Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 120




Đương nhiên là kỳ lạ.

Nơi này là phòng khám, chứ không phải là nhà hàng buffet. Máy lọc nước còn dễ hiểu, có thể là để người bệnh lấy nước uống thuốc. Nhưng nước ngọt với kem là thế quái nào? Đây đâu phải khu ăn uống vui chơi của thiếu nhi.

Y tá thấy Cố Trường Sinh nhìn quầy kem tràn ngập tò mò, liền giải thích: “Bây giờ người bị cận thị càng ngày càng nhiều, người lớn không tính, họ biết mổ cận chỉ là tiểu phẫu, chỉ vài phút là xong nên không sợ lắm. Nhưng có nhiều đứa trẻ, vì người lớn trong nhà sợ bọn nó quậy phá hoặc khóc lóc bám người mà cứ vứt điện thoại cảm ứng cho tụi nhỏ chơi, mở phim hoạt hình hay chương trình tụi nó thích, thế là tụi nhỏ im lặng mà nhìn chằm chằm điện thoại. Đôi mắt của con người phải đến khi thành niên mới có thể phát triển hoàn toàn. Ánh sáng từ màn hình di động đối với trẻ con có hại hơn hẳn so với người lớn. Có rất nhiều đứa trẻ, tuổi còn nhỏ mà đã thường xuyên chơi di động quá giờ, khiến mắt chưa gì đã cận nặng rồi.”

“Con nít mà, nói đạo lý với tụi nó tụi nó cũng không hiểu. Dù có đem nghiên cứu khoa học ra dọa thì sợ vẫn sợ, chứ khóc nháo vẫn khóc nháo. Tốn sức dỗ dành bọn nhỏ còn không bằng đưa tụi nó ly coca hoặc một que kem còn có tác dụng hơn.” Vẻ mặt y tá bất đắc dĩ, hiển nhiên là đã thấy quá nhiều trường hợp như thế này.

“Người nhà muốn dỗ dành con nhỏ, cuối cùng vẫn phải chạy ra ngoài mua đồ về cho chúng nó ăn. Bác sĩ Hách nhiều lần thấy thế, nghĩ chạy đi chạy lại như vậy quá phiền, còn tốn thời gian.”

Y tá ý bảo Cố Trường Sinh xem khu chờ, tất cả các hàng ghế dựa đều ngồi đầy người, hoàn toàn không còn ghế nào trống. Còn có rất nhiều người vì đến trễ nên không còn ghế, chỉ có thể lấy tờ báo phủ lên mặt đất để ngồi tạm: “Với lại bệnh nhân đến phòng khám chúng tôi phẫu thuật tương đối nhiều, thời gian giải phẫu đều được sắp xếp theo đúng quy định, nhiều khi chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn vặt mà lúc về đã quá giờ hẹn giải phẫu của bản thân, phải đi xếp hàng lại từ đầu. Xếp hàng lại rất tốn thời gian, và cũng chẳng ai muốn như thế cả. Như vậy rất dễ xảy ra mâu thuẫn.”

“Mấy cái tủ lạnh kia cũng không đáng bao nhiêu, kem với nước ngọt cũng rẻ. Hơn nữa nói thật, phí phẫu thuật chỗ chúng tôi tương đối cao, cho nên bác sĩ Hách thuê người mua đồ uống với kem đặt ở đây, cho mọi người dùng miễn phí.” Nói xong, y tá chỉ vào mấy đứa trẻ đang ngồi liếm kem ở hàng ghế đầu: “Tính ra, cách này rất là hữu dụng. Được ăn kem, tụi nhỏ đều rất ngoan. Nói là từ hỗn thế ma vương biến thành tiểu thiên sứ đáng yêu cũng không quá. Trời đang lạnh, sợ bọn nhỏ ăn kem sẽ bị viêm họng, chúng tôi còn cẩn thận mở điều hòa.”

