Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống

Chương 17: Điên rồi




Team: Vạn Yên Chi Sào.

Kim Di ngã lộn một vòng xuống lầu dưới, nhưng vẫn chạy như điên như trước, trong lòng cực kỳ kinh sợ, trong miệng của nàng hoàn vẫn líu ríu:

"Quỷ, quỷ, gặp quỷ."

Chẳng biết đã chạy bao lâu, thẳng đến khi cả người đã không còn chút khí lực nào mới dừng lại, nàng hướng về phía sau nhìn một chút phát hiện phía sau không có gì cả, không khỏi thở phào một hơi, thở hổn hển lẩm bẩm:

"May là vẫn chưa đuổi kịp."

Nhưng lúc này hơi thở lạnh giá vừa quen thuộc, âm thanh không mang theo một chút tình cảm màu sác nào vang lên bên tai nàng:

"Nói cho ta biết, đã nhìn thấy con mắt và mũi của ta chưa?"

Đồng tử của nàng chợt phóng đại, xoay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy khuôn mặt máu thịt lẫn lộn giống nhau, cả người tức khắc run rẩy như cầy sấy, nhất thời hét lên một tiếng “A” vang thẳng lên tận trời.

Lần này lại đem oan hồn kia dọa sợ giật mình, oan hồn bị sợ chợt lui về phía sau mấy bước, con ngươi lộ ra trên mặt mang một tia kinh ngạc, lực sát thương của thanh âm này thật là lớn. Đèn phòng mấy căn hộ gần đây cũng đều từ từ sáng lên, dồn dập hướng về chỗ có âm thanh quát mắng:

"Có bệnh à? Nửa đêm canh ba gào khóc thảm thiết.”

Lúc này biểu tình trên mặt Kim Di bỗng nhiên thay đổi hết sức muôn màu muôn vẻ, một hồi khóc một hồi cười, bỗng nhiên nàng phá lên cười ha ha, chân nóng vội bước đi mấy bước tới bên cạnh oan hồn, tát mạnh một cái vào mặt oan hồn, lớn tiếng mắng:

"Ma quỷ, mau lấy cho ta nước rửa chân!"

Tình huống gì đây? Oan hồn Lưu Khải Thuận nhất thời không có phản ứng, đây là có chuyện gì? Nữ nhân này thế nào so với ta còn hung dữ hơn? Nhất thời cảm giác thật mất mặt, chính là quỷ lại bị người khi dễ. Điều này làm cho hắn làm sao có chỗ đứng quỷ giới? Vì vậy hắn lại lần nữa đi tới trước người Kim Di, cười hắc hắc nói:

"Ta là quỷ, ngươi không sợ ta sao?"

Kim Di cũng hì hì cười nói:

"Quỷ? Quỷ? Ta cũng là quỷ vậy, ta là quỷ, ta là quỷ!"

Nói xong lời cuối cùng, khoa tay múa chân, nhưng lại một mực cười ngây ngô.

Oan hồn Lưu Khải Thuận lập tức đã biết nữ nhân này điên rồi. Hắn không khỏi thở dài một hơi, vẫn cho là mình không có lực uy hiếp gì, hóa ra là người này điên rồi, sau đó vừa cười hắc hắc nói:

"Xem ra lực uy hiếp của ta còn là rất lớn, ngày hôm nay dọa điên một người rồi cũng là một thành tựu không nhỏ, sau đó nhìn còn có con quỷ kia dám xem thường ta."

Thật không nghĩ tới bên trong mạng lưới liên lạc của quỷ thật ra cũng rất rộng, dường như là cũng thường lui tới.

Lưu Khải Thuận mang theo nụ cười vui vẻ tự hào liếc nhìn Kim Di, sau đó hừ nhẹ một tiếng, nói:

"Khi còn sống đã nhìn ngươi không vừa mắt, hiện tại ngươi có kết cục này thực sự là trừng phạt đúng tội." - Sau đó vừa vẻ mặt nghi hoặc, lẩm bẩm: "Thế nhưng nhân khí của nữ nhân này thế nào nhanh như vậy, từng giây từng phút liền biến thành loại tình huống hiện tại này? Chẳng lẽ là do làm nhiều chuyện thất đức, đội đầy khí xui? Xem ra là trời muốn ngươi xúi quẩy nên không oán ta được."

Xem ra tất cả vừa rồi đều chỉ là đang diễn trò mà thôi, cái này Lưu Khải Thuận sớm đã chú ý tới tình hình của Kim Di.

Lúc này Lưu Khải Thuận chợt lắc đầu, một mặt lẫn lộn không rõ của hắn, hình dạng trải qua trong nháy mắt thay đổi thành người khác. Chỉ thấy trên người hắn còn là thân tây trang bẩn thỉu, nhưng toàn bộ thịt trên mặt biến mất, đến con ngươi cũng trở về chỗ cũ, hơn nữa còn là hai con mắt.

