Trong lúc đó, những binh lính ở các Vương phủ cũng đều được Vũ Hạo dặn dò đem tới tài vật cho bọn hắn.
Còn bản thân Vũ Hạo, lúc này đang ngồi an tâm hưởng thụ lấy Khí Số từ khắp nơi, giống như thủy triều tràn đến, khiến cho khí vận xung quanh thân thể lúc này hiện lên một chút kim sắc lộng lẫy.
“Khí vận cực hạn đạt tới kim sắc, thế nhưng đó là cực hạn thiên đạo cho phép, dù là khí vận chi tử cũng chỉ đến vậy.
Nếu ta dừng lại ở loại này, chung quy không thể thoát khỏi vận mệnh.
Liệu cứ tiếp tục thực hiện Dẫn Khí Số, có thể khiến ta đột phá thêm nữa?” Vũ Hạo bắt đầu suy nghĩ.
Bản thân hắn hiện tại thân mang Đế Hồn, nhưng công pháp tu luyện là Ma Điển, hoàn toàn trái ngược nhau.
Giống như thể một kẻ quang minh chính trực lại vô tình tu nhầm ma công.
Tuy rằng ban đầu hắn không muốn như vậy, chỉ là Đạo Nhãn phát hiện ra nguy cơ, mới để ở tình trạng như lúc này.
Dùng ý chí từ Đế Hồn trấn áp đi ma nguyên bên trong cơ thể, mới khiến cho hắn không bị hóa điên loạn.
“Nhưng cũng chính vì thế, chúng ta tuy tách ra những vẫn đồng thời mang trên người hai loại Ma ý cùng Đế ý.
Hai bên kết hợp, đồng thời cảm ngộ có thể sẽ dẫn đến hướng đi mới.” Vũ Hạo lại nghĩ, sau đó dần dần tập trung nhiều hơn vào Ma ý ngưng tụ bên trong Ma Linh tại đan điền.
Cùng với bên trong đó là Độ Thế Ma Hỏa hấp thu thế gian vạn điều ác, hóa thành lực lượng cho bản thân nó.
Vũ Hạo cũng đang chậm rãi tìm hiểu lấy loại hỏa này, biết đâu cũng lại hiện ra một ý nghĩ thông thoáng khác.
“Độ Thế Ma Hỏa hấp thu thế gian vạn ác, cũng chính là nói nó thiên về điều thiện? Nhưng khi dùng để giết người, những thứ ác mà nó hấp thu lại là vũ khí đáng sợ nhất! Lấy ác trị ác, lấy chính trấn tà! Như vậy, hẳn là ta nên kết hợp Ma ý cùng Đế ý, lấy Đế ý làm chủ bước lên Ma Đạo, vung tay trấn áp vạn ma.
Đó mới đúng nghĩa chính phục Ma đạo, tức vạn ma cùng tôn ta làm Đế!”
Sau khi nghĩ ra được điều đó, hắn liền tiếp tục hấp thụ khí số, khiến cho khí vận xung quanh người nhanh chóng tăng lên, hắn muốn đầu tiên là phá bỏ giới hạn kim sắc khí vận, vượt qua tất cả trở thành tồn tại nắm giữ hết thảy phía dưới!
…
Một bên khác, Đạo Tà lại đang cùng Khanh Huyền ở bên trong cung điện, hắn lúc này cũng đang tu luyện.
Nhờ có Khanh Huyền ra lệnh tìm kiếm đến những kẻ có thiên phú hồn lực cao, giúp Đạo Tà cứ như vậy là thực hiện Ma Tâm Đạo Hồn Chủng, giúp cho trạng thái linh hồn càng thêm tăng cao.
Lúc này, hắn cũng giống như Vũ Hạo, đang suy nghĩ về vấn đề đột phá, làm sao để chọn được hướng đi khiến cho mọi công sức trước đó không phải đổ sông đổ bể.
“Nếu ta muốn, có thể tùy tiện ngưng tụ ra Đế Vương pháp tướng, sau đó nhanh chóng thăng tiến cảnh giới đến Thiên Quân cũng không khó khăn.
Nhưng nếu làm như vậy, chẳng khác nào lặp lại quá trình ban đầu!”