“Điều kiện của phòng khám rất tốt, phương châm là coi bệnh nhân là quan trọng nhất. Ở đây chưa nói đến việc được nhận trị liệu tốt nhất, mọi người còn được chăm sóc rất chu đáo, kỹ càng. Không phải tôi tự khen phòng khám của mình, mà đây là sự thật, tất cả bệnh nhân đã từng đến đây đều thấy thế cả.” Y tá nói xong, thấy Cố Trường Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào tủ kem không rời. Cô hoàn toàn không biết nội tình, chỉ nghĩ rằng Cố Trường Sinh thích ăn kem nhưng ngại không dám lấy. Nhớ đến lời ông chủ dặn, y tá lén đoán hai người là khách quý của bác sĩ Hách hoặc là họ hàng gì đó, nếu không ông chủ đã chẳng cố ý dặn dò cô dẫn họ đến văn phòng của mình. Thế là cô vội vàng đến gần quầy kem, lấy hai cây kem trứng vỏ socola giòn.

Hai cây kem được cô lấy vừa dài vừa to, dài hơn so với kem của những người khác. Đưa hai cây kem đến tận tay Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên, y tá cười nói: “Hai vị có thể nếm thử, kem chỗ chúng tôi đều làm từ những nguyên liệu chất lượng và an toàn, mùi vị cũng rất ngon. Đừng nói là con nít, đến người lớn cũng rất thích. Các y tá chúng tôi cũng thường hay tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến đây lấy kem ăn.”

Đột nhiên được cho một cây kem, Trường Sinh kinh ngạc chớp chớp mắt.

Ngàn lần không nghĩ đến, kẻ địch lại chủ động đưa vũ khí cho mình.

Vì nghi ngờ phòng khám này có vấn đề nên trước khi đến đây, Cố Trường Sinh đã bỏ rất nhiều đồ ăn vào nhẫn không gian. Vừa là đồ ăn dự trữ, vừa làm vũ khí. Phòng khám đúng là có vấn đề, nhưng không phải tất cả người ở đây đều có vấn đề.

Nhìn kiểu này, chắc là có một phần nhân viên ở đây không biết rõ nội tình của phòng khám.

Nếu không làm gì có kẻ địch nào IQ thấp dữ vậy, biết rõ thân phận của cậu, dụ địch tiến vào hang ổ mà còn chủ động đưa thức ăn. Nhìn bộ dáng của y tá, cũng chẳng phải là kiểu người ăn cây táo rào cây sung. Quan trọng nhất là trên người y tá này không tỏa ra cảm giác quỷ dị. Chắc là tìm một y tá chuyên nghiệp không dễ gì, nên tên bác sĩ Hách kia không động tay động chân lên người cô.

Nếu bác sĩ Hách nhìn thấy cây kem trên tay cậu và Khương Thời Niên, chắc ông ta sẽ tức hộc máu mà chết mất.

Cố Trường Sinh vui sướng nhận lấy ý tốt của y tá.

Bởi vì Cố Trường Sinh vui vẻ, gương mặt của Khương Thời Niên nhu hòa đi rất nhiều. Thấy thế, y tá cảm thấy hẳn là kế hoạch lấy lòng hai người này đã thành công, vì thế tích cực hướng bọn họ đến văn phòng ông chủ để tranh công.

“Bác sĩ Hách vừa là ông chủ vừa là một bác sĩ tốt, luôn luôn nghĩ cho người bệnh. Giải phẫu chữa cận tuy rằng rất đơn giản, nhưng dù gì cũng liên quan đến đôi mắt, giúp mắt phục hồi lại thị lực. Cho nên có rất nhiều bệnh nhân trước đó đã biết rõ về vấn đề này, nhưng họ vẫn cứ lo lắng. Bác sĩ Hách biết vậy nên tạo điều kiện cho bệnh nhân và người nhà tham quan phòng khám, nhằm giảm thiểu tâm lý sợ hãi của bệnh nhân.”

“Đa số phòng của bác sĩ nơi đây đều có thể cho mọi người tham quan, nếu may mắn đúng lúc gặp bác sĩ trong phòng đấy rảnh thì mọi người có thể trao đổi một chút với họ.” Nói xong, y tá nhanh chóng dẫn Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên rời khỏi khu vực chờ: “Lầu 2 có khá nhiều văn phòng, giờ chúng ta lên lầu 3, lầu 3 chỉ có một văn phòng, còn lại đều là phòng phẫu thuật.”

