Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống

Chương 2: Cương Thi Tiên Sinh




Bạch Vũ đến công ty từ rất sớm, đưa đơn từ chức cho Tổng Giám đốc. Ông ta nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, chuyện này là sao đây? Hắn nghỉ ca mình chưa phê bình hắn đã đành, vậy mà hắn lại đưa đơn từ chức. Chuyện gì vậy chứ? Ra oai phủ đầu à? Tổng Giám đốc sầm mặt hừ lạnh:

“Tốt thôi, đến phòng tài chính nhận lương của mình xong thì xéo đi.”

Bạch Vũ nhếch miệng khinh thường, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, hắn chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi ra ngoài, đến phòng tài chính nhận tiền lương tháng này. Vừa ra khỏi phòng tài chính, hắn đâm sầm vào Lý Hiểu Phong. Cậu ta thấy hắn vội vàng kéo sang một bên, nhìn hắn vừa tức giận, vừa cảm thấy khó hiểu:

“Bạch Vũ, có chuyện gì à? Sao lại từ chức hả? Có phải là sếp mắng cậu cho nên trong lòng cậu khó chịu, nghĩ không thông? Chẳng lẽ cậu không biết tính tình của Tổng Giám đốc à? Bây giờ công việc rất khó tìm, nói không chừng cậu không tìm được công việc tốt như bây giờ đâu.”

Bạch Vũ không khỏi có chút cảm động, tuy nhiên đạo thống truyền thừa hệ thống là bí mật của hắn, không thể để lộ ra ngoài.

Bạch Vũ ha ha cười, nói:

“Không đâu, tôi muốn về quê phát triển, dự định sẽ ở nhà buôn bán cái gì đó, nhân lúc còn trẻ mà cố gắng phấn đấu. Mẹ tôi già rồi nên rất muốn ôm cháu. Cậu không biết bây giờ phụ nữ thiếu cỡ nào à, cần phải có điều kiện kinh tế tốt mới có thể tìm vợ được.”

Lý Hiểu Phong đồng cảm, khẽ gật đầu, nói:

“Cũng đúng, nếu vậy thì tôi cũng không ngăn cản cậu, nếu như thiếu tiền thì có thể nói với tôi, tôi gom lại cho cậu mượn.”

Bạch Vũ cười nói:

“Được, nếu quả thật không đủ thì tôi sẽ điện thoại cho cậu. Nếu như tôi phát tài chắc chắn sẽ không quên cậu đâu.”

Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười.

“Ôi trời! Năng lực không lớn mà tham vọng thì lại không nhỏ là đây này.” - Đúng lúc này, một âm thanh chanh chua vang lên sau lưng hai người.

Cả hai quay đầu lại thì thấy một cô gái trang điểm đậm, cách ăn mặc cũng như trang điểm của cô ta tựa như một yêu tinh mị hoặc. Tuy dung mạo cũng chỉ là bậc trung, nhưng vẻ ngoài quyến rũ của cô ta lại khiến cho cánh đàn ông không dám nhìn thẳng. Lúc này trong mắt Lý Hiểu Phong hiện lên sự chán ghét, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì Bạch Vũ đã nhếch miệng giễu cợt:

“Chậc chậc, đây không phải là Lệ tỷ sao, xin hỏi Lệ tỷ sao không ở trong phòng của Tổng Giám đốc mà công tác đi, tới nơi này nghe lén hai huynh đệ chúng tôi nói chuyện làm gì?” - Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “công tác”, bất kì ai cũng có thể nghe ra hàm ý khác trong đó. Chỉ là hắn đã nghỉ việc nên chẳng sợ đắc tội tên Tổng Giám đốc hói đầu kia nữa.

Vương Tiểu Lệ biến sắc, cô không ngờ Bạch Vũ luôn bị mình khi dễ lại có lúc nói chuyện như vậy. Cô ta thở dốc, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn:

“Hai cái tên vương bát đản(1) này, không muốn lăn lộn nữa đúng không?”

(1) Vương bát đản: Lưu manh.