Hắn nhìn Khanh Huyền đang quỳ gối trước bản thân, lúc này đã hoàn toàn bị hồn chủng khống chế lấy, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.
“Ma ý hay Đế ý, cũng đều thuộc về ý chí bản thân sinh ra.
Tất cả đều bắt nguồn từ một thứ, chính là linh hồn của ta.
Không bó buộc bởi thiên địa, thậm chí chống lại thiên địa chân ý.”
“Một kẻ bị khống chế chính là khi mà hắn ta mất đi ý chí của mình, cũng giống như Khanh Huyền.
Vì bị ta gieo xuống hồn chủng, khiến cho hồn linh hoàn toàn bị nắm giữ, có chết đi cũng chỉ là thân thể bên ngoài, còn hồn linh bên trong không thể thoát khỏi.”
“Như Cầm Tiên, bà ta bị nhốt trong Hoàng Mộ, cùng tử khí tra tấn trăm năm có biết bao nhiêu đau đớn? Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là thân thể, ý chí hay hồn linh vẫn còn giữ vững, bản thân sẽ không thể bị trói buộc.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Một kẻ mang theo Ma ý như ta vốn dĩ nên theo con đường trở thành ma đầu.
Nhưng vì nó là Ma ý, muốn đánh vỡ mọi sự trói buộc, ta lại vô tình bước lên Đế Đạo, tu luyện theo Đế Kinh.”
“Đế vương cầm quyền thiên hạ nhưng cũng phụ thuộc vào thiên hạ.
Nhưng Ma đầu cầm quyền thiên hạ, cũng có thể bất cứ lúc nào vứt bỏ thiên hạ! Vậy ta mang theo Ma ý dẫm lên Đế Đạo, cũng chính là Chân ý của ta!”
Đạo Tà bỗng chốc ngộ ra, việc mà hắn cần làm chính là tự cường Ma Hồn, khiến cho Ma Hồn mạnh mẽ đến mức thoát khỏi tất cả trói buộc, thậm chí là trói buộc từ thân thể chính mình, hay thậm chí là cả thiên địa trói buộc.
…
Một tháng sau đó, phía bên ngoài hoàng thành, một chiếc xe chạy cấp tốc hướng ra khỏi, tiến dần đến phía Nam Vân Thành.
Trên xe là hai người gồm tam hoàng tử Hồng Trấn Cương cùng với một gương mặt lạ lẫm, hắn là Cơ Thanh, thiếu chủ của một trong mười Vương Phủ, Cơ Vương Phủ.
Cơ Thanh mở miệng nói: “Lần này nhờ tam điện hạ cùng ta đến Nam Vân Thành chính là để cầu hôn Gia Cát tiểu thư.
Nếu chuyện này thành công, ta nhất định sẽ kéo theo Cơ Vương phủ cùng Gia Cát phủ về phía người!”
Cơ Thanh vốn có ý với Gia Cát Tư Uyển, lại được hai bên đều là Vương phủ thế lực, hắn cũng có cùng suy nghĩ với Hạ Tư Thông đã chết trước đó, coi Tư Uyển như thể nữ nhân xứng nhất với bản thân.
Nhưng sau lưng Cơ Thanh lại là tam hoàng tử Hồng Trấn Cương, hắn lại đang có ý muốn gây ra mâu thuẫn bên trong các Vương phủ có dấu hiệu phản loạn.
Chỉ có điều, chuyện đó hiện tại khó thành, hắn liền nghĩ đến một biện pháp khác.
“Cơ Thanh, Gia Cát phủ nhất định phải lôi kéo đến! Ở đây là quyền khai thác một phần Linh mạch Thương Sơn, coi như để ngươi làm lễ!” Hồng Trấn Cương đưa cho hắn một tấm kim lệnh, chính là thứ mà Hồng Long ban cho hắn để làm việc.
Nhưng có vẻ hiện tại, cảm nhận được đang có nguy cơ đến gần, Hồng Trấn Cương cũng không thể quản nhiều như thế, hắn bắt buộc phải tự lôi kéo lấy thế lực thuộc về bản thân mình.
Bên trong Gia Cát Phủ, tại một mật thất sâu bên trong chỗ tối, bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh, xung quanh linh khí tụ họp, dần dần hình thành nên dòng xoáy hút lấy mọi thứ.
