Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 107




Chủ‌ ‌tiệm‌ ‌cơm‌ ‌đi‌ ‌bệnh‌ ‌viện‌ ‌kiểm‌ ‌tra,‌ ‌phát‌ ‌hiện‌ ‌mình bị ung‌ ‌thư‌ ‌dạ‌ ‌dày‌ ‌giai‌ ‌đoạn‌ ‌cuối.‌ ‌

Chủ tiệm cơm cự tuyệt phối hợp với bác sĩ trị liệu, cố chấp đòi xuất viện.

“Lang băm!” Vừa đi ra ngoài, hắn vừa hung tợn mắng: “Chỉ là đau dạ dày thông thường, ung thư quái gì? Định lừa tiền tao à.” Hắn mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời tươi đẹp còn đang chờ hắn. Thân thể hắn rất khỏe mạnh, tuy lâu lâu mắc bệnh vặt nhưng chẳng phải ai cũng thế à, sao có thể bị ung thư. Đã thế còn là thời kỳ cuối, đệt!

“Lừa ai vậy? Định làm tao tuyệt vọng rồi chi nhiều tiền trị bệnh hả? Đau dạ dày, nôn mửa chả phải là bệnh gì nặng. Gầy ốm thì sao, chẳng phải tại tổn thất một đống tiền, bị thu hồi và hủy giấy phép buôn bán à, tao không gầy xuống mới lạ. Đây là sầu đến gầy, là đau lòng quá mức!” Đổi thành người khác có ai không đau lòng? Mất ít nhất hai mươi mấy vạn. Là hai mươi mấy vạn đó, có phải hai mươi mấy tệ đâu. Chủ tiệm cơm hùng hùng hổ hổ chửi.

Chửi chưa đã nghiền, hắn lại khinh thường nói: “Rồi đại tiện ra máu, đã nói là tao bị trĩ, bị trĩ nên đi ra máu không phải là chuyện bình thường sao? Người nào bị bệnh trĩ không bị thế? Thế này mà gọi là bác sĩ, bệnh viện lớn làm ăn như c*c, chẳng bằng phòng khám nhỏ bên ngoài. Tao cực khổ kiếm tiền, tưởng nói hai ba câu là lừa được tiền của tao chắc? Không có cửa đâu!” Hắn mạo hiểm kiếm tiền dễ lắm hả?! Tưởng tiền của hắn do gió thổi tới à.

Người chung quanh không nghe nổi nữa, ánh mắt khó chịu nhìn về phía hắn. Đúng lúc chủ tiệm cơm ra đến cửa bệnh viện bị bác bảo vệ nghe được. Làm ở bệnh viện đã lâu, mưa dầm thấm đất, bác cũng hiểu một ít bệnh trạng khi bệnh chuyển nặng.

Có câu “tâm bác sĩ như cha mẹ”, tuy bác không phải bác sĩ, nhưng cũng là một nhân viên của bệnh viện, chút tâm này vẫn phải có. Bác không nhịn được nói: “Này cháu, đừng chủ quan. Đau đớn, nôn mửa, gầy ốm, đi ra máu đều là biểu hiện của bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối. Cháu nên kiểm tra thì kiểm tra, nên trị liệu thì trị liệu, đừng ngó lơ nó. Mạng là của mình chứ không phải của bác sĩ, ai thèm lừa của cháu mấy đồng tiền đó làm gì?”

Tiền bệnh nhân không vào túi bác sĩ, mặc dù không ai biết chính xác, nhưng tiền lương bác sĩ cũng chẳng ít.

“Nếu cháu không tin bệnh viện này thì có thể đi bệnh viện khác, hoặc bệnh viện lớn ở thành phố khác. Nói chung thân thể quan trọng hơn, tiền có thể kiếm lại sau.” Bác tận tình khuyên bảo, lại chỉ nhận được cái trừng mắt của chủ tiệm cơm.