Biết y tá muốn dẫn hai người bọn họ đến gặp tên bác sĩ Hách không có y đức kia, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên đương nhiên không có ý kiến. Lên lầu 3, văn phòng nằm ngay bên cạnh thang lầu, cửa văn phòng đang mở, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang ngồi trước máy tính, trong tay cầm bút, giống như đang vùi đầu viết gì đó.

Y tá giơ tay gõ cửa hai cái, người đàn ông nghe thấy, ngẩng đầu lên: “Mời vào.” Thanh âm rất ôn hòa. Lúc này Cố Trường Sinh mới nhìn rõ gương mặt của người kia, mắt to mày rậm, da hơi ngăm, bề ngoài rất hàm hậu, nhìn sơ cứ tưởng là thanh niên ngốc Quách Tĩnh chứ không phải là một vị bác sĩ. Nhưng đáng tiếc, đem kẻ này đi so với Quách Tĩnh thì đúng là vũ nhục Quách đại hiệp.

Cố Trường Sinh thực sự rất thích “Anh hùng Xạ Điêu”, rất có hảo cảm với Quách Tĩnh, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Hách, trong lòng Cố Trường Sinh chỉ tràn đầy chán ghét. Rõ ràng sở hữu bề ngoài thành thật, lại mang đến cho Cố Trường Sinh một loại cảm giác, đến cái túi da người tốt cũng không thể che giấu được mùi hư thối toát ra từ trong xương cốt.

Dẫn người đến đây xong, y tá liền chủ động rời đi. Sau khi thấy Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên đã vào phòng, cô thuận tay đóng cửa lại.

“Hai vị đến để tham quan?” Thấy cây kem trong tay hai người Cố Trường Sinh đã ăn được một nửa, sắc mặt tên kia lặng lẽ thay đổi, sau đó rất nhanh trở lại bình thường. Hắn nhìn về Cố Trường Sinh, cười nói: “Đúng lúc tôi đang rảnh, mời ngồi mời ngồi, muốn hỏi chuyện gì cứ ngồi xuống đây tôi sẽ giải thích cặn kẽ.”

Người đàn ông rất nhiệt tình, trước bàn làm việc có để sẵn hai chiếc ghế dựa, Cố Trường Sinh lướt qua bảng tên trước ngực trên áo blouse trắng. Họ Hách, hiển nhiên là bác sĩ Hách. Cố Trường Sinh tỏ ra tự nhiên, theo lời tên kia cùng Khương Thời Niên ngồi xuống.

Bọn họ vừa mới ngồi xuống, liền thấy trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị, không biết đối phương đã làm gì, ghế dựa đột nhiên rơi xuống, lập tức đưa hai người vào một không gian khác.

“Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự vào. Tao đúng là không ngờ chúng mày sẽ tự chui đầu vào rọ.” Vẻ mặt của bác sĩ Hách cực kỳ hưng phấn, lần trước mới bị chủ thượng giáo huấn xong, nếu bây giờ có thể giết được Cố Trường Sinh, thay chủ thượng giải quyết cục đá vướng chân này, chưa kể đến việc lấy công chuộc tội, có khi còn được chủ thượng thưởng thêm vài món đồ tốt đó chứ.

Ghế dựa của hắn là một cơ quan, cơ quan mở ra vị trí ghế dựa sẽ rơi xuống, từ lầu 3 rơi thẳng xuống lầu 2. Sau khi hai người rơi xuống, sàn nhà sẽ tự động phục hồi lại như ban đầu. Cái không gian ở lầu 2 này là lúc trước hắn cải tạo phòng khám đã cố ý chừa ra để chứa đồ.