Đám người Gia Cát Chính Thông, Gia Cát Tư Uyển cùng với vài người có vai vế bên trong gia tộc đứng cách xa quan sát lấy.
Gia Cát Chính Thông lẩm bẩm: “Phụ thân sắp xuất quan, cũng đến lúc Gia Cát phủ Vương gia chân chính hiện thế rồi!”
Bên cạnh là Tư Uyển lúc này cũng đầy chờ mong nhìn tới, người đang đột phá đó chính là gia gia nàng, Gia Cát Bắc Lục, hay cũng là Gia Cát Vương, từng một thời chinh chiến, cuối cùng gây dựng nên Gia Cát Vương phủ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Dòng xoáy xuất hiện kéo theo chân ý thiên địa bắt đầu ngập tràn, băng chân ý lạnh thấu tâm can bao phủ xung quanh Gia Cát phủ, giông như thể mùa đông giá rét đang kéo tới.
Cây cối cùng sinh vật ở khắp nơi đều chìm vào ngủ đông, bị hàn khí ăn mòn từng chút một.
“Là băng tâm chân ý! Phụ thân đã lĩnh ngộ đến đại thành, chuẩn bị xuất quan!” Gia Cát Chính Thông sợ hãi kêu lên, sau đó kéo theo Tư Uyển cùng lệnh cho tất cả mọi người cách thật xa nơi này.
Dị tượng diễn ra một hồi lâu, vừa lúc chiếc xe chở Hồng Trấn Cương cùng với Cơ Thanh đi tới trước cửa, thì nó đã kết thúc.
“Cơ Thanh, thiếu chủ Cơ Vương phủ đến thăm Gia Cát phủ!” Giọng nói của người hầu truyền từ ngoài vào khiến cho Gia Cát Chính Thông tỏ ra ngạc nhiên.
Hắn lập tức nói: “Mau mời vào!”
Sau đó, ngồi trên ghế gia chủ, Gia Cát Chính Thông trông thấy Cơ Thanh bước đi tới, thế nhưng lại đi phía bên cạnh một người khác, chính là tam hoàng tử Hồng Trấn Cương.
Lão vội đứng dậy chạy ra nghênh đón, nhưng Hồng Trấn Cương đã nhanh chóng nói: “Gia Cát gia chủ không cần khách khí, hôm nay ta đến đây là đi theo Cơ thiếu chủ!” Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa hiện lên thần sắc hài hòa, một bộ dạng muốn nhường lại cho người bên cạnh.
Gia Cát Chính Thông lập tức nhận ra điều bất thường, nhưng cũng nhanh nói: “Vậy thì vào trong nói chuyện!”
Cả ba bước vào bên trong, lúc này Cơ Thanh bỗng hỏi: “Không biết Gia Cát tiểu thư có ở đây?”
Mục đích của hắn đến đây là vị Gia Cát Tư Uyển, nếu như nàng không xuất hiện thì cũng khó nói chuyện.
Nghe vậy, Gia Cát Chính Thông liền hiểu ra, sau đó lắc đầu: “Cơ thiếu chủ, Tư Uyển nhà ta vừa mới ra ngoài không lâu.
Dù có cũng ít khi ra gặp người lạ!”
Lời nói của hắn chính là đang muốn vạch ra ranh giới rõ ràng, cả hai đều hiểu, đây là Gia Cát Chính Thông không muốn Tư Uyển gặp mặt Cơ Thanh, hay cả Hồng Trấn Cương cũng vậy.
Cơ Thanh tỏ ra khó chịu, cũng may Hồng Trấn Cương ở bên cạnh nhanh chóng thay hắn nói ra: “Vậy không lẽ nàng còn từ chối gặp mặt cả ta sao? Gia Cát gia chủ thấy thế nào?”
Hắn dùng địa vị của mình là tam hoàng tử, muốn ép đối phương phải gật đầu.
Nhưng lại không biết, Gia Cát phủ hiện tại đã sớm quy phục theo Ma giáo, nào còn lấy một chút coi trọng thân phận của hắn.
“Tam điện hạ thứ lỗi! Ta cũng không thể ép nàng ra bên ngoài.