“Lão già lắm mồm, bệnh viện cho lão cái gì tốt mà lão với tên bác sĩ, kẻ xướng người họa gạt người? Làm gì có chuyện vừa kiểm tra đã ra kết quả thời kỳ cuối? Tao thật không hiểu, lời gạt người cũng chuẩn bị kín kẽ thật đấy.” Chủ tiệm cơm mặc kệ lời khuyên của bảo vệ. Đổi lại là người khác, bị cả bác sĩ và bảo vệ lừa như vậy sẽ ngây ngốc nghe lời đi trị liệu. Nhưng hắn là ai, mấy cái thủ đoạn này hắn chơi chán rồi, sao có thể mắc mưu. Chủ tiệm cơm ôm dạ dày đau đớn rời bệnh viện, đến tiệm thuốc tây gần đó mua thuốc đau dạ dày.

Uống chút thuốc là có thể đỡ bệnh, hắn đâu có rảnh mà coi tiền như rác nằm viện trị liệu? Trước nay chỉ có hắn lừa tiền người khác, nào có chuyện người khác lừa hắn!

Bảo vệ lắc đầu nhìn bóng dáng hắn nhịn đau tập tễnh rời đi: Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết.

Biểu hiện ung thư giai đoạn đầu tương đối rõ ràng, dễ khiến mọi người chú ý và đi khám. Nhưng biểu hiện thời kỳ đầu của ung thư dạ dày quá bình thường, mọi người tưởng là bệnh nhẹ nên làm lơ, đến khi cảm thấy nghiêm trọng đi kiểm tra mới phát hiện bệnh đã tới thời kỳ cuối.

Những lời này chắc chắn bác sĩ đã giải thích kỹ càng cho hắn, thế mà hắn còn không tin. Bảo vệ quay về chỗ ngồi, người ta không coi trọng mạng mình, bác chỉ là người ngoài, sao có thể thuyết phục nổi?

Chưa đến mấy ngày, chủ tiệm cơm nhận ra bệnh của mình ngày càng nghiêm trọng. Tuy hắn cảm thấy bệnh viện lừa người, nhưng cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, cắn răng đi khám ở một bệnh viện khác. Không ngờ ra kết quả giống nhau. Đáng tiếc do kéo dài thời gian, không trị liệu kịp thời đã khiến bệnh tình chuyển xấu, không có biện pháp nào cứu nổi. Nếu ngoan ngoãn trị liệu hắn còn có thể sống thêm mấy năm, còn hiện tại chỉ có thể chờ chết.

Chủ tiệm cơm không thể tiếp thu nổi tin này. Hắn còn đang tính toán cần chi bao nhiêu tiền để trị liệu, kết quả nói với hắn rằng không cần thiết, chờ chết đi. Như này thì ai có thể chấp nhận? Hắn không thể.

Chắc chắn là do bệnh viện này kém cỏi, bác sĩ không có trình độ!

Nghĩ vậy, chủ tiệm cơm quyết định mua vé lên thủ đô khám bệnh. Một quốc gia lớn như này, không thể nào xuất hiện tình huống bác sĩ lừa tiền liên tục. Hơn nữa trình độ bác sĩ ở thủ đô có thể đảm bảo, sẽ không nói năng bậy bạ, tiện thể có lý do để hắn chống án.

“Đi được nửa đường thì hắn lăn ra chết, đỡ lãng phí tài nguyên chữa bệnh của quốc gia, gia đình hắn cũng không có cơ hội ăn vạ bệnh viện.” Quỷ quản lý thuận lại, đúng là vừa lòng hả dạ.

Cố Trường Sinh cũng vừa lòng, lúc đi ngắm cảnh còn cảm thấy xung quanh tươi sáng hơn. Nhưng người vừa lòng nhất vẫn là cha mẹ nam quỷ.

“Chết tốt lắm!”

Thật ra bố mẹ nam quỷ vẫn luôn cố gắng tránh đọc tin tức về chủ tiệm cơm, lúc đối phương mới ra tù họ còn chú ý, mong đối phương gặp báo ứng. Không ngờ đối phương càng sống càng tốt, còn khai trương cửa hàng mới, phát triển không ngừng.

Nhìn mà bực. Sau đó bố mẹ nam quỷ không chú ý đến nữa.

Tuy bố mẹ nam quỷ nói không muốn nghe tin tức nữa, nhưng chú của nam quỷ biết anh chị mình chỉ không thích nghe tin tốt của đối phương mà thôi. Cháu trai ngoan ngoãn đã không còn, trong lòng chú nam quỷ cũng khó chịu. Cho dù không ở cùng một thành phố, ông vẫn luôn chú ý đến tình hình của chủ tiệm cơm. Ngay khi biết tin hắn chết vì bệnh, ông nhanh chóng báo lại cho anh chị.

