Sau khi cuộc thi kết thúc, đám người ở các thế lực bên ngoài đều xanh mặt mà ra về, cảnh tượng bên trong đó bọn hắn chỉ có thể xem qua một vài chỗ, còn lại rất nhiều bí mật như ai ra tay giết hại người của mình thì đều không soi được gì cả.
Tuy oán hận nhưng do thương vong không nhiều, ngược lại người bên Đại Thiên chết nhiều hơn, thế nên cũng không kẻ nào dám dị nghị, bất lực mà trở về.
Trong khi đó, Đạo Tà dẫn theo Nhược Vân Hoa cùng với Hồng Bạch Y định quay về bên trong tẩm cung của mình.
Thế nhưng không hiểu sao Hồng Bạch Y nói bản thân còn bị thương, muốn quay về khôi phục một thời gian.
Đạo Tà biết nàng nói dối, thế nhưng không có cách nào đành phải cho qua.
Hiện tại, hắn đang cùng với Nhược Vân Hoa trò chuyện, liên quan đến việc phong hậu.
Nhưng có vẻ như Nhược Vân Hoa không mấy quan tâm, vừa bước vào trong phòng đã vội vã ôm lấy hắn, rồi liền đẩy ngã xuống giường.
Nàng đỏ ửng khuôn mặt, tay chân hậu đậu muốn làm gì nhưng lại không biết làm gì, để cho Đạo Tà tủm miệng cười không thôi.
Chốc lát hắn đem nàng ngồi lại hẳn hỏi, sau đó nói: “Thực ra bên trong Đại Thiên Các vẫn còn một người nữa, chờ khi nàng thành công tiếp nhận truyền thừa, ta sẽ cùng lúc cho các ngươi danh phận.
Hiện tại, ta muốn tới gặp Bạch Y một hồi, ngươi nghỉ ngơi đi!”
Đạo Tà nói xong liền muốn đứng dậy, thế nhưng bàn tay của Nhược Vân Hoa vẫn túm lấy vạt áo hắn, không cho rời đi, ánh mắt nhìn lên như thể muốn gì đó.
Đạo Tà cười khổ, sau đó cúi xuống cho nàng ta một nụ hôn, thật lâu sau đó mới dứt được ra, lúc này lại nói: “Đợi đấy, sớm muộn cũng phải cầu xin trẫm dừng lại a!” Hắn vừa nói vừa cười, nhanh chân bước ra bên ngoài.
“Hừ, chớ có làm với nàng trước, nếu không dù có chết ta cũng khiến bệ hạ không có được bất kỳ ai!” Nhược Vân Hoa bực tức, thế nhưng rốt cuộc lại nằm dài trên giường của hắn mặt hiện lên sự thỏa mãn.
Bên trong nơi ở của Hồng Bạch Y, sau khi quay về, nàng một mực đóng cửa bên trong phòng không ra ngoài.
Ngồi nghiêm chỉnh muốn tu luyện, sớm ngày muốn vượt qua Nhược Vân Hoa, thế nhưng càng nghĩ tới đó, lại càng có cảm giác khó chịu không thể tập trung.
“Dù sao ta với nàng cũng không có bất cứ xích mích gì, cớ sao phải như vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao?” Hồng Bạch Y khẽ than, ngước mặt lên nhìn trần nhà nghiền ngẫm.
“Tại ngươi là một nữ nhân ngoan cố, ta nói đúng không?” Bỗng nhiên, giọng nói của Đạo Tà vang lên khiến nàng giật mình.
Khi nhìn lại thì đã thấy hắn đứng trước mặt, miệng cười ung dung.
Hồng Bạch Y giật mình, ý muốn cách xa hắn nhưng lại phát hiện bản thân không thể di chuyển, sắc mặt đột biến, nhìn hắn tỏ vẻ sợ hãi.
“Tại sao ngươi lại sợ? Sợ ta làm hại đến ngươi sao?” Đạo Tà nhíu mày, lập tức thả nàng ra.
Cảm nhận được trói buộc đã buông lỏng, nàng liền bật dậy đứng ra bên ngoài, cách hắn mấy bước sau đó cúi đầu: “Tham kiến bệ hạ!”
Hắn liền thở dài, sau đó ngồi xuống trên giường của nàng, tay đặt lên nệm khẽ xoa, lại khẽ hít lấy một hơi thật sâu.
Hành động này liền khiến cho nàng cảm giác run rẩy, trong lòng không hiểu sao xuất hiện cảm giác khó hiểu không nói thành lời.
“Bạch Y, mau lại đây ngồi!” Đạo Tà mở miệng nói ra, không hề có chút nào giống như bắt ép.
Nhưng Hồng Bạch Y càng lúc tim đập càng nhanh, tâm tình mỗi lúc lại thêm nhộn nhạo, đắn đo không biết nên làm sao.
Nàng liệu có muốn làm như hắn nói hay không? Nếu nói không thì là nói dối, thế nhưng nói có thì lại không dám.