Người hẳn là cũng nghe đến việc gần đây nàng có nam nhân bên cạnh đi? Nhưng hắn bỗng nhiên biến mất mấy ngày liền, để nàng rơi vào buồn bã, cũng đã không có ăn uống mấy ngày a!” Gia Cát Chính Thông thở dài nói ra, bộ dạng như thể không có cách nào khác.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đáng chết! Kẻ nào dám làm thế với nàng? Để ta giết chết hắn, phanh thây vạn mảnh!” Cơ Thanh làm ra giận dữ, lập tức đập bàn, khí thế hùng hổ như thể đang đối diện địch nhân.
Bên cạnh Hồng Trấn Cương chỉ cười thầm, nghĩ Cơ Thanh là đang tỏ vẻ, nhưng làm như vậy cũng tốt, dẫu sao chỉ cần Gia Cát Chính Thông vui vẻ là đủ.
Phía trên, Gia Cát Chính Thông lại cười thầm, sau đó lắc đầu nói: “Ta cũng đã cho người tới điều tra, đáng chết là cái tên đó chỉ thấy xuất hiện một lần tại gần khu vực Nam Cương, sau đó cũng đã không thấy đâu!”
“Nam Cương? Là nơi mà dạo gần đây nổi lên nhiều thiên kiêu đó sao?” Hồng Trấn Cương chợt nhớ đến, sau khi hắn đến gặp Dạ Vương thì cũng cho người điều tra thân phận của Diệp Vô Trần, biết được hắn cũng chính là đến từ Nam Cương Thái Vân tông.
Nghĩ đến đây, bất chợt Hồng Trấn Cương lại hỏi: “Kẻ có có bộ dạng như thế nào?”
Gia Cát Chính Thông nhìn hắn, thầm đoán có lẽ Hồng Trấn Cương thực sự muốn bắt Đạo Tà.
Thế nhưng hiện tại Đạo Tà vẫn còn đang trong cung đình, nếu kể cho hắn sự thật thì rất dễ nhận ra được.
Nhưng sợ Hồng Trấn Cương sẽ cho người tìm hiểu bên ngoài, để tránh sai lệch nhiều, hắn trả lời: “Kẻ này dung mạo xuất trần, cực kỳ tuấn tú.
Vóc dáng thanh mảnh gọn gàng, đặc biệt bình thường tỏ ra rất lễ độ! Khí chất lại có mấy phần khác biệt.
Ban đầu khi hắn đến ta cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng sau đó nhận ra hắn có chỗ bất thường, chưa kịp tra hỏi thì đã trốn mất!”
Hồng Trấn Cương nghe xong lập tức nghĩ ngay đến Diệp Vô Trần, cũng là gương mặt tuấn tú xuất trần, khí chất cao quý khác thường nhân, lại có liên quan đến Dạ Vương phủ?
“Lúc đó, ta chắc chắn Dạ Vương đã có móc nối với Ma giáo, mà tên Diệp Vô Trần đó lại cũng ở đó, không lẽ nào…?” Hồng Trấn Cương tự động suy đoán.
Mà phía Gia Cát Chính Thông, hắn chỉ nói năng qua loa để cho hai kẻ này biết đường mà rời đi, cũng không có nghĩ tới Hồng Trấn Cương lại trùng hợp liên kết tới nhân vật không hề liên quan chút nào.
Có điều, nhân vật này lại có chút đáng sợ mà hắn không biết.
Lập tức đứng dậy, Hồng Trấn Cương nói: “Đa tạ gia chủ cung cấp thông tin.
Ta cùng với Cơ thiếu chủ nhất định sẽ tìm tới tên đó, bắt hắn quay lại đây chịu tội!”
“Ha ha, được vậy thì thật cảm tạ tam điện hạ.
Biết ngươi có lòng như vậy, Tư Uyển hẳn là sẽ rất vui!” Gia Cát Chính Thông một mặt nói chỉ nhắc đến Hồng Trấn Cương, không có lúc nào nhìn sang Cơ Thanh lấy một khắc.
Điều này khiến cho Cơ Thanh ở bên cạnh, trong mắt hiện lên dị sắc nhìn Hồng Trấn Cương.