Quả nhiên sau bảy năm, cuối cùng trên mặt anh chị cũng xuất hiện nụ cười từ tận đáy lòng. Tuy rằng vừa cười vừa khóc, nhưng người làm em như ông có thể hiểu được, đây là giọt nước mắt vui mừng. Có thể nhìn thấy người xấu bị ông trời bắt về, trong lòng bọn họ đều vui vẻ.

“Nhanh đi mua chút đồ ăn, tối nay ăn mừng.” Mẹ nam quỷ lau nước mắt, sai bố nam quỷ, sau đó nói với chú nam quỷ: “Tối nay ở lại ăn cơm, chị làm món bánh rán nhân hẹ cậu thích nhất.”

“Chị dâu làm bánh rán nhân hẹ tuyệt nhất, bánh bán bên ngoài còn không ngon bằng, hôm nay em nhất định phải ăn nhiều một chút.” Chú nam quỷ vui vẻ đáp lời. Khẩu vị của ông và cháu trai không khác biệt lắm, đều thích ăn món này. Sau khi cháu trai qua đời, sợ nhìn đồ nhớ người, đã lâu rồi ông mới gặp lại món này trên bàn cơm.

“Để chị làm nhiều một chút.” Mẹ nam quỷ vừa chuẩn bị đồ cúng vừa nói. Bà tính làm nhiều nhiều, khi nào nấu cơm xong sẽ mang theo bánh rán nhân hẹ cùng vài thứ khác đi thăm mộ, thông báo tin vui cho con trai. Nãy bà vừa nói trước bàn thờ rồi, nhưng bà thấy mình vẫn nên đến tận mộ để thông báo lần nữa mới an tâm.

8 giờ tối trở về từ nghĩa trang, mệt mỏi cả ngày khiến bố mẹ nam quỷ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay, cuối cùng Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên cũng đi hết khu phong cảnh. Hơn nữa nghe được tin kẻ ác gặp quả báo cũng coi như mỹ mãn. Vì thế sau khi chơi đủ, ngày hôm sau Cố Trường Sinh tính đi thành phố H du lịch tiếp.

Phong cảnh thành phố H không bằng thành phố S, nhưng là nơi có nhiều văn cổ, tháp cổ, rất đáng tham quan. Sáng sớm Cố Trường Sinh trả phòng, cùng Tổ sư gia ra thẳng sân bay. Trước khi máy bay cất cánh, Cố Trường Sinh ngồi nghĩ có khi nào Tà Thần sẽ đến quấy rối, nhưng đến tận lúc hạ cánh mọi việc vẫn bình an vô sự, đúng là ngoài dự kiến. Trên đường cũng không có phát sinh gì, thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

Sắp xếp xong đồ đạc tại khách sạn, Cố Trường Sinh không định ra ngoài ăn. Khách sạn này nổi tiếng nhờ ba thứ: phục vụ tốt, khung cảnh đẹp, thức ăn ngon. Nghe nói các món ăn ở đây ngon ngang ngửa một nhà hàng làm ẩm thực có niên đại trăm năm.

Nếu tốt như vậy, đương nhiên Cố Trường Sinh muốn cùng Tổ sư gia nếm thử. Tuy vậy, do từng có kinh nghiệm bị hố, trước khi đặt phòng khách sạn mới Cố Trường Sinh đã lên mạng tra cứu một chút, xác định không có đánh giá nào kém mới yên tâm cùng Tổ sư gia vào ở, an tâm cùng Tổ sư gia đi ăn cơm.

Đồ ăn thật sự là danh đúng với thực, Cố Trường Sinh ăn đến thỏa mãn. Đang dùng bữa được một nửa, đột nhiên một phục vụ dẫn theo một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi đến gần.

“Xin chào quý khách, tôi xin phép quấy rầy một chút.”

Nghe phục vụ chào hỏi, Cố Trường Sinh ngẩng đầu, ban đầu còn có chút nghi hoặc, đến khi nhìn thấy gương mặt đôi vợ chồng đứng sau có nét giống nam quỷ, cậu lập tức hiểu lý do.

