Giữa trưa 12 giờ là lúc tiệm ăn tại gia đông đúc nhất, nhân viên trong bếp đều bận tối mày tối mặt. Ngay cả Du Tri Nhạc hiếm khi nghỉ phép đến cọ cơm cũng phải xắn tay áo vô phụ đội quân phục vụ.
Bếp Lửa Cố Gia không bán bữa khuya, mỗi ngày đúng 9 giờ tối sẽ đóng cửa. Đi làm về khuya dễ gặp chuyện nguy hiểm, đặc biệt là nhân viên nữ, để đảm bảo an toàn cho toàn bộ nhân viên, từ lúc quán ăn khai trương đến nay vẫn chưa thay đổi quy định này.
Buổi tối 8 giờ rưỡi, khách quen dùng cơm xong lần lượt đứng dậy ra về, kể cả những người lần đầu tới, nhìn giấy nhắc nhở ấm áp trên bàn cũng tranh thủ rời quán. Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn dọn dẹp cơm thừa canh cặn, bắt đầu quét tước vệ sinh, chuẩn bị đóng cửa.
“Anh Cố, phòng trên lầu còn một vị khách chưa chịu đi.” Hôm nay Du Tri Nhạc phụ trách quản lý phòng riêng, kiểm tra tình hình rồi vội vàng chạy xuống hỏi ý kiến Cố Trường Sinh.
“Nam hay nữ, có phải khách quen? Chưa dùng bữa xong?” Cố Trường Sinh theo bản năng hỏi vài câu, không đợi Du Tri Nhạc trả lời, nói thêm: “Tạm thời đừng giục, cứ để người ta ăn xong đã.”
Tuy cậu mở cửa làm ăn buôn bán có nhiều khách, nhưng không thích hành vi đuổi khách ra ngoài. Cố Trường Sinh thay quần áo đầu bếp, cầm dụng cụ nhân viên để lại.
“Ông chủ nhỏ, có cần chúng tôi ở lại tăng ca?” Một nhân viên có chút lo lắng hỏi, vài người tính quay lại phòng thay đồ.
“Không cần,” Cố Trường Sinh xua tay, ý bảo các cô về trước: “Tôi và Nhạc Nhạc ở lại đủ rồi.” Một đầu bếp một phục vụ, khách trên lầu có yêu cầu gì cũng làm được, không cần chậm trễ giờ tan tầm của họ.
Quan trọng nhất là, cậu và Nhạc Nhạc thân thủ không tệ, vạn nhất về trễ gặp cướp, ai thiệt hơn ai còn chưa biết đâu. Nhưng các nhân viên nữ thì khác, trừ khi tên cướp cũng là nữ, nếu không sẽ dễ bị tấn công.
Đãi ngộ tại Bếp Lửa Cố Gia rất tốt, việc nặng nhất mà nhân viên nữ cần làm là bưng bê thức ăn và lấy đồ uống. Khi nhập hàng đã có nhân viên khác chuyên xử lý.
Vậy nên nhân viên trong quán chia thành hai nhóm dựa trên giá trị sức mạnh. Người khỏe có thể giết cả con heo, người sức nhỏ chặt chân gà cánh vịt còn không nổi.
“Vậy thì không được.” Nhân viên lớn tuổi nhất nhìn Du Tri Nhạc: “Để tôi ở lại, nhà tôi gần đây, đi vài bước là tới. Ông chủ nhỏ và Nhạc Nhạc về trước đi, Nhạc Nhạc không được trả lương đâu.” Làm không công vẫn còn ở lại, bọn họ sao đi được. Hơn nữa làm gì có nhân viên nào dám để chủ quán lưu lại tăng ca rồi bỏ về.
“Em ấy không nhận lương, nhưng ăn khỏe lắm.” Súp hầm cải trắng, phật nhảy tường, toàn đòi ăn mấy món phức tạp. Cố Trường Sinh đuổi người: “Đừng quan tâm nữa, mọi người đi mau kẻo trễ. Đi đường cẩn thận, trong phòng bếp có đồ ăn khuya, mọi người nhớ tự gói lại mang về.”
Nhóm nhân viên vừa rời đi, cả quán cơm trở nên trống vắng. Cố Trường Sinh và Du Tri Nhạc tắt đèn ngoài cửa và bảng hiệu, chỉ để lại hàng đèn trên tường. Kiểm tra không còn vấn đề nào khác, Cố Trường Sinh quay lại phòng bếp.
Sợ khách muốn gọi thêm đồ ăn, cố ý để lửa cháy liu riu trong bếp.
Việc giữ lửa không thể lơi là, vì tránh phát sinh việc ngoài ý muốn, Cố Trường Sinh ngồi canh lửa. Khách trên lầu giao cho Du Tri Nhạc.
Trừ mấy loại đồ khô dự trữ treo bên ngoài, trong tiệm chỉ nấu ăn bằng các loại nguyên liệu tươi mới, tuyệt đối không để qua đêm. Thấy nguyên liệu còn dư một ít, đoán khách trên lầu còn lâu mới gọi mình, Cố Trường Sinh chừa ra vài loại, còn lại cậu nhàn rỗi phát chán xào nấu vài món đơn giản, lát nữa cầm về ăn khuya.
“Anh Cố.” Cố Trường Sinh đang xếp đồ ăn vào hộp giữ nhiệt thì Du Tri Nhạc chạy xuống: “Vị khách kia muốn gặp anh, hình như có chuyện gì đó.”
Cố Trường Sinh đóng nắp hộp, nghe vậy vẫn không quay đầu, nói đùa: “Chuyện gì? Chẳng lẽ trong thức ăn có đồ bẩn?” Vấn đề vệ sinh trong tiệm do cậu tự mình quản lý, tuyệt đối không phát sinh tình huống này.
Bỏ mấy hộp thức ăn vào bịch nilon, không thấy Du Tri Nhạc trả lời, trong lòng Cố Trường Sinh rơi lộp bộp, nghi ngờ hỏi: “Đồ ăn có vấn đề thật hả?”
“Có gián, hay ruột mướp cuống rau sót lại?”
“Phụt.” Du Tri Nhạc bị Cố Trường Sinh chọc cười, nhịn hơn nửa ngày mới nói: “Không có, khách chưa nói gì, nhưng em đoán là gặp quỷ muốn tìm anh để đuổi quỷ.”
“Đuổi quỷ? Đuổi quỷ thì được!” Đỡ hơn rắc rối về vấn đề an toàn thực phẩm. Cố Trường Sinh tức giận liếc Du Tri Nhạc: “Tưởng gì, dọa anh sợ hết hồn.”
Du Tri Nhạc bị trừng từ bé thành thói quen, thấy thế vẫn không sợ, cười hì hì mở một hộp giữ ấm ăn vụng. Cố Trường Sinh lười quản, rửa tay sạch sẽ cởi tạp dề lên lầu.
Khách hàng khoảng hơn 20 tuổi, thoại nhìn có chút ngây ngô, chắc là mới tốt nghiệp không lâu.
Đối phương bao một phòng riêng, loại phòng dành cho ba bốn người. Một người ngồi đây có hơi rộng rãi. Lúc Cố Trường Sinh vào phòng, thanh niên đang bất an ngồi im, thức ăn thơm ngon trên bàn chẳng thèm đụng vào.
“Cố đại sư,” Thấy Cố Trường Sinh, thanh niên vội vàng đứng lên: “Đại sư ngài tới rồi, mời ngài ngồi, mời ngài ngồi.” Chờ Cố Trường Sinh ngồi xuống, hắn lại vội vàng gắp thức ăn cho Cố Trường Sinh. Nhiệt tình vô cùng.
Từ khi được sếp giao nhiệm vụ, hắn vẫn luôn suy nghĩ cách hoàn thành. Vất vả lắm mới nghe Cố đại sư có một quán ăn tại gia, thường hay ghé tiệm, nên hắn cố ý đến canh vài ngày, cuối cùng cũng gặp được chính chủ.
Không ngờ Cố đại sư rất có bản lĩnh, không những biết bắt quỷ, mà còn mở một cửa tiệm nổi tiếng. Khách đến tiệm rất đông, sinh ý vô cùng tốt, hắn không tìm được cơ hội lại gần.
Sợ tùy tiện chặn đường khiến đại sư phản cảm, làm hỏng việc lớn. Nghĩ đến ơn tri ngộ từ sếp, thanh niên cứ chồn bồn mãi, đến khi Cố đại sư sắp đóng cửa tiệm mới dám mời đại sư lên.
“Không cần đâu, anh có vấn đề gì nói luôn đi.” Thời gian không còn sớm, Cố Trường Sinh ý bảo hắn đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi tên là Lục Đức Thành, hôm nay đến đây vì muốn mời đại sư giúp bắt quỷ trừ tà.” Lục Đức Thành buông đũa, trực tiếp nói.
Đúng là mời bắt quỷ, Cố Trường Sinh quan sát thanh niên một lúc: “Người bị quỷ bám không phải là anh. Anh Lục tới tìm tôi thay người thân?”
Thanh niên này tướng mạo bình thường, không làm nhiều chuyện tốt, cũng chưa làm qua chuyện xấu, chính là loại người thấy đầy ngoài đường. Nhìn chung có sự tích cực hướng về phía trước, không có nghiệt nợ quỷ khí gì cả.
