Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Chương 31




Thanh Ti đang ở phòng khách xem TV, bất thình lình vang lên tiếng gõ cửa dồn dập như sấm, cậu vội vàng lên tiếng rồi chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, một người đàn ông thân hình cao lớn liền xông vào, trong lòng còn ôm một thiếu niên người dính đầy máu, nam nhân lạnh lùng nhìn cậu, nhãn thần lãnh lệ cuồng liệt, giống như một con dã thú bị dồn đến đường cùng đang thét gào.

Thanh Ti sợ tới mức phát run, ánh mắt kia đối với cậu thực quá quen thuộc, cho dù dung nhan bất đồng, nhưng đôi mắt lại không thể gạt được ai!

Cung chủ cuối cùng cũng tìm được bọn họ.

Phải báo cho Vũ Văn Tuần lập tức rời khỏi đây, nếu không Cung chủ sẽ giết anh ấy mất.

Thanh Ti xoay người muốn trốn, nhưng lại đụng phải người phía sau – chính là Vũ Văn Tuần nghe thấy tiếng động nên xuống lầu, y đưa tay kéo cậu vào lòng, đưa mắt nhìn  về phía Vũ Văn Tuấn.

“Là anh!”

Nhìn thấy phản ứng quá mức của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần đã đoán ra người đến là ai, y không nghĩ tới hắn bị trúng đạn rơi xuống nước cư nhiên vẫn còn có thể sống sót, liền lập tức đem Thanh Ti che chắn ở phía sau.

“Cứu cậu ấy!”

Biết được hai người này đều nhận ra mình, Vũ Văn Tuấn cũng không giới thiệu gì thêm, cơ thể đứa nhỏ đã lạnh đến dọa người rồi, hắn làm gì còn có thời gian nói chuyện vô nghĩa.

Sự việc trở nên kì lạ, người đàn ông ác độc này hình như đang gặp phiền toái.

Ánh mắt Vũ Văn Tuần dừng trên người của thiếu niên đang được hắn ôm trong lòng

“Muốn cứu người thì đi tìm bác sĩ, anh đến tìm tôi làm gì?”

“Cậu ấy bị súng bắn bị thương, bệnh viện bình thường sẽ không chịu tiếp nhận! Ta biết ngươi sẽ có cách cứu người.”

Thanh Ti nhìn thoáng qua thiếu niên an tĩnh như con mèo mướp đang nằm trong lòng Vũ Văn Tuấn, toàn thân cậu ta toàn là máu, xem ra tình hình rất không lạc quan, cậu vội kéo kéo Vũ Văn Tuần.

“Tuần, cứu người quan trọng hơn….”

Vũ Văn Tuần khoát khoát tay với cậu, sau đó lại nhìn về phía Vũ Văn Tuấn.

“Tôi có thể giúp anh cứu người, nhưng có một điều kiện.”

“Yên tâm, chỉ cần ngươi chịu giúp, ta sau này nhất định sẽ không gây phiền toái cho ngươi và Thanh Ti nữa!”

Nếu không vì phải cứu tiểu sủng vật, hắn quyết không đến cầu xin kẻ thiếu chút nữa hại chết mình, so với A Tiếu, mạng của hai người này chẳng đáng là gì.

Vũ Văn Tuần chau mày, đối với lời cam đoan ngắn gọn dứt khoát này rất không an tâm, Thanh Ti vội nói, “Đừng lo lắng, Cung chủ luôn nói được làm được, anh mau gọi cho chú Tang đi.”

Vũ Văn Tuần gọi điện thoại cho bác sĩ Tang, nói qua tình hình của Thường Tiếu, sau đó lập tức lấy xe đưa bọn người Vũ Văn Tuấn đi bệnh viện, trên đường y hỏi lại địa chỉ của Thường Tiếu, gọi điện phân phó thủ hạ đem chỗ đó dọn dẹp thật sạch sẽ, sau khi đã an bài ổn thỏa, y mới nói với Vũ Văn Tuấn, “Bạn của anh bị thương không nhẹ, chúng ta chỉ có thể tẫn nhân sự, thính thiên mệnh, dù cho cậu ta có việc hay vô sự, anh cũng không được phép gây phiền toái cho chúng tôi.”

Vũ Văn Tuấn ngồi ở ghế sau, tay cầm lấy bàn tay của Thường Tiếu, dùng chân khí duy trì hơi sức của cậu, nghe lời Vũ Văn Tuần nói xong, hắn lạnh lùng đáp, “Ta hiểu.”

Thanh Ti cũng lo lắng không ngừng quay đầu xem xét tình trạng của Thường Tiếu, cậu chưa bao giờ thấy Vũ Văn Tuấn chật vật hoảng hốt đến vậy, điều này khiến cho cậu đối với thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh kia cảm giác thật tò mò, sự sợ hãi đối với Vũ Văn Tuấn cũng vì vậy mà giảm đi phân nửa.

Xem ra bản thân mình đã quá lo lắng, Cung chủ sẽ không tìm bọn họ gây phiền toái nữa, hiện tại trong mắt hắn ngoại trừ thiếu niên này ra, tự hồ không còn ai khác.

Tang Viên ở bệnh viện đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, làm bác sĩ tư nhân của lão đại hắc đạo, loại tình huống này ông chứng kiến không ít, ông bảo mọi người chờ ở bên ngoài, sau đó liền vào phòng giải phẫu.