“Hai vị khách này nói họ quen biết với các vị.” Người phục vụ nói xong liền chú ý đến biểu tình Cố Trường Sinh, một khi cậu có biểu hiện lạ lẫm, cô sẽ đưa đôi vợ chồng ra ngoài ngay, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến danh tiếng khách sạn.

Đôi vợ chồng phía sau người phục vụ có chút lo lắng. Nếu bị mời ra khỏi đây vẫn có thể ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ. Nhưng để sớm hoàn thành lời dặn dò của con trai, hai người không muốn kéo dài thêm một giây phút nào. Cũng may Cố Trường Sinh không phản bác, còn gật đầu chào hỏi họ.

“Là người quen của chúng tôi.” Nghe Cố Trường Sinh đáp, nữ phục vụ mới yên tâm rời đi. Lúc nãy khi đôi vợ chồng này đến, gọi đồ ăn cơ không ăn mà ngó đông ngó tây, khiến cô lo lắng nửa ngày. Cũng may là tìm người quen, trước khi rời đi, nữ phục vụ còn hỏi riêng đôi vợ chồng có muốn dời đồ ăn sang bên này không.

Để đồ ăn ở đó không tiện, hai vợ chồng không phải người lãng phí, nhưng lần đầu tiên gặp mặt vẫn nên tạo ấn tượng tốt với ân nhân. Trước đó đã đột ngột làm phiền, giờ đem thêm đồ ăn qua đây có thể khiến ân nhân cảm thấy khó chịu. Hơn nữa đây không phải tiệm cơm nhỏ, có thể tùy ý đổi bàn.

Lúc hai vợ chồng còn đang do dự, chuẩn bị mở miệng từ chối thì Cố Trường Sinh đã đồng ý. Nữ phục vụ nhanh nhẹn mang tất cả đồ ăn sang bàn của cậu. Nhờ có thái độ thân thiện của Cố Trường Sinh, hai vợ chồng cũng bớt lo lắng, thả lỏng hơn một chút.

Sau khi tự giới thiệu, đúng như Cố Trường Sinh đoán, bọn họ chính là bố mẹ của nam quỷ.

“Đêm qua sau khi con trai báo mộng, chúng tôi lập tức bay qua thành phố S.” Không ngờ đến nơi mới phát hiện người ta đi mất rồi. Bọn họ nhờ người quen hỏi thăm, lại vội vàng mua vé bay qua thành phố H, cố ý đặt cùng một khách sạn, chờ đến lúc ăn cơm thì đến tìm người. Cũng may trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng đã tìm được rồi.

Nguyên lai là khi nam quỷ chống án thành công, nhớ đến sự giúp đỡ của Cố Trường Sinh, cũng không yên lòng về bố mẹ. Vậy nên gã nhờ phán quan hỗ trợ, báo mộng cho bố mẹ, kể lại hết sự tình. Bố mẹ gã hoàn toàn không ngờ sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, con trai có thể đi địa phủ, có thể báo thù đều nhờ có người giúp đỡ. Điều này khiến bố mẹ nam quỷ mang lòng cảm kích với Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên.

Nhất là gần đây địa phủ thiếu quỷ sai, là người có đầu óc linh hoạt, nam quỷ được phán quan giữ lại làm việc tại địa phủ. Tuy không hiểu tình hình ở địa phủ, nhưng làm quỷ sai vẫn tốt hơn so với làm cô hồn dã quỷ. Trừ 50 năm đầu không thể từ chức, sau 50 năm muốn đi đầu thai lúc nào thì báo một tiếng là được. Hơn nữa làm quỷ sai có thể tích âm đức, kiếp sau sẽ được đầu thai tốt hơn. Mỗi năm cũng có một ngày nghỉ, có thể về thăm bố mẹ, tuy chỉ được báo mộng nhưng còn gì tốt hơn nữa?

Bố mẹ nam quỷ nghe xong nghĩ rằng con trai chỉ đang nghĩ cách an ủi họ, nhưng họ vẫn vui đến mức rơi nước mắt.

Rất nhiều gia đình con cái đi nơi khác làm ăn, một năm chưa chắc đã về thăm nhà được một lần. Có thể như vậy, bọn họ cảm thấy đủ lắm rồi.

