Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Chương 23




“Vũ Văn Tuấn, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, buông tha cho bọn họ đi.”

“Cút ngay!”

Hành động bị cản trở, Vũ Văn Tuấn mặt trầm như nước, âm lệ trì bạo trong nháy mắt như muốn bộc phát đến nơi.

Tia lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt kia khiến Thường Tiếu trong lòng giật mình, không tự chủ lui về sau hai bước, nhưng cỗ sát khí nồng đậm tận xương này lại không ngừng áp bức về phía cậu, chưa bao giờ gặp qua Vũ Văn Tuấn lạnh lùng như thế, giọng nói của Thường Tiếu bất giác mang theo vài phần run rẩy.

“Tôi nói…. Thả họ đi, anh…. Anh từng nói… sẽ đáp ứng một nguyện vọng của tôi…. Anh là người có phẩm cách, không thể nói không giữ lời….”

“Lặp lại lần nữa!”

Thời tiết vốn cũng không nóng, nhưng trên trán Thường Tiếu đã ướt đẫm một tầng mồ hôi, tay cậu run rẩy đè lại họng súng đặt ở trước ngực, dưới ánh mắt sắc bén đầy áp lực của Vũ Vẳn Tuấn cậu cơ hồ cảm thấy không thể hô hấp.

Rất sợ hãi, nhưng không thể lùi bước.

“Tôi nói – tôi muốn anh… buông tha họ, sau này cũng không được gây khó dễ thêm cho họ… Đây là nguyện vọng mà anh nợ tôi….”

Vũ Văn Tuấn giận tím mặt, mắt thấy tiểu gia khỏa run rẩy rõ ràng là vì vô cùng hoảng sợ, lại vẫn kiên cường chống đỡ, không khỏi trầm thanh hỏi, “Họ đã cho ngươi lợi ích gì, mà khiến ngươi làm như vậy?”

“Không có…”

“Ta hứa sẽ cho ngươi tiền tài, dạy ngươi võ công, xem như trả lại nguyện vọng của ngươi.”

“Không…”

Một chữ vừa thốt ra, Thường Tiếu liền cảm thấy hổ khẩu* đau nhức, dòng nội lực chấn động từ Vũ Văn Tuấn thông qua khẩu súng đặt trước ngực bức cậu lui về sau, Vũ Văn Tuấn lập tức túm lấy áo cậu, đẩy cậu va vào tường, lạnh lùng nói, “Ngươi có biết hay không, ta có thể lập tức giết ngươi!”

*hổ khẩu: khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.

“Anh từng đáp ứng tôi đưa ra nguyện vọng gì cũng được!”

Bị Vũ Văn Tuấn xô đẩy khiến cho ngực bụng đều đau nhức, trước mắt Thường Tiếu tối lại, những lời này nói ra không có chút khí thế, nhưng cũng không hề nhượng bộ, mỗi một câu mỗi một chữ đều quật cường không chịu lùi bước khiến cho Vũ Văn Tuấn càng thêm tức giận, tú mục của hắn hơi nheo lại, vạn phần hối hận chính mình ban đầu sơ suất nói ra một lời đem nó biến thành nhược điểm trong tay Thường Tiếu.

Trong lòng hắn nổi lên sát khí, quả thật, nếu giết Thường Tiếu, hứa hẹn của bọn họ lúc đó tự nhiên sẽ trở nên vô nghĩa, nhưng tính cách hắn vốn kiêu ngạo, đối với loại việc nói rồi nuốt lời này vô cùng khinh thường, Thường Tiếu tất nhiên cũng đã nhìn ra điểm ấy, nên mới có dũng khí khống chế hắn như vậy.

Nghĩ đến bản thân cư nhiên có một ngày bị một đứa nhỏ làm cho thúc thủ vô sách, Vũ Văn Tuấn đang nóng giận cực độ ngược lại nở nụ cười, hắn lạnh lùng nói, “Cho ngươi thêm môt cợ hội!”

Thường Tiếu bả vai bị ấn đau không chịu nổi, thế nhưng vẫn như cũ kiên trì nói, “Thả bọn họ!”

Ánh mắt Vũ Văn Tuấn chợt lạnh xuống, hắn điềm nhiên nói, “Ngươi là người đầu tiên dám cò kè mặc cả với ta, hẳn đã biết hậu quả?”

Đau nhức khiến cho trong mắt Thường Tiếu ngưng tụ một tầng hơi nước, giữa mông lung chỉ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của Vũ Văn Tuấn, tựa như sứ giả địa ngục, mang theo thứ sát khí âm trầm áp bức, cậu mờ mịt lắc đầu, sợ hãi làm cho đôi đồng tử thâm hắc xinh đẹp đột ngột co lại.

Khóe môi Vũ Văn Tuấn hơi giương lên vẽ thành một nụ cười lãnh đạm, Thường Tiếu không hề biết đây chính là dấu hiệu thể hiện hắn đang thịnh nộ, trong khoảnh khắc nhìn ra tia phệ huyết bạo nộ âm lãnh, cậu không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó liền bị một quyền hung hăng đánh mạnh vào vùng bụng.

Trước mắt tối sầm, Thường Tiếu ngay cả khí lực để hừ một tiếng cũng không có, lập tức ôm bụng quỳ rạp xuống đất, Vũ Văn Tuấn trong cơn thịnh nộ xuống tay hiển nhiên sẽ không lưu tình, mặc dù không hề dùng đến nội lực, nhưng lực đạo này không phải là thứ mà cậu có khả năng gánh chịu.