Bạch Vũ không khỏi sầm mặt lại, hắn cười lạnh:

“Vương Tiểu Lệ, đừng có như một bà điên la lối om sòm lên như thế. Người nói cô là tôi, cô đừng có mà lôi Hiểu Phong vào. Muốn gì thì tìm tôi đây này.” - Bạch Vũ đẩy mọi chuyện về phía mình. Nói như thế nào đi nữa thì Hiểu Phong vẫn còn làm việc ở đây, nếu để cho bà điên kia đi thổi gió bên tai tên Tổng Giám đốc hói đầu thì khoảng thời gian sau này của cậu ta đừng nghĩ sống tốt.

Có người nghe thấy động tĩnh liền chạy đến xem, Vương Tiểu Lệ nhìn thấy càng lúc càng có nhiều đồng nghiệp trong công ty vây quanh, cô ta tức giận đến mức hai má đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cứ chờ đi.”

Sau đó cô ta đẩy đám người ra, nhanh chân rời khỏi.

Còn về Bạch Vũ, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, bị chèn ép suốt hai năm rốt cuộc thì bây giờ cũng có thể thở được rồi.

Lúc này Lý Hiểu Phong từ phía sau bước đến, ghé vào tai hắn thấp giọng nói:

“Cậu nên cẩn thận, nghe nói cái cô ta có quan hệ không rõ ràng với một số người trong hắc đạo, có thể sẽ tìm cậu gây phiền toái đấy.”

Thế nhưng nghe xong Bạch Vũ lại tự tin cười, nói:

“Không sao đâu, tốt nhất là bọn họ đừng có đến, đến rồi thì tôi sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá đắt.”

Chỉ có điều Lý Hiểu Phong cũng không tin tưởng hắn.

Trong mắt cậu ta vẫn tràn đầy lo lắng. Bạch Vũ không nhiều lời, nói tạm biệt với Lý Hiểu Phong, sau đó trở về phòng trọ của mình.

Vừa về đến phòng trọ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là mở máy tính lên, tìm xem mấy bộ phim về cương thi, phim ma,... Bế quan liên tiếp hai ngày, rốt cục hắn cũng lê thân thể nặng nề mỏi mệt về giường. Đến khi tỉnh lại đã lại qua một ngày một đêm, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái thân thể, Bạch Vũ âm thầm niệm “Tiến vào”. Ngay sau đó, cả người hắn liền xuất hiện giữa cung điện trong không gian của hệ thống.

"Hệ thống, chọn thế giới." - Vừa vào không gian hệ thống, Bạch Vũ không chút do dự yêu cầu hệ thống bắt đầu chọn thế giới.

"Vâng, bắt đầu chọn bối cảnh thế giới tương ứng với thực lực Kí Chủ, đang chọn... Chọn thế giới hoàn tất. Hằng Sa thế giới: Cương thi tiên sinh.”

Bộ phim điện ảnh Cương thi tiên sinh có thể nói là hết sức quen thuộc với Bạch Vũ, từ nhỏ đến lớn hắn đã xem qua rất nhiều lần rồi. Bộ phim điện ảnh này ra đời đã dẫn đầu trào lưu phim về cương thi, có thể nói là một bộ phim kinh điển. Cốt truyện đại khái nói về việc một phú hào ở nông thôn tên là Nhậm Phát, năm đó tổ tiên của ông ta cưỡng ép người khác cầu được một khối phong thuỷ bảo địa(2), nhờ thầy phong thủy chỉ điểm, ông ta quyết định dời phần mộ đã được chôn cất hai mươi năm của cha mình đến đó để cầu danh lợi cho con cháu đời sau. Đạo trưởng Cửu thúc đồng ý nhận việc này. Quan tài mở ra, thi thể không thối rữa. Cửu thúc sinh nghi, lệnh cho đồ đệ là Văn Tài và Thu Sinh trông coi. Đêm khuya, Nhậm Phát bị cương thi giết chết, Văn Tài vì bảo vệ người trong lòng mà trúng thi độc, bản thân suýt nữa cũng biến thành cương thi. Thu Sinh bị nữ quỷ đa tình mê hoặc. Cửu thúc niệm tình nữ quỷ không có ác ý, lại còn cứu Thu Sinh trong tay cương thi, vì thế mà buông tha cho cô ta. Lúc cương thi đến nhà Cửu thúc muốn cắn cháu gái của ông ta, Cửu thúc đuổi tới, cùng đồ đệ Thu Sinh chế ngự cương thi, nhưng cương thi quá mạnh, hai người không cách nào đối phó. Đang lúc Cửu thúc sắp không địch lại, sư đệ của ông ta cũng là một đạo sĩ tới kịp lúc, ba người hợp lực cuối cùng đã thiêu cương thi thành tro.