“Đời này của đứa nhỏ mệnh không tốt, chết sớm, nó có thể làm quỷ sai tích cực góp âm đức cũng là một cách. Kiếp sau đầu thai có cuộc sống tốt hơn, đừng gặp lại loại người này, cả đời bình an.” Mẹ nam quỷ nói. Người chết không thể sống lại, chỉ có thể hy vọng tương lai con trai sẽ tốt hơn.

Hai vợ chồng nói liên miên, nói rất nhiều, cuối cùng để lại một tấm séc xem như thù lao, đợi Cố Trường Sinh nhận mới chịu rời đi. Cố Trường Sinh vốn chỉ tiện tay hỗ trợ, thế mà lại được thêm một đống tiền.

Cầm tấm séc, Cố Trường Sinh có chút khó xử, cuối cùng cậu quyết định mua đồ ăn, làm quà tặng đưa cho nam quỷ. Số lượng đồ ăn cũng nhiều, cho dù gã giữ lấy cho mình dùng hay chia cho đồng nghiệp đều đủ.

Phong cảnh thành phố H rất đẹp, như thơ như họa, hòa vào dòng người quên đi ưu sầu. Thưởng thức thật nhiều văn hóa cổ, Cố Trường Sinh chơi liên tục bảy ngày, lưu luyến quyết định rời đi. Trên đường ngồi xe ra sân bay gặp chốt kiểm tra, hình như có người say rượu lái xe, phía trước hơi nhốn nháo.

Cố Trường Sinh vốn không quan tâm lắm, ra sân bay kịp giờ quan trọng hơn. Lái xe lúc say rượu là vi phạm pháp luật, chuyện này xảy ra khá thường xuyên. Tuy nhiên khi đến gần chỗ đông người, Cố Trường Sinh chợt phát hiện trên chiếc xe kia có hắc khí. Cậu nào còn tâm tư đến sân bay, lập tức xuống xe.

“Không phải, đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không uống rượu! Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, luật thế nào tôi biết mà. Sao tôi có thể uống rượu chứ? Mỗi người chỉ có một cái mạng, giữ mạng là quan trọng nhất. Làm sao tôi có thể chủ quan đánh cược?” Một người đàn ông trung niên đang nói. Sắc mặt hắn hơi đỏ, đến gần còn có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng. Bộ dạng đã như này còn nói không uống rượu. Mấy vị cảnh sát đều không nhịn được cười: “Anh không ngửi thấy mùi rượu trên người mình sao? Nồng nặc đến mức có thể hun chết người.”

Người đàn ông trung niên cúi đầu ngửi ngửi: “Không có, mùi rượu ở đâu chứ.”

Nói xong, người đàn ông ngẫm nghĩ một lát, lúc này mới giật mình đáp: “Chắc là do giữa trưa tôi đi ăn tiệc, người ngồi cùng bàn có uống rượu, nên ám mùi rượu lên người tôi.”

“Người khác uống rượu dính ai không dính, sao lại dính lên người anh. Cho dù có dính đi chăng nữa, sao mùi có thể nồng như thể đổ cả cốc rượu vào người?” Cảnh sát lười đôi co với hắn, trực tiếp đưa máy kiểm tra nồng độ cồn tới trước mặt người đàn ông: “Thổi một hơi xem.”

“Không cần phải làm thế, tôi thật sự không uống rượu. Tôi có uống hay không sao có thể không rõ? Đồng chí cảnh sát tin tôi đi, tôi sắp trễ giờ rồi.” Vẻ mặt người đàn ông trung niên đầy nôn nóng.

“Vội như vậy thì thổi mau lên. Thổi xong không có việc gì anh có thể đi luôn.” Đương nhiên nếu có việc gì thì lại là chuyện khác. Cảnh sát giơ máy kiểm tra nồng độ cồn trước miệng người đàn ông, ý bảo đối phương nhanh chóng thổi.

Người đàn ông không còn cách nào khác, bất đắc dĩ phải cúi đầu, hắn vừa há mồm thì đột nhiên nhớ tới: “Đồng chí cảnh sát, phần ống thổi của máy kiểm tra nồng độ cồn sau khi người khác sử dụng đã đổi cái mới chưa? Tính tôi ưa sạch sẽ.”

“Đổi rồi, mau thổi đi. Đừng có kéo dài thời gian nữa.”

Người đàn ông đành phải thổi một hơi. Hắn vừa thổi xong, đèn đỏ trên máy kiểm tra nồng độ cồn không ngừng nhấp nháy, tiếng báo động lập tức vang lên.