Kỳ thực quỷ cũng không phải sẽ vẫn luôn duy trì hình dạng khi chết, đây chẳng qua là ấn tượng khắc sâu lưu lại sau khi quỷ chết mà thôi, chung quy thì cũng không muốn mãi là cái loại hình dạng này, người chết rồi sau khi biến thành quỷ cũng là phi thường chú ý hình tượng của mình, đương nhiên ngoại trừ dọa người bên ngoài.

Bạch Vũ lúc này ở trong phòng cảm thấy vui vẻ, hắn đối với Kim Di chán ghét nhưng không phải là chán ghét bình thường. Nhìn Kim Di bị hắn chỉnh thảm như vậy, không khỏi cao hứng ngân nga vài câu hát, tay cũng không nhàn rỗi dọn dẹp đồ bừa bộn kinh khủng trên mặt đất. Đợi thu thập xong đồ đạc đã là hơn nửa đêm, hắn lắc lư thân thể thả lỏng gân cốt một chút, nhưng không lập tức ngủ, lại mở máy tính ra.

Kỳ thực pháp lực ở trong người hắn sau đó lại tăng lên lần nữa, với hắn hiện tại cùng tiểu cảnh giới thứ hai trong tình huống chỉ kém một cước vào khung thành, hắn luôn luôn tràn đầy tinh thần, phỏng chừng một ngày đêm hắn tối đa có thể ngủ ba bốn tiếng đồng hồ là đủ rồi, vì vậy hiện tại hắn đang chuẩn bị xem một bộ phim tài liệu rồi mới đi nghỉ ngơi.

Thế nhưng khi mở máy tính ra cả người hắn lại ngây dại, bởi vì hắn thấy được lịch ngày trong máy vi tính, bên trên hiện lên hai giờ ngày mười lăm tháng năm. Hắn nhớ kỹ khi hắn tiến vào điện ảnh không gian thì là tám giờ sáng ngày mười bốn. Lúc này mới trôi qua bao lâu? Máy tính hỏng rồi? Còn là tỉ lệ thời gian của hai thế giới chênh lệch rất lớn? Hắn ở trong thế giới cương thi tiên sinh nán lại sắp tới một tuần hoặc còn nhiều hơn, thế nhưng ở đây mới trôi qua mấy canh giờ, nếu thực sự là tỉ lệ thế giới bất đồng, vậy công năng của hệ thống này thật không phải là cường đại bình thường.

Nhưng hắn không quá để ý, lại xem phim điện ảnh một lúc rồi vội vàng đi ngủ.

Đợi ánh sáng mặt trời sáng sớm đầu tiên chiếu đến bên trong phòng ngủ, Bạch Vũ liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, sau khi rời giường rửa mặt, nhìn cao ốc quốc lộ ngoài cửa sổ liền ngây người, hiện tại hắn cảm giác tiếng động lớn ồn ào trong thành phố khiến hắn có chút không quen, chẳng biết đây có phải là ảnh hưởng từ tu luyện đạo thuật hay không.

Sau đó hắn lắc đầu, bỏ đi tạp niệm, cầm tiền tích góp lên hắn chuẩn bị đi ra phố mua chút vật tư, để cho bản thân có thể an tâm bắt đầu một cuộc sống trạch nam(1). Mang theo khóa phòng đi tới dưới lầu lại bị tình huống trước mắt làm hoảng sợ, chỉ thấy Kim Di lúc này đang ở bên hành lang, một tay vớt bùn văng lên mặt vuốt vuốt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Quỷ. Ta là quỷ, ta là quỷ."

(1) Trạch nam: Người đàn ông chỉ thích ở trong nhà, ít đi ra ngoài.

Có mấy người hàng xóm đứng thật xa quay nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói thầm:

"Báo ứng."

"Đáng đời."

"Trúng tà."

Mắt thấy tình hình trước mắt, Bạch Vũ không khỏi có chút không đành lòng, có phải là mình quá tàn nhẫn rồi không? Ngày hôm qua còn là một chủ cho thuê nhà khôn khéo, ngày hôm nay lại trở thành bộ dạng chỉ biết cười không biết khóc như bây giờ. Lập tức đem những suy nghĩ này ra khỏi đầu, hắn không cần phải vì một người mà mình chán ghét để tâm vào chuyện vụn vặt.

Sau đó hắn đi tới một siêu thị gần đó mua một ít đồ ăn nhanh và một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, rồi hướng về đường cũ trở về, thế nhưng lúc này trên đường cái một chiếc xe bánh mì lại thật giống như là đánh máu gà, mang theo một đường bụi mù hướng về chỗ hắn vọt tới. Trong lòng Bạch Vũ cả kinh, dưới chân nhanh chóng nhảy ra.

"Két xích."

Xe và mặt đất ma sát ra tạo ra hắc ấn, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

"Đùng"

Một bên đụng vào lan can, sau đó tại cửa xe bánh mì, chấn động mạnh một cái, "đông" một tiếng mở ra. Ở cửa xe trước lộ ra một chân, không ngờ ấn tượng đầu tiên là hắn đi một đôi giày da được lau đến rất sáng.