(2) Phong thuỷ bảo địa: Khu đất có địa thế tốt.

Trong thế giới này, thứ có khả năng uy hiếp lớn nhất đối với Bạch Vũ chỉ có con cương thi kia, về phần nữ quỷ thì không có uy hiếp quá lớn. Đầu tiên cần đổi một vài thứ hữu dụng với mình, thứ hữu dụng nhất mà một trăm điểm trao đổi này có thể đổi được cũng chỉ có cái thuật pháp Mao Sơn cơ bản kia mà thôi, hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức sử dụng điểm trao đổi để đổi thuật pháp Mao Sơn cơ bản.

Mấy chữ thuật pháp Mao Sơn cơ bản đột nhiên hóa thành một vệt sáng màu vàng kim, chui thẳng vào sau ót Bạch Vũ. Hắn cảm thấy một luồng tin tức cứ như một dòng sông chảy ngược, hung hăng cọ rửa từng dây thần kinh trong đầu hắn, khiến cho hắn cảm thấy từng đợt đau đớn.

Qua một lúc lâu, tinh thần dần dần tỉnh táo lại, Bạch Vũ mở mắt ra phát hiện bản thân đang đứng trong một con hẻm nhỏ. Lối ra của con hẻm cách Bạch Vũ cũng không xa, hắn có thể thấy rất rõ người đang đi trên đường lớn. Trên đường có không ít người mặc quần áo và đeo trang sức cuối thời nhà Thanh, cũng có người mặc âu phục, để tóc ngắn. Bên cạnh đó, Bạch Vũ còn thấy một vài phòng ốc thiết kế theo phong cách Châu Âu. Hắn lập tức nhận ra bản thân đã tiến vào thế giới của Cương thi tiên sinh.

Tuy nhiên, bây giờ có một việc hắn vô cùng để ý, đó chính là... hắn không có tiền. Thuật pháp Mao Sơn cơ bản đã khắc vào đầu hắn, thế nhưng loại thuật pháp này cần một ít đồ vật đặc thù mới có thể thi triển được. Nói ví dụ như chu sa, bùa,... mà mấy thứ này đều cần tiền, tuy nói là có một vài pháp thuật không cần dựa vào chúng, nhưng quan trọng là hắn không có đủ pháp lực. Sau khi đổi được thuật pháp Mao Sơn cơ bản, trong cơ thể hắn mặc dù đã có được một ít pháp lực, nhưng miễn cưỡng chỉ có thể điều động pháp khí mà thôi, còn chưa đạt tới trình độ hoàn thiện.

Sờ khắp người, phát hiện chỉ có mấy đồng của Mao gia gia, một cái bật lửa, một bao thuốc lá cùng với một cái điện thoại di động. Bạch Vũ trầm tư trong chốc lát, đột nhiên linh quang lóe lên, hắn sờ điện thoại trong túi, cười hắc hắc, lẩm bẩm:

“Tài nguyên có sẵn cần phải lợi dụng tối đa mới được!”

Tuy nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy hơi đau, hắn đã bỏ ra mấy trăm đô để mua cái điện thoại này đấy.

Hắn hỏi vài người trên đường, rốt cuộc tìm được một cái tiệm cầm đồ. Bạch Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào tiệm, lọt vào tầm mắt hắn là một quầy hàng, quầy rất cao, với chiều cao một mét bảy mươi lăm của Bạch Vũ mà chỉ có thể đứng ngang tới mắt. Đi đến cạnh quầy, hắn cao giọng hô:

“Có ai không?”

Một lúc lâu sau, Bạch Vũ không kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, lúc này mới có một giọng nói hổn hển vang lên:

“Gọi cái gì mà gọi, không phải đã tới rồi à?”