“Thế này mà anh còn dám nói không uống rượu?” Nồng độ cồn đã vượt quá mức tiêu chuẩn.

Người đàn ông biện hộ: “Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy tôi có ăn mấy cái bánh trứng custard ở trên xe.”

“Không phải bánh trứng custard chứa cồn sao, không chừng nguyên nhân là do nó.” Người đàn ông phủ nhận, sợ cảnh sát giao thông không tin mình, cố ý nói thêm: “Mấy anh không tin có thể kiểm tra xe tôi, vỏ bánh vẫn còn ở đó. Lúc ăn bánh không tìm được thùng rác, tôi không muốn vứt rác linh tinh làm ảnh hưởng đến mỹ quan đường phố nên đã để tạm trên ghế phụ.”

“May mà không vứt đi, nếu không đã không có bằng chứng chứng minh tôi trong sạch. Tôi cũng thật sự bị oan uổng mà.” Người đàn ông vừa nói vừa mở cửa ghế lái phụ cho cảnh sát giao thông xem.

Cảnh sát giao thông đến xem, trên ghế phụ đúng là có mấy vỏ bánh trứng custard. Người đàn ông âm thầm thở phào, cứ tưởng lừa được rồi thì lại nghe cảnh sát hỏi: “Không phải giữa trưa anh ăn tiệc sao? Mới ăn cơm xong đã đói bụng rồi? Ăn nhiều bánh custard cùng một lúc như thế không bị đầy bụng à?”

“Hay là cố ý mua bánh trứng custard rồi vứt vỏ ở đó để lừa chúng tôi?” Đấu trí cùng mấy tên sâu rượu lái xe hàng năm đã khiến mấy vị cảnh sát tôi luyện kinh nghiệm đầy phong phú. Dù sao cũng không cần nghe bọn họ biện bạch, chỉ cần nồng độ cồn đã vượt mức tiêu chuẩn thì đưa đi bệnh viện kiểm tra máu liền.

Mặc kệ hắn đã ăn bất cứ thứ gì bánh trứng custard, quả vải, chocolate nhân rượu gì đó, hoặc ăn cơm xong súc miệng bằng cồn, chỉ cần đi bệnh viện là có thể xác định rõ ràng. Đồ ăn hoặc đồ dùng sinh hoạt khiến cho độ cồn vượt mức tiêu chuẩn đều không ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra máu. Nếu là do ăn này ăn kia, hoặc là dùng nước súc miệng thì kết quả kiểm tra sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có uống rượu mới có thể thấy độ cồn vượt mức trong máu.

“Đi thôi, nếu anh không chịu nhận mình uống rượu thì chúng ta đi bệnh viện một chuyến.” Nghe cảnh sát giao thông nói thế, người đàn ông khó chịu: “Tôi không còn thời gian đâu, đối tác còn đang đợi tôi đến ký hợp đồng, nếu tổn thất mấy ngàn vạn các anh có đền nổi hay không? Thật sự tôi không uống rượu, kết quả thổi nồng độ cồn các anh cũng thấy rồi, là do ăn bánh trứng custard. Các đồng chí cảnh sát châm chước một chút, để cho tôi đi đi.”

“Không thể châm chước được.”

Giằng co nửa ngày, nếu không phải có camera theo dõi và mấy người đi đường đứng lại xem, người đàn ông đã định lên xe bỏ chạy. Cuối cùng không còn cách nào, thấy cảnh sát giao thông quyết tâm mang hắn đi bệnh viện, người đàn ông đành phải thừa nhận mình đã uống rượu.

“Nhưng mà tôi chỉ uống một chút thôi. Một chén nhỏ xíu thôi à, không ảnh hưởng đến việc lái xe.” Vừa nói hắn vừa khoa tay múa chân mô phỏng độ nhỏ của cái chén, chỉ chừng năm centimet. Chắc chắn là như vậy, không nhiều lắm.

Uống có một chén rượu bé tí thì sao mùi rượu có thể nồng đến vậy. Cảnh sát vẫn không tin, không có ý định thả hắn đi, người đàn ông nhìn đồng hồ đành phải nhận: “Được rồi, không phải một ly mà là một bình nhỏ, nhưng tôi vẫn tỉnh. Mấy anh muốn phạt tiền hay thu bằng lái cũng được, chỉ là làm ơn nhanh lên.” Nếu làm nhanh hắn vẫn có thể đến kịp.