Thấy nàng như vậy, Đạo Tà thở dài, định phủi áo đứng lên, thế nhưng lại đúng lúc đó, Hồng Bạch Y bước một bước đã lao tới phía hắn, ngay tại trong lòng ôm lấy.
Cảm nhận được nhịp tim ngày một nhanh hơn, nàng ta nói: “Bệ hạ, ta không biết đối với ngươi thế nào.
Nhưng hiện tại, ít nhất ta không muốn bị bỏ rơi một mình.
Ta không muốn lại như trước, cuối cùng chỉ còn lại mình ta sống cuộc đời chính mình!”
Nàng nói vậy đã có ý bày tỏ nỗi lòng của bản thân mình.
Một nàng công chúa sinh ra đã mất đi người quan trọng nhất, trưởng thành dưới hoàng quyền cô đơn lạnh lẽo, không một ai hỏi han đến.
Hiện tại, Đạo Tà giống như một ánh hào quang đứng trước mặt nàng, tỏa ra hơi ấm xua đi giá lạnh, cũng đồng thời có thể bảo vệ nàng, cớ sao lại muốn từ bỏ?
Vậy nên Hồng Bạch Y quyết định nắm lấy.
Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng người có thể cho mình nương tựa thì không thể từ từ chờ đợi được, cũng chỉ có duy nhất một người như thế.
“Đã là người của ta, đương nhiên không ai bị bỏ lại! Trừ khi kẻ đó dám quay lưng với ta!” Đạo Tà đưa tay đặt lên lưng nàng, sau đó chậm rãi nói ra, một lời như khẳng định, cũng như thể hiện quan điểm bản thân.
“Bệ hạ…” Hồng Bạch Y ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng lấy hắn, sau đó chậm rãi đưa lại gần hơn nữa, đến khi hai bên chạm nhau.
Lúc này, đột nhiên nàng mới cảm nhận được chân chính rung động, cảm xúc bên trong trào dâng khiến cho chỉ muốn nó kéo dài mãi, cảm giác được bảo vệ, sự ấm áp đó đã đánh tan đi lớp băng bao phủ bên trong nàng bấy lâu nay.
Sau hôm đó, Hồng Bạch Y cũng không có tỏ ra khó xử đối với Nhược Vân Hoa hơn nữa, ngược lại thường xuyên gặp nhau trò chuyện, coi như gây dựng nên mối quan hệ “tỷ muội” sau này, cũng đồng thời thay hắn quản việc triều chính.
Còn Đạo Tà, hắn lại bắt đầu tìm đến Ma Ngục, cấp thiết muốn tu luyện Ma Tâm Đạo Hồn Chủng.
Đại Thiên lúc này tuy hưng thịnh, thế nhưng dù là triều đại nào, giặc loạn nổi lên là không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, gần đây phía ngoài biên giới xuất hiện nhiều gian tặc cướp bóc, nhờ đó mà khi quân lính ra tay, bắt lại được rất nhiều tội đồ, để cho lúc này Đạo Tà hắn tu luyện.
Không chỉ thế, hắn còn có thể thông qua Vũ Hạo mà thu đến linh hồn của những kẻ chết bên trong ma đạo.
Đế Ma Cung bề ngoài là học cung nghiêm chính công minh, nhưng bên trong chung quy vẫn là ma giáo.
Chỉ riêng quy trình tuyển chọn cùng rèn luyện cũng khiến cho vô số kẻ không chịu nổi mà chết, cuối cùng đều bị Đạo Tà thông qua Vũ Hạo mà thu lấy linh hồn.
“Có bản nguyên thiên đạo thực sự rất tiện lợi! Sau này có cơ hội, nhất định phải kiếm thêm chút nữa mới được.
Có điều, đào tạo những tên nhóc kia đến mức triệu gọi được thiên kiếp khủng bố như thế, rất khó!” Đạo Tà vừa hấp thu hồn linh vừa suy nghĩ.
Bỗng nhiên, giọng nói của Vũ Hạo lại vang lên: “Không nhất thiết phải là bọn chúng! Ta đang nghĩ đến một vấn đề, nếu như lần này thử nghiệm thành công, lần sau chắc chắn có thể kiếm thêm càng nhiều bản nguyên thiên đạo!”
“Ồ, vậy ra ngươi tính nhắm tới hắn.
Nhưng tên đó có vẻ khó đối phó hơn hẳn, có cách nào nhanh gọn không?” Đạo Tà chợt hỏi, người mà bọn hắn nghĩ đến cũng đang ở bên trong Đế Ma cung, Diêm Huyền.
“Ta cũng không biết, có điều đã có một kẻ thử đi thăm dò hắn rồi! Chẳng mấy chốc mà có được kết quả!” Vũ Hạo trả lời.
Sau đó hai người cắt đứt liên hệ, tiếp tục chuyên tâm vào việc của mình, tu luyện đến khi đánh thức được hình thái còn lại của Đạo Nhãn, lúc đó mọi việc cũng sẽ thêm phần dễ dàng hơn nhiều.
