Thời tiết quái quỷ, sắp vào thu mà còn nóng dữ vậy. Đi dưới ánh mặt trời giữa trưa sao không khó chịu. Nhưng tôi không còn biện pháp khác!” So với việc ra ngoài giữa trưa, hắn muốn ở nhà nằm dưới điều hòa ăn dưa hấu hơn. Nhưng chuyện này cần có người ra mặt, không thể để xưởng giày tiếp tục làm loạn. Ai mà biết sau ô nhiễm nước còn hậu quả đáng sợ nào khác!

Nghĩ trạng thái quỷ không thể thích ứng với ánh mặt trời là thời tiết nóng nực. Chậm tiêu quá, hèn chi chết rồi mà vẫn không biết. Cố Trường Sinh nói thẳng: “Chú nhìn dưới chân xem.”

Người đàn ông trung niên khó hiểu cúi đầu nhìn dưới chân mình: “Chân tôi làm sao vậy? Bình thường mà!”

“Từ từ, bóng tôi đâu?” Cuối cùng người đàn ông cũng phát hiện. Người đứng dưới mặt trời sao không có bóng.

Người đàn ông trung niên từng nghe không ít chuyện xưa về quỷ, chỉ có quỷ mới không có bóng. Nhưng nếu hắn đã chết, lẽ ra không có ai thấy hắn, chứ đừng nói cùng hắn trò chuyện. Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, chắc là do mặt trời đúng lúc ở trên đỉnh đầu, nên không chiếu ra bóng.

Đừng dọa chính mình. Người đàn ông tự mình an ủi.

“Chú đã chết.” Cố Trường Sinh không cho hắn tránh né sự thật.

“Tôi đã chết, tôi đã chết,” Người đàn ông trung niên lại đi lặp lại, lẩm bẩm một hồi, đột ngột ngồi xổm ôm đầu mình.

Một lúc sau, nhẫn nhịn cơn đau nhức, hắn buông tay đứng dậy, cười khổ với Cố Trường Sinh: “Cảm ơn đại sư. Tôi nhớ ra rồi.” Hắn đã chết.

Chết dưới sông trong thôn.

Mấy ngày hôm trước, hắn ở viện kiểm sát báo cáo chuyện xưởng giày, lúc đi về bị bí thư chi bộ thôn Tôn Chấn Bang chặn đường. Không biết Tôn Chấn Bang nghe ngóng tin tức từ chỗ nào, biết hắn vào nội thành thành thật báo chuyện của bọn họ, vì thế kêu năm sáu tên công nhân cao to của xưởng giày canh giữ con đường hắn phải đi qua để về nhà, cho hắn một bài học.

“Về sau còn dám không? Tao cho mày biết, bớt lo chuyện người khác!”

“Việc làm ăn bị mày gạt giò. Để im cho bố mày kiếm tiền, đừng hòng phá hỏng con đường phát tài của bọn tao.”

“Phá đường phát tài của tao là giết cha giết mẹ tao. Đây chính là mối thù sống còn! Lại có lần sau thì không chỉ một trận đòn đâu.”

“Còn lần nữa chân của mày đừng hòng giữ lại, để tao xem chặt chân mày thì mày muốn báo kiểu gì. Ngồi xe lăn hả? Cái thôn này đéo có.”

Nói đến đây, cả đám người cười ha ha.

Bị một đám người to lớn vây đánh, người đàn ông trung niên vất vả thừa dịp những người khác đang cười, lách qua chỗ trống trốn thoát. Nhưng bọn chúng không dễ buông tha hắn như vậy, Tôn Kiến Bang dẫn đầu đám người, cầm gậy gỗ đuổi theo.

Người đàn ông vốn bị đánh thương nặng, bị bọn họ truy đuổi, hoảng loạn không nhìn đường. Lúc đó trời tối, hắn không thấy rõ phía trước, bước hụt rơi xuống sông.

Sông rất sâu, hắn may mắn rơi vào khu nước cạn, vốn có thể tự bơi tự cứu. Nhưng những kẻ truy đuổi lại thấy hợp ý, vì thế cầm gậy gỗ đẩy hắn ra xa, không cho hắn lên bờ.

Hắn dần đuối sức.

trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.

- -----oOo-----