Chứng kiến Thường Tiếu ngã xuống đất đau đến cả người run rẩy, Vũ Văn Tuấn cuối cùng cũng nuốt được cơn giận, hắn thu lại súng, chế nhạo nói, “Mua bán thành giao, ta đáp ứng ngươi tha cho bọn họ, dù sao thế giới phồn hoa này ta cũng chưa hưởng thụ đủ, bất quá A Tiếu à, ngươi cứu bọn họ một lần, còn có bản lĩnh cứu lần thứ hai sao?”

Thường Tiếu đã đau đến mức mồ hôi lạnh thi nhau ứa ra, đại não tạm thời định chỉ hoạt động, căn bản không hề chú ý Vũ Văn Tuấn đang nói gì.

Không nhiều lời thêm, Vũ Văn Tuấn xoay người nghênh ngang bỏ đi, ra đến đường cái, liền thấy cửa hàng tổng hợp bên kia đã cắt băng khánh thành xong, Vũ Văn Tuần đang tiếp nhận lời chúc mừng từ mọi người, hoàn toàn không biết bản thân vừa thoáng gặp gỡ tử thần.

Nhìn gương mặt kia tràn đầy nét cười sáng lạn, Vũ Văn Tuấn trong mắt ngay lập tức bắn ra một tia băng lãnh đầy căm hận.

Hắn đáp ứng Thường Tiếu sẽ không truy sát Vũ Văn Tuần nữa, cũng không giết y, lại càng không đối phó y, dù sao con đường trước mặt vẫn còn rất dài.

Vũ Văn Tuấn sau chuyện này thì liền bám rễ ở quán bar Lam Hồng, tâm tình hắn không tốt, liên tục gọi vài cô gái tiếp khách, làm qua làm lại đến sập tối mới coi như tạm buông tha, mấy người trong quán bar đều sát ngôn quan sắc, không ai dám lại gần trêu chọc hắn.

Có thể xem đây là lần đầu tiên trong đời Vũ Văn Tuấn sinh ra bực bội, ngày trước mọi việc nếu không thuận ý, hở một chút là thi hình đối với hắn chỉ là chuyện thường, nhưng hôm nay hắn lại bị một thằng nhóc còn chưa dứt sữa gây khó dễ, mặc dù giữ lời hứa không giết Thường Tiếu, nhưng đánh gãy kinh mạch của cậu, hay phế đi tay chân của cậu tuyệt đối không thành vấn đề, vậy mà hắn cư nhiên không thể hạ thủ, chẳng lẽ đi theo tên tiểu bạch ngu ngốc lâu ngày, hắn cũng trở nên ngớ ngẩn rồi sao?

Ở quán bar nháo trời nháo đất một phen, tâm tình Vũ Văn Tuấn rốt cuộc cũng dần bình tĩnh, chỉ thấy nữ tiếp viên bên cạnh nhàm chán cực độ, nên dứt khoát ngồi xe về nhà.

Khi taxi chạy đến ngã tư, ánh mắt xẹt qua nhà hàng nơi góc đường, Vũ Văn Tuấn vội nói: “Dừng xe!”

Đó là nơi Thường Tiếu làm công, nhìn sơ qua tựa hồ việc buôn bán không tồi, bên trong đầy những khách, xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh, dường như hắn còn nhìn thấy được thân ảnh bé nhỏ kia đang bộn bề qua lại.

Buổi trưa làm qua làm lại mấy lần khiến giờ phút này hắn cảm thấy có chút đói bụng, Vũ Văn Tuấn trả tiền xuống xe, bước vào nhà hàng, bất quá hắn không hi vọng Thường Tiếu có mặt ở đây, bị hắn đánh cho một quyền, dù là tráng niên nam tử thì cũng phải nằm đến vài ngày.

Nhưng vừa ngồi xuống Vũ Văn Tuấn liền nghe được một bồi bàn nhỏ giọng than thở với người bạn đồng nghiệp.

“Thường Tiếu bị làm sao vậy? Không thoải mái thì nên trở về nghỉ ngơi, ở chỗ này cố chống đỡ làm cái gì? Làm bể đổ đạc, khiến cho ông chủ lôi luôn tụi mình ra chửi….”

Nghe xong những lời thì thầm của người nọ, trong lòng Vũ Văn Tuấn lửa giận một lần nữa bùng phát, hắn đứng dậy đi thẳng vào bên trong nhà hàng, một bồi bàn muốn ngăn lại liền bị hắn đẩy sang một bên.

Trong nhà bếp không khí dị thường khô nóng, Vũ Văn Tuấn đi vào, ngay lập tức nhìn thấy ở cuối lối đi nhỏ, Thường Tiếu lúc này đang ngồi ở sàn nước rửa chén, thân thể thon gầy của cậu co còng đến lợi hại, hệt như cả thân người muốn chôn vào bên trong đống chén dĩa cao như núi kia.

“Nhanh tay một chút đi, bếp trưởng bên kia đang chờ dùng bát đó, rốt cuộc cậu đã rửa xong chưa?

“Thật xin lỗi, tôi sẽ làm nhanh hơn một chút….”

Thanh âm suy yếu khiến Vũ Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng nháy mắt đã bị cơn giận vượt mặt, tên này ngu ngốc, ngu ngốc, không khỏe lại ở đây gắng gượng làm cái gì? Bày đặt làm anh hùng cái gì!

Hắn sải bước lên phía trước, tựa hồ cảm nhận được nộ hỏa của hắn, Thường Tiếu liền ngẩng đầu.