“Nói sớm có phải được rồi không, ôm tâm lý may mắn làm gì.” Tự lãng phí thời gian của mình. Cảnh sát thu bằng lái của người đàn ông, sau đó ghi phiếu phạt, người đàn ông vội vã ký tên, cũng không rảnh quan tâm đến xe nữa, trực tiếp cầm phiếu phạt đứng bên đường vẫy taxi.

Quan sát nửa ngày, Cố Trường Sinh phát hiện tuy hắc khí chủ yếu tập trung ở đầu xe ô tô, nhưng trên người người đàn ông kia cũng dính không ít. Thấy hắn sắp đi mất, Cố Trường Sinh vội vàng bắt một chiếc xe khác, bảo tài xế lái theo sau.

Trước khi lên xe, Khương Thời Niên đã loại trừ hoàn toàn hắc khí trên xe người đàn ông. Bởi vì ngoài cảnh sát giao thông còn có rất nhiều người qua đường ở gần đó, không thể đến gần xử lý, cho nên chỉ có thể trừ tà khí từ xa. Ngụy trang thành nhân loại khiến thực lực ngài có thể phát huy quá ít, thời gian cũng không nhiều, thế nên ngài không kịp tiêu trừ hắc khí trên người người đàn ông trung niên.

Thực ra Cố Trường Sinh có thể loại bỏ hắc khí trên người hắn, nhưng lúc ấy cậu đang phụ trợ Tổ sư gia, cũng không kịp làm gì. Hơn nữa họ cũng không định làm thế, đi theo người đàn ông để tra ra ngọn nguồn của hắc khí sẽ tốt hơn. Dù sao hắc khí tập trung chủ yếu ở bốn bánh xe, còn trên người người đàn ông không có nhiều lắm, chưa đủ để gây nguy hiểm. Cái nào có hại hơn thì chọn cái đó, vì thế bọn họ chọn xử lý chiếc xe trước.

“Này nhóc, đây là đi bắt gian hả?” Tài xế taxi nghe yêu cầu của Cố Trương Sinh, vừa tăng tốc vừa hỏi: “Một trong hai cậu, ai bị bạn gái cắm sừng vậy?”

Người nào mà chẳng có một tâm hồn thích hóng hớt.

Tài xế là người thích nói, từ khi Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên lên xe miệng ông chưa khi nào ngừng: “Không cần biết là ai, hai người các cậu lớn lên đều đẹp trai như này mà còn không giữ được bạn gái? Có phải do quan hệ hai người tốt quá khiến bạn gái hiểu lầm không?” Cùng nhau đi bắt gian như này chắc chắn là anh em tốt. Nhưng với hoàn cảnh xã hội bây giờ, anh em tốt cũng không nên quá thân mật đâu.

“Không phải tôi lắm miệng, nhưng đàn ông con trai vẫn nên duy trì khoảng cách, mấy cô gái bây giờ mẫn cảm lắm. Hơn nữa khi yêu đương, con gái đều có ham muốn độc chiếm, không muốn bạn trai mình thân thiết với bất cứ ai hơn mình.” Tài xế nói lời hay ý đẹp, còn phân tích cho hai người nghe: “Chưa kể tôi thấy hình như lúc hai người lên xe còn kéo tay nhau thì phải? Thế này chẳng trách con gái người ta lại hiểu lầm. Hai người đều là con trai, lôi kéo nắm tay nhau làm gì?”

“Lần này không tính, cơ mà sau khi chia tay tìm bạn gái mới, phải nhớ kỹ điều này nhe.” Tài xế già dốc lòng dạy dỗ.

Vốn Cố Trường Sinh tính cố gắng chịu đựng, đều là người xa lạ, sau khi xuống xe có thể gặp lại nhau hay không còn chưa biết. Ai ngờ người tài xế này càng nói càng thái quá, Cố Trường Sinh đành phải nói: “Không phải bắt gian.”

Hơn nữa nắm tay cái gì chứ, chẳng qua cậu sợ Tổ sư gia không kịp lên xe nên mới kéo ngài một chút thôi, có phải là nắm mãi không buông đâu.

- -----oOo------