“Đại sư tuệ nhãn.” Thật chuẩn, nhìn một cái đã biết. Lục Đức Thành hơi giật mình, hèn gì sếp cố ý nói hắn đến tìm cậu.
Cố Trường Sinh lộ chút thực lực, thái độ Lục Đức Thành càng thêm tôn kính: “Tôi thay mặt sếp đến mời đại sư. Sếp của tôi vốn muốn đích thân tới cửa, nhưng thân thể gần đây không tốt, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng cẩn thận, rơi vào đường cùng đành nói tôi đi thay một chuyến.” Tuyệt đối không phải coi thường đại sư.
Lục Đức Thành cẩn thận quan sát biểu tình của Cố Trường Sinh, xác định đại sư không thèm để ý, lúc này mới nói tiếp: “Sếp tôi là người rất tốt, thường xuyên làm từ thiện, đặc biệt thích giúp đỡ học sinh có hoàn cảnh khó khăn, ông ấy nói rằng người trẻ tuổi đều là báu vật của xã hội. Hồi tôi học cao trung vì trong nhà thiếu tiền, suýt chút nữa đã nghỉ học, may mà sếp tốt bụng, vẫn luôn giúp tôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau khi tốt nghiệp tôi không tìm được công việc thích hợp, thế là sếp kêu tôi đến công ty ông ấy thực tập. Có thể nói nếu không có ông ấy, sẽ không có tôi hiện tại.” Lục Đức Thành mặt đầy cảm kích.
Hắn nói tiếp: “Sếp tôi cái gì cũng tốt, nhưng vận khí thì không. Sau khi con ông ấy sinh ra chưa bao lâu thì phát hiện bị mắc bệnh tim, giải phẫu vô số lần, sức khỏe luôn yếu kém. Bác sĩ nói phải phẫu thuật đổi tim.”
“Nhưng tìm một trái tim tương thích không dễ, chỉ có thể kéo dài thời gian. Sếp tôi vô cùng tuyệt vọng, cứ tưởng con mình phải sống vật vờ đến chết, được ngày nào hay ngày đó. Đột nhiên bệnh viện liên hệ báo rằng đã tìm được trái tim phù hợp. Đây là tin mừng, sếp vội vàng sắp xếp để con mình phẫu thuật sớm.” Nói đến đây, Lục Đức Thành khẽ cười, thật lòng vui vẻ vì sếp.
“Cuộc giải phẫu thành công mỹ mãn, sếp vui đến mức phát điên, gặp ai cũng tươi cười hớn hở. Ai ngờ vui quá hóa buồn, đứa bé lại bị quỷ bám.”
Ngữ khí Lục Đức Thành trầm trọng: “Đứa bé mới mười hai tuổi, vì có bệnh tim nên ít tiếp xúc với người ngoài, căn bản không thể trêu chọc trúng quỷ. Sếp tôi suy nghĩ thật lâu mới tìm được đối tượng hoài nghi. Ông ấy cảm thấy người hiến tim chính là quỷ, vì lưu luyến nhân gian bèn ở lại quấy phá.”
“Trước khi nhận tim được hiến, sếp từng kêu người chuyên tìm hiểu kỹ lý lịch đối phương. Biết cô ấy qua đời ngoài ý muốn, trong nhà còn cha mẹ, vì có lòng cảm tạ, ông ấy cố ý gửi tặng chút tiền, hứa hẹn sẽ chiếu cố cả đời cha mẹ cô ấy, để họ an dưỡng tuổi già.”
“Không ngờ đối phương lại lấy oán trả ơn, cứ bám vào đứa bé không ngừng.” Lục Đức Thành bất mãn: “Cô ta quấn bé mỗi ngày, khiến tinh thần của bé liên tục sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên, ảnh hưởng đến việc khép miệng vết thương.”
“Ngài xem đâu phải sếp tôi hại người ta chết, cô ta bị tai nạn xe cộ qua đời, không tìm tài xế gây chuyện báo thù, tìm con trai ông ấy làm quái gì. Đâu phải ông ấy cầm dao kề cổ bắt cô ta hiến tạng, là cô ta tự nguyện mà, không có lý do gì để hận sếp, đại sư ngài nói đúng không?”
“Dù sao cô ta cũng khá đáng thương, mới 30 tuổi xuân xanh đã chết thảm, để lại cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chúng tôi không muốn làm khó cô ta, chỉ hy vọng đại sư có thể tiễn cô ta đi, đừng để cô ta bám lấy đứa nhỏ nữa.”
Yêu cầu này không cao, Cố Trường Sinh cẩn thận hỏi thêm vài vấn đề, rồi đáp ứng.