Hắn chưa từng cảm thấy thời gian lại có thể trêu cợt con người như thế, lúc mang Thường Tiếu đi tìm người chữa trị, thời gian vun vút như thoi đưa, giờ phút này nó so lê lết với ốc sên còn muốn chậm hơn, Vũ Văn Tuấn ngồi ở một bên ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nội thương của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, vừa rồi vận công phi nước đại, hơn nữa còn dùng chân khí chống đỡ cho Thường Tiếu, lúc này đây liền cảm thấy không thể trụ nổi nữa.

Vũ Văn Tuần cùng Thanh Ti ngồi ở bên kia, ba người cứ như thế yên lặng chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật, mặc cho thời gian chậm chạp trôi qua.

Lúc nhìn thấy đèn báo của phòng phẫu thuật vụt tắt, Vũ Văn Tuần cùng Thanh Ti vội vàng chạy đến trước cửa, Vũ Văn Tuấn trái lại chỉ đứng lên, không hề dịch bước.

Hắn đời này chưa từng sợ bất kì chuyện gì, nhưng giờ phút này, hắn lại sợ phải nghe những lời bản thân không hề muốn nghe, hắn có thể dễ dàng lấy mạng một người, nhưng lại không có bản lĩnh giữ được tính mạng của người khác….

“Sao rồi?” Thanh Ti nhịn không được lên tiếng hỏi trước.

Tang Viên khoát tay.

“Có gì phải lo lắng? Loại thương tích này chỉ là chuyện nhỏ, không có việc gì không có việc gì.”

Sợi dây đàn trong tâm vốn luôn kéo căng rốt cuộc cũng chùng xuống, Vũ Văn Tuấn đến gần nói lời cảm tạ.

“Không cần cảm ơn, mạng có thể giữ, bất quá đứa nhỏ này thể chất thiên nhược, lại mất máu quá nhiều, muốn hoàn toàn hồi phục, phải tốn không ít thời gian.”

Vũ Văn Tuấn trong mắt chợt lóe lên một tia hung ác nham hiểm.

“Cho cậu ấy dùng dược tốt nhất, không được để lại sẹo!”

“Việc này là đương nhiên a.”

Đợi sau khi Tang Viên rời đi, Vũ Văn Tuấn đi đến trước mặt Thanh Ti, Vũ Văn Tuần vội lách người chen giữa bọn họ, mặt đầy địch ý.

“Anh nên nhớ rõ lời mình đã nói!”

Vũ Văn Tuấn nhìn y một chút, lại nói với Thanh Ti, “Có thể giúp ta một việc không?”

Thanh Ti không tự chủ mà gật đầu.

“Tôi sẽ giúp anh chăm sóc cậu ấy.”

Nhìn thấy gương mặt tĩnh nhã của Thanh Ti có chút khẩn trương, Vũ Văn Tuấn mỉm cười.

Thanh Ti vẫn giống như trước kia thấu giải lòng người, vì cậu, bản thân hắn xuyên qua ngàn năm cách trở, đi đến một đất nước xa lạ không biết tên, hắn vẫn cho rằng chính mình hẳn là rất để ý Thanh Ti, nhưng hiện tại khi nhìn thấy cậu thân mật cùng người khác, hắn thế nhưng lại không có chút cảm giác gì.

Hắn thích Thanh Ti, nhưng chắc chắn sẽ không vì cậu mà hao tổn công lực của bản thân, dường như ở trong lòng hắn, tiểu sủng vật so với những thị bạn của hắn có điểm bất đồng, nhưng bất đồng thế nào, hắn không biết.

*thị bạn: vừa hầu hạ vừa làm bạn.

Vũ Văn Tuấn đem chuyện  vẫn đang nghi hoặc này tạm thời gác qua một bên, từ trong bóp lấy ra thẻ tín dụng đưa cho Thanh Ti, cũng nói cho cậu nghe mật mã.

“Tên cậu ấy là A Tiếu, đây là tiền trả viện phí, giúp ta chăm sóc tốt cậu ấy!”

Thấy Vũ Văn Tuần nói xong liền bỏ đi, Vũ Văn Tuấn lập tức hỏi, “Bạn của anh, vì sao chính anh không tự chăm sóc?”

Chứng kiến nam nhân bá đạo đối với người yêu của mình chỉ tay sai bảo, Vũ Văn Tuần rất không hài lòng, Thanh Ti hết lần này đến lần khác tâm hữu linh tê hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, gật đầu đáp ứng, hai người tựa hồ chưa hiểu rõ tình huống thì phải, bọn họ hiện tại đã không cònlà tình nhân, vì cái gì Thanh Ti phải nghe tên bạo quân an bài?

Sợ lời này sẽ chọc giận Vũ Văn Tuấn, Thanh Ti vội vàng kéo Vũ Văn Tuần sang một bên, may sao Vũ Văn Tuấn cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói một câu.

“Ta có việc phải làm, xong việc tự nhiên sẽ trở lại.”

“Có người không may rồi.”

Nhìn Vũ Văn Tuấn rời đi, Thanh Ti nhẹ giọng nói.

Cung chủ mỗi lần nổi lên sát khí, trên mặt đều để lộ biểu tình tựa tiếu phi tiếu này, cậu không biết Vũ Văn Tuấn sẽ tìm ai gây phiền toái, nhưng có một điều có thể khẳng định, nguyên nhân nhất định có liên quan đến thiêu niên tên gọi A Tiếu kia.