Cùng lúc đó, bên trong Đế Ma Cung đang là đêm tối, Diêm Huyền cùng Hỏa Du ngồi trên bồ đoàn tu luyện, tài nguyên cung cấp cho bọn hắn cũng không có mấy đặc sắc, chỉ như tiểu lâu la bình thường.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, tiếng truyền vào trong: “Hỏa Du có đó không? Ma Tử muốn triệu kiến người đến phòng ngài!”
Nghe thấy hắn nói vậy, Diêm Huyền mở trừng hai mắt, sát khi phóng ra ngoài khiến cảnh cửa mở toang, sau đó lạnh lùng nói: “Mau cút đi cho ta! Hỏa Du sẽ không đi gặp hắn!”
Nhưng tên kia có vẻ như không sợ, nhếch miệng cười nói: “Bên trong cung thì phải nghiêm chỉnh tuân theo luật lệ.
Ma Tử địa vị thế nào hẳn là ngươi cũng biết, nếu không đi, lập tức biến khỏi đây!”
Diêm Huyền tức giận đùng đùng, ma khí quanh thân bộc phát đáng sợ, hiện ra tu vi đã đến Địa Quân đỉnh phong, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn: “Ngươi muốn chết?”
Hắn là cường giả trọng sinh, trước kia vô số môn đò kính bái chỉ để nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Thế nhưng hiện tại chỉ một tên tiểu tốt lại dám nói chuyện với hắn như thế, quả thực khiến hắn không thể chịu được.
“Diêm Huyền, để ta đi! Ngươi tiếp tục tu luyện!” Hỏa Du vội đứng dậy ngăn lại, ánh mắt ôn nhu mà nhìn sau đó bước đi theo tên kia.
Diêm Huyền nhin theo, lửa giận hiện ra trong mắt không nguôi, gằn giọng: “Không cần biết là kẻ nào, một ngày ta sẽ giết sạch các ngươi!”
Sau đó, chỉ thấy quanh người hắn hội tụ từng chút một tịch diệt chân ý cùng với tà đạo chân ý, khiến cho khí tức chậm rãi tăng lên.
Mà một bên kia, Hỏa Du theo chân tiến tới một gian phòng rộng, xung quanh khí tức u ám, cảm giác lạnh toát thấu xương khiến nàng khẽ run.
Chần chờ một chút, sau đó lập tức đẩy cửa bước vào bên trong, liền trông thấy một tên nam tử hắc bào đang ngồi tu luyện, khí tức quanh người rõ ràng vô cùng tà dị, lại có thêm sát lực kinh người, cộng thêm sinh lực dồi dào không ngớt trộn lẫn với nhau.
Hắn mở hai mắt, bên trong hiện lên tia lục quang nhìn nàng, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, xong lại cười gian: “Nghe nói ngươi được Diêm Huyền mang theo tới đây.
Có muốn tăng cao địa vị bản thân hay không?”
Hỏa Du lạnh băng nhìn hắn, hờ hững nói: “Đa tạ Ma tử quan tâm, thế nhưng ta không cần.
Nếu chỉ có chuyện như vậy, xin phép cáo lui trước!”
Nàng trả lời một mạch, định nhanh chóng quay lưng bước đi.
Thế nhưng lại nghe hắn nói: “Bước ra khỏi đây, tương đương với việc bước ra khỏi Đế Ma Cung.
Mà tên Diêm Huyền đó, một minh hắn trong này chắc hẳn sẽ phải chịu nhiều khinh nhờn lắm!”
Hỏa Du dừng bước, quay lại nhìn hắn, tia ánh mắt như hỏa diễm bừng bừng lửa giận, cố kìm nén mà nói: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Đông Tà liền cười, đưa tay hướng nàng ngồi xuống một chỗ cạnh hắn, sau đó đưa ra một bình đan dược, nói: “Bên trong là Địa đan thượng phẩm Hỏa Nguyên Đan, hấp thụ nó, tu vi của ngươi sẽ tăng tiến nhanh chóng!”
Hỏa Du không cách nào đành phải ngồi xuống, đồng thời tiếp nhận đan dược nhưng lại không dùng, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Yên tâm, ta có ác nhưng cũng không hèn hạ! Đối với một nữ tử, chưa bao giờ dùng đến thủ đoạn hèn hạ!” Đông Tà lắc đầu nói, quả thực hắn không có động tay chân gì đến Hỏa Nguyên Đan đó cả.
Thấy vậy, Hỏa Du cũng không nhiều lời, lập tức lấy ra bỏ vào miệng, nếu như phát hiện dị thường, nàng liền ra tay tự kết liễu, tránh để cho hắn làm ra chuyện gì vô sỉ.
Còn về phần Đông Tà, lúc này lại khẽ nhếch miệng cười, bên trong đó đúng là không có gì.
Thế nhưng là bởi vì hắn không có đối phó nàng mà mục tiêu là Diêm Huyền..