Lúc này cửa xe khác cũng rung lên rồi đều mở ra, từ bên trong lục tục nhảy ra mười mấy người, đều cầm gậy gộc, mũi của người nào cũng đều vểnh lên trời, lôi kéo như hai trăm tám mươi lăm vạn vậy. Dẫn đầu là một gã trung niên tướng mạo nhã nhặn mặc tây trang đeo cà vạt, hắn cũng là người đầu tiên đá mở cửa xe, thế nhưng lại là người xuống cuối cùng.

Một đám côn đồ trung niên xuống xe sau đó, đồng thời đánh giá thấp vài câu nhưng lại cùng nhau hướng về Bạch Vũ đi tới.

Đám côn đồ chỉ trong chốc lát liền đi tới trước mặt Bạch Vũ, nam tử trung niên ở ngay phía trước, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Vũ một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:

"Ngươi chính là Bạch Vũ?"

Bạch Vũ lúc này trong lòng có chút hiểu, những người này là đến gây chuyện, ngày hôm qua đến xét nhà hắn có thể cũng chính là nhóm người này, nghĩ tới những thứ này ánh mắt của hắn không khỏi lóe lên một tia lạnh lẽo, nét mặt lại là một bộ dạng vân đạm phong khinh, nhẹ giọng nói:

"Không sai, là ta."

Gã trung niên nghe xong câu trả lời khẳng định của Bạch Vũ, hừ lạnh một tiếng, nói:

"Vậy là tốt rồi, ngươi có thể đi chết rồi."

Chỉ thấy hắn ngoắc tay, một đám côn đồ trước mắt tức khắc bày ra dụng cụ đều là bóng loáng lóe lên, nhặt vũ khí lên, hưng phấn hét to, hướng về Bạch Vũ đánh tới.

Bạch Vũ nhìn đám côn đồ, thế nhưng nụ cười trên mặt cũng không có một tia biến hóa, chỉ thấy hắn đầu tiên là không bị ảnh hưởng gì, trước tiên đem vật trong tay bỏ xuống đất, khi hắn thẳng người lên thì bọn côn đồ vừa lúc đi đến trước người, dường như ánh mắt đối với những tên côn đồ này không để ý giống nhau, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ thấy hắn chỉ là duỗi chân quét một cái, quét trúng chân những tên côn đồ xông lên trước khiến chúng ngã hết xuống đất, "bịch bịch bịch", một người ngã xuống đất người phía sau nán lại kịp, tức khắc lăn đầy trên đất như hồ lô.

Khoảnh khắc Bạch Vũ ở giữa đám côn đồ đã ngã xuống đất cũng không nhàn rỗi, bắt lại một tên côn đồ dưới chân, như bắt lấy một cái chày gỗ, mang theo giông tố ném tới đám người trên đất, "bịch bịch bịch" từng chút một. Sau khi đem đám côn đồ đều đập cho một lần, hắn đem tên tiểu tử đang thoi thóp cầm trong tay thuận tay ném xuống như rác rưởi, hừ lạnh một tiếng nói:

"Một đám ngu ngốc."

Lúc này nam tử trung niên khiếp sợ còn chưa phục hồi tinh thần, cái tên này là người sao? Người hơn một trăm cân ở trong tay hắn tựa như một món đồ chơi. Nhưng hắn vội vàng đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng bình phục tâm tình, nhìn Bạch Vũ cười lạnh nói:

"Thực sự là lợi hại, thật không nghĩ tới ngươi có thể đánh như vậy, nhưng vậy thì thế nào, dù ngươi có thể đánh nhưng cũng chỉ là một mình ngươi, người bên cạnh ngươi không có thân thủ giỏi như vậy, nói ví dụ như cái tên Lý Hiểu Phong kia?"

Đồng tử Bạch Vũ co lại, lạnh giọng hỏi:

"Các ngươi làm gì hắn rồi?"

Nam tử Trung niên cười hắc hắc nói:

"Ngươi nên biết nếu muốn biết địa chỉ của ngươi nhất định phải tìm người hỏi."

Địa chỉ nhà Bạch Vũ, ở trong công ty có thể chỉ có một mình Lý Hiểu Phong biết, vậy những người này nếu có thể tìm tới nơi này, vậy nhất định là bởi vì Lý Hiểu Phong. Nét mặt Bạch Vũ tràn đầy lạnh lẽo, thời tiết ở đây vốn dĩ là ấm áp lại giống như có tuyết muốn rơi xuống, trong phút chốc gia tăng một tia lãnh ý, hắn lúc này đúng là nhẹ giọng cười, nói:

"Các ngươi xem ra là ngại mệnh có chút dài quá."

Tuy là mang theo cười, nhưng bầu không khí lại không có một tia hòa hoãn.

Gã trung niên nhìn chăm chăm ánh mắt của Bạch Vũ, nhất thời cả người có chút không được tự nhiên, nhưng trên mặt cũng kiên cường chống đỡ nói:

"Còn không biết là ai ngại mệnh dài."

"À, phải, ha ha."

Nụ cười của Bạch Vũ không dừng lại:

“Vậy chúng ta đi xem."

Lược bỏ những lời này trực tiếp rời đi.

Gã trung niên có chút nghĩ không ra, như vậy là xong rồi?