Trước mắt hắn là một ông lão có dáng người nhỏ gầy, mặc một bộ quần áo tối màu, đi phía sau ông ta là một người phụ nữ trung niên. Bà ta còn thò đầu ra nhìn lén hắn.

Bạch Vũ đứng đực mặt ra nhìn, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Xem ra là hắn đến không đúng lúc, phá hủy chuyện tốt của người ta rồi. Hắn khụ một tiếng, nói:

“Chưởng quầy à, ông xem thứ này đi.”

Nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra. Chưởng quầy cầm điện thoại trên tay, quan sát một hồi, rồi nhếch miệng cười mỉa:

“Cái gương soi mặt này thì đáng bao nhiêu đồng hả?”

Thế nhưng Bạch Vũ lại ha ha cười, nói:

“Chưởng quầy à, ông đừng nên xem thường nó, cái này không chỉ là một tấm gương bình thường thôi đâu.”

Chưởng quầy không thèm nghe hắn nói, chưa đợi hắn kịp giải thích ông ta đã xoay người đi vào trong, cười lạnh:

“Với cái gương bé tí đó, cho ngươi một đồng tiền thì cũng xem là tiện nghi cho ngươi lắm rồi, nhìn đen thui, mặt kính vừa không sáng lại vừa nhỏ đến đáng thương, lại còn định còn kè mặc cả à?”

Bạch Vũ dở khóc dở cười, chuyện này là chuyện gì vậy hả? Hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể rời khỏi tiệm cầm đồ, nhìn dòng người qua lại trên đường không khỏi thở dài, thầm nghĩ:

“Kế tiếp nên làm gì bây giờ.”

Đi mãi đi mãi, không ngờ lại đi đến một nơi hẻo lánh. Theo thói quen, hắn rút thuốc ra đốt lên, bắt đầu hút.

“Ái chà, vị tiên sinh này.” - Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Bạch Vũ, kế đó, một giọng nam vang lên.

Bạch Vũ đang mãi suy nghĩ nên bị giật mình, trong lòng lập tức nổi nóng, đừng nói là đụng phải cướp chứ? Nếu là vậy thật thì cũng xem như chuyện tốt, hiện tại tố chất thân thể của hắn đã được thuật pháp cải tạo, khác hẳn với người thường. Thêm vào đó bản thân hắn cũng đã từng học qua một ít sanda(3), đối phó với vài tên cướp vẫn được. Bạch Vũ từ từ xoay người lại, nhìn về phía người đàn ông kia.

(3) Sanda: Thường được gọi là tán thủ, một môn võ của Trung Quốc.

Trước mặt hắn là một người đàn ông mặt trường bào(4) đang mỉm cười. Hắn ta có vẻ hào hoa phong nhã, tươi cười mang theo vài phần nho nhã lễ độ. Nhưng Bạch Vũ lại không bị bộ dạng của tên này mê hoặc, hắn nhíu mày, nói:

“Có chuyện gì?”

Giọng điệu mười phần không khách khí.

(4) Trường bào: Một loại áo trang phục thời nhà Thanh.

Người đàn ông kia sững sờ, tuy nhiên, hắn nhanh chóng mỉm cười:

“Vị tiên sinh này, tại hạ có một chuyện muốn nhờ. Thứ có thể tạo ra lửa trên tay ngươi, có thể bán cho ta không?”

Giọng điệu của hắn ta vô cùng thành khẩn, khiến Bạch Vũ không khỏi quan sát hắn kỹ hơn.

Nhìn cái bật lửa trên tay, trong lòng Bạch Vũ âm thầm cười khổ, hóa ra bây giờ bật lửa dễ khiến người ta chấp nhận hơn so với điện thoại. Thế nhưng thời điểm hiện tại không có thứ này sao?

Bạch Vũ nghi ngờ hỏi:

“Ngươi chưa thấy qua thứ này à?”

Hắn cảm thấy mình đã hơi hiểu ra vấn đề, kỳ thật niên đại xuất hiện của bật lửa vào khoảng thế kỷ hai mươi, tuy hắn không biết niên đại cụ thể của Cương thi tiên sinh, nhưng có thể là khoảng thời gian trước đó.