Gian phòng này so với phòng vệ sinh chẳng lớn hơn được bao nhiêu, cực kỳ ẩm thấp, là không gian trống nằm giữa phòng ướp lạnh và kho dược phẩm. Những người khác không thể nhìn ra vấn đề, cũng không thể tìm ra nơi này. Nơi này là do hắn dùng kỳ bảo do chủ thượng ban xuống để tạo ra, rồi tăng mạnh phòng ngự, dù có tạo công kích lên vách tường cũng không sợ thủng. Bất kể bên trong có ầm ĩ lớn đến bao nhiêu, người bên ngoài đều không ai hay biết.

Đặc biệt nơi này còn có thể giam cầm linh lực của các đạo sĩ. Không đến mức biến họ thành người thường, nhưng sẽ làm suy yếu hiệu quả của chú thuật và bùa chú. Trước đến giờ không phải không có đạo sĩ nào phát hiện ra phòng khám này có vấn đề, thậm chí còn có một tên tà đạo muốn đen ăn đen, chẳng qua mỗi lần đều bị hắn dùng không gian này giải quyết êm đẹp: “Hiện tại, nơi này sẽ trở thành nấm mồ của hai đứa chúng mày.”

Bác sĩ Hách ‘ha ha’ cười hai tiếng, tiếng cười cực kỳ đáng khinh trái ngược hoàn toàn vẻ ngoài hàm hậu kia. Chắc là do xem nhiều phim truyền hình, biết rõ định lý vai ác nói nhiều thường bị lật thuyền trong mương, hắn sợ đêm dài lắm mộng, sau khi nói xong còn chưa kịp để Cố Trường Sinh phản ứng đã bứt chuỗi vòng trên cổ tay ra.

Các hạt trên vòng tròn vo, bóng loáng óng ánh, nhìn như hạt bồ đề, khi bị tên kia thi pháp ném ra, ngụy trang bên ngoài biến mất lộ ra bộ dạng thật sự.

Hóa ra là một chuỗi tròng mắt người.

Cũng không biết hắn dùng cách gì để lấy tròng mắt người luyện thành pháp khí. Tròng mắt bị ném ra, càng đến gần chúng càng phóng to, cuối cùng to ngang chén cơm, từ bốn phương tám hướng vây khốn Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên.

Bị nhiều tròng mắt âm u to như vậy nhìn chằm chằm, Cố Trường Sinh tởm đến mức mắc ói. Lại nghĩ đến việc đây là một phòng khám chuyên về mắt, đoán ra được đống tròng mắt quỷ này từ đâu mà có lại càng thấy tởm hơn. Tên khốn này thật khiến người ta buồn nôn.

Cố Trường Sinh cắn một miếng kem thật to, chỉ chừa lại một phần dính ở đầu que kem. Nuốt chửng miếng kem, để miếng kem lạnh lẽo chặn đứng cảm giác ghê tởm trong dạ dày. Cố Trường Sinh giơ que kem lên: “Đuôi triêm tựa chùy Lôi Công cầm, lôi kinh thiên địa phệ âm tà.”

Miếng kem tựa như thoát thai hoán cốt, mặt ngoài ẩn ẩn có sấm sét chớp giật, nhìn qua có vài phần khí thế của Lôi Công trùy. Lôi Công chùy là vũ khí của thần Lôi Công, sấm sét là khắc tinh của ma quỷ, nếu bị đánh trúng sẽ khiến chúng bị thương nặng.

Nhìn cây kem đang xoay tròn trong tay Cố Trường Sinh, kẻ trước giờ chưa từng để vào mắt đống đồ chơi của bọn trẻ con như bác sĩ Hách bỗng kinh hãi không thôi. Khó trách Cố Trường Sinh phá hỏng nhiều kế hoạch của chủ Thượng mà vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, hóa ra là vì có vài phần bản lĩnh.

Không biết là do không gian này mất đi tác dụng giam cầm linh lực hay do thực lực của Cố Trường Sinh quá cao, dù đã bị suy giảm nhưng vẫn cực kỳ mạnh.

Nhưng không chờ hắn suy nghĩ thêm, cây kem trên tay Cố Trường Sinh đã bay lên. Cây kem tựa như một cây chùy chân chính, lần lượt đập nát từng tròng mắt to tướng.

Nát bét